Chương 7: Cực Phẩm, Sống.

Tô Mộc Lam đang khom người miệt mài nhặt cỏ thì nghe thấy tiếng động, liền đứng thẳng dậy: “Nhân lúc mát mẻ, đến ruộng ngô nhặt cỏ, Trương tẩu tử có việc gì sao?”

"Nhặt cỏ? Ta thấy ngươi là đến diễn trò, ngày thường ai không biết ngươi đến đất ở đây cũng chưa chạm qua, hôm nay mỏi mắt trông chờ đến đây nhặt cỏ, có phải lại muốn làm việc xấu gì không? Ta nói với ngươi, sau này nếu ngươi dám đánh mấy đứa Thủy Liễu, thôn này không chứa được ngươi.” Trương thị xoa thắt lưng, sùi bọt mép nói một hồi.

Tô Mộc Lam ném mớ cỏ trong tay vào trong giỏ trúc bên cạnh, nhìn Trương thị trước mặt, chớp mắt.

Cực phẩm, sống.

Rũ bỏ ít nước mưa còn sót lại trên lá cây ngô rửa sạch bùn đất dính trên tay, Tô Mộc Lan rũ mắt, nhàn nhạt mở miệng: “Ta tới ruộng nhổ cỏ, Trương tẩu tử nói ta diễn trò, nếu ta ngây ngốc ở nhà, Trương tẩu tử lại nói ta ham ăn lười làm, không đi làm việc, ta đây đến cùng không biết, rốt cuộc ta nên làm gì.”

"Trương tẩu tử lại nói việc ta đánh đứa nhỏ, lời này nếu lúc ta muốn đánh đứa nhỏ ngươi nói thì cũng xem như giúp ngăn cản, nhưng lúc này ta đang ở đây chăm chỉ nhặt cỏ, ngươi nói như vậy, mặt mũi của ta chắc chắn không giữ được, theo tính tình thường ngày, lúc trở về khẳng định sẽ đánh đứa nhỏ trút giận, thật là thú vị, Trương tẩu tử rốt cuộc muốn cảnh cáo ta không được đánh đứa nhỏ, hay là muốn chọc giận ta, để ta trở về lại ác hơn chút nữa?”

Trương thị nghe vậy sửng sốt, sắc mặt thay đổi.

Từ trước đến nay Tô Mộc Lam đánh chửi con, cũng là kiểu chỉ dám bạo lực ở trong nhà, ở bên ngoài không dám chọc vào người khác, chỉ dám trở về tìm bốn đứa Bạch Thủy Liễu gây phiền toái.

Lúc này Tô Mộc Lam không chỉ dám đối mặt trực tiếp, mà còn hoàn toàn nói trúng tâm tư trong lòng nàng ta.

Mặt Trương thị nhất thời đỏ lên: “Ngươi ở đây nói năng hàm hồ, đây đều là tự ngươi tưởng tượng ra, ta không có ý này.”



"Đều là bà con đồng hương, lại không có thù hận gì, sao ta phải có lòng dạ hiểm độc với mấy đứa Thủy Liễu? Ngươi đây là mẹ kế ác độc, việc mình làm còn muốn đổ lên trên người khác?”

"Ta nhớ rồi . . . "

Tô Mộc Lam ngẩng đầu, nhìn về phía Trương thị, suy nghĩ, chậm rãi hạ thấp giọng nói: “Mấy năm trước nhà Trương tẩu tử nhờ người qua đề thân với Thạch Đường nhà ta.”

Bùm!

Đầu óc Trương thị, ngay lập tức nổ tung.

Trước đây, Bạch Thạch Đường là người đẹp nhất thôn Bạch gia, mày rậm mắt to, thân hình cao lớn không nói, thậm chí còn có chút nhã nhặn thanh tú, hoàn toàn không to lớn quê mùa giống những người làm nông suốt ngày, điều càng hiếm hoi chính là Bạch Thạch Đường này hiếu kính cha mẹ, đối xử với mọi người hiền lành, còn ở bên ngoài vận chuyển kiếm bạc, có thể nói cả thôn Bạch gia là người được hoan nghênh làm mai.

Đừng nói Trương thị, ngay cả trong thôn, không, mười thôn tám thôn xung quanh, tiểu tức phụ tuổi tác xấp xỉ với Trương thị, mười người thì có tám người lúc trước muốn gả cho Bạch Thạch Đường, chỉ tiếc Bạch Thạch Đường đã lặng lẽ ở bên ngoài thành hôn, ngay cả con cũng lần lượt có vài đứa, mọi người lúc này mới tiêu tan tâm tư, nên lấy chồng thì lấy chồng.

Trương thị là một trong số đó, tuy nói là gả cho Bạch Nhị Ngưu, ở trong thôn coi như là bậc trung lưu, nhưng vẫn tiếc nuối khi không thể gả cho Bạch Thạch Đường, trong lòng có chút khó chịu, thế nên nhìn thấy đám nhỏ của Bạch Thạch Đường, còn có Tô Mộc Lam hiện tại, tức giận không có chỗ trút ra ngoài.

Nhưng ý tưởng này cũng chỉ ở trong đầu nàng ta, cho tới bây giờ chưa từng nói, càng không có biểu hiện ra ngoài cái gì.

Tiện nhân Tô Mộc Lam này làm sao biết, còn nói thẳng ra?