Chương 28: Ba Đứa Nhỏ Ngốc Nghếch.

Bạch Lập Hạ ba người nghe những lời nói của Trương Thị, trong lòng rất không thoải mái.

Bạch Mễ Đậu nhịn không được, hắng giọng lên trả lời, “Trương đại thẩm nói càn gì vậy, nương ta không xuống làm việc vì nương ta dẫn theo đại tỷ đi lên thị trấn bán hàng, là đi bán khoai lang sấy dẻo kiếm tiền đó, chứ không phải lười biếng đâu.”

Đúng vậy Bạch Trúc Diệp cũng ở một bên ủng hộ, “Nương còn nói nếu như bán được tiền, thì sẽ mua thịt về nhà cho bọn ta ăn.”

“Chậc, nghe đến những lời này, lần đầu nghe thấy còn có người đi mua khoai lang sấy dẻo đó, cái tiền dành để mua khoai lang sấy dẻo đó, có thể mua chút mì bột bắp, hoặc mì sợi trắng đều tốt hơn, đi bán khoai lang sấy dẻo mà mua thịt cho các ngươi ăn, đều là mấy đứa ngốc à? Cũng chính là ba người bọn ngươi ngốc, mới tin những lời lừa dối của Tô thị.”

Trương thị bĩu môi, mặt đầy chế nhiễu và mỉa mai, “Nói không chừng nương kế ác độc của bọn người căn bản không phải đi lên thị trấn bán khoai lang sấy dẻo, mà là định đem Thủy Liễu bán rồi đổi tiền.”

“Ngươi nói gì?” Bạch Lập Hạ khi nghe thấy những lời này nhất thời có chút nóng vội, “Nương ta muốn đem đại tỷ của ta bán đi sao?”

Bạch Trúc Diệp với Bạch Mễ Đậu cũng đều ngơ ra, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại biến thành hoảng sợ, nước mắt cũng nhất thời ở hốc mắt sắp trào ra.

Bó cỏ ở trong tay cũng rơi xuống dưới đất, lá bắp ở trong bó cỏ cũng rơi rớt ra, cỏ cũng rơi rải ra dưới đất.

Trương thị thấy bản thân chỉ tùy miệng nói ra những lời nóng giận, Bạch Lập Hạ ba người lại nghe theo, bản thân cũng ngơ ngác, rồi liếc nhìn lần này ba người bọn họ nóng vội thành bộ dạng này rồi, nhịn không được nhướng mày lên , khóe miệng cũng nhếch lên.

“Còn có thể lừa bọn người hay sao? Cũng không nghĩ xem, Tô thị kia bình thường đều lấy cành cây liễu đánh bọn ngươi, cơm cũng chưa bao giờ cho ăn no, lần này nói biến tốt là liền biến tốt, lại còn cho ăn no cơm, lại mua thịt cho bọn người nữa? Trên trời dưới đất sao lại có chuyện tốt như vậy chứ?”

“Lại nói khoai lang sấy dẻo này có thể bán được tiền sao, có người sẽ mua thứ đồ này sao? Ta thấy chính là Tô thị mấy ngày nay dỗ các ngươi nghe lời của ả, sau đó đều đem bọn ngươi từng người từng người một bán đi hết, đến lúc đó bản thân sẽ cầm tiền về hưởng phúc.”



“Chậc chậc, ta nói Tô thị này thủ đoạn đúng là rất cao, trước tiên đem người dỗ ngọt trước, lúc bán người xong chỉ sợ không biết ngọn ngành còn giúp đếm tiền, lòng dạ đúng là độc ác, dù không phải là con gái ruột của bản thân thì cũng không thể nói bán là bán được.”

“Nhưng mà lại nói Tôn thị vốn là lòng dạ độc ác, còn hi vọng cô ta có thể làm ra được chuyện tốt hay sao, ngược lại là mấy người tỷ đệ bọn ngươi đúng thật là ngốc quá đi thôi!”

Trương thị kia nói một loạt những câu vô cùng đau đớn, nhìn thấy Bạch Lập Hạ ba người sắc mặt càng lúc càng khó coi, trong lòng vô cùng thoải mái, giọng nói cũng cao lên hai phần, “Đấy, nói với bọn ngươi cũng vô ích, cũng không phải là chuyện của ta, ta hao tâm tốn sức làm gì, đến lúc đó lại bị nói là kẻ hai mặt, không phải người.

Nói xong câu, Trương thị đem cuốc vác lên vai, đem theo thân thể mập mạp đi rồi.

Thôn dân làm việc đồng xong về nhà cũng đều đã sải bước đi về.

Nhưng lúc đi, phần lớn đều nhìn Bạch Lập Hạ ba tỷ đệ với ánh nhìn sâu sắc, thì thầm nói khẽ.

“Tô thị này, quả thật là lòng dạ độc ác.”

“Cũng đâu phải ngày đầu quen biết Tô thị, kinh ngạc làm gì?

“Cũng đúng, mặt trời này rốt cuộc vẫn là từ phía đông mọc ra....”

Nghe những câu nói này, sắc mặt Bạch Lập Hạ ba người càng khó nhìn hơn, dường như trắng bệch như giấy, người càng đờ ra, ngây ngốc ở dưới đất, không biết phải làm sao.

“Nhị tỷ....” Bạch Mễ Đậu hoàn hồn trở lại, nắm lấy tay áo của Bạch Lập Hạ dường như khóc ra tiếng.