Chương 21: Gặp Rồi

“Mượn Đại Hoàng? Nhà bọn họ nghèo nàn đến thế, đến chuột cũng có thể bị chết đói, thế vẫn còn có chuột chạy đến nhà bọn họ ăn đồ ăn?” Hàn thị hừ lạnh một tiếng, nếp nhăn trên mặt hiện rõ có chút dữ tợn dưới ánh trăng, “Con chính là muốn bịa chuyện vớ vẩn lừa bà già này.”

“Cũng không biết đứa con dâu này làm cái gì, nhà bản thân sống dư giả cũng không nói, nhưng trong nhà cũng sống rất chật vật, lại cứ nghĩ đến việc đem lương thực nhà mình cho bên ngoài, trong nhà có đứa con dâu như con, đúng là xui xẻo tám kiếp!”“Nương, người không thể nói như vậy được, ban đầu nếu không phải Bạch Thạch Đường đưa tay ra giúp, Nhị Hổ nhà chúng ta lúc đó đã chết chìm ở trên sông rồi, huynh ấy là ân nhân của nhà ta, con cái của huynh ấy chịu đựng cực khổ như vậy, cũng nên giúp đỡ một chút mới đúng.” Lưu thị thấp giọng giải thích.

“Ân nhân làm rồi, vậy phải báo ơn ân nhân cả đời sao?” Hàn thị hừ lạnh một tiếng, “Cho bánh nướng mấy lần, vậy cũng đã cứu mạng Bạch Thủy Liễu bọn họ rồi, Bạch Thạch Đường cứu Nhị Hổ một mình, vậy nhà chúng ta đã cứu tận bốn người, nói lại thì nhà chúng ta có ơn đối với nhà bọn họ.”

“Được rồi, ta cũng không cùng con nói nhiều nữa, lần này con cũng đã cho rồi, sau này còn để ta thấy con nhét đồ cho Bạch Thủy Liễu, xem ta có đem con ném ra ngoài!”

Hàn thị uống một ngụm, tay chống vào lưng đi vào phòng, vừa đi vừa vẫn nói kháy như cũ, “Con dâu nhà người ta kế bên, đi bên ngoài nhặt củi cũng biết điều đem củi ném vào sân, con dâu của nhà ta thì hay rồi, cũng biết đem đồ nhà mình ra bên ngoài phát tình thương, ta thấy báo ơn là giả, nói không chừng ban đầu đã nhìn trúng Bạch Thạch Đường kia rồi!”

“Cái thứ chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà, cưới về đúng là một tai họa”

“Nương....” Trượng phu của Lưu thị cũng nghe không lọt lỗ tai, hét lên một tiếng, “Người là đang nói gì vậy, không sợ người bên ngoài ở sau lưng nghị luận con sao?”

Hàn thị ngừng nói, không còn nói chuyện này, nhưng lại chuyển qua nhắc tới chuyện khác, "Cây ngải cũng không cắt, suốt ngày cũng không biết bận bịu gì mà có tí chuyện cũng có thể quên mất, cơm ăn mỗi ngày đều đổ vào trong bụng chó hay sao?"

Lưu thị đem chén cầm trong tay vẫy vẫy nước, thở dài, đứng lên đi vào bên trong phòng bếp.



Trong nhà, Tô Mộc Lam đang đem cây ngải bài trí ở trong hai phòng, nhìn Bạch Thủy Liễu ôm lấy thân hình lớn của Đại Hoàng trở về, mỉm cười, "Đại Hoàng hình như lại mập rồi."

Nhà nông dân cũng không có đồ gì tốt để cho mèo ăn, mèo cả ngày thường ở trong thôn đi lang thang, bọn nhỏ thấy thích, nhà đông đút một miếng bánh nướng, nhà tây đút một miếng khoai lang hấp, còn những đứa trẻ nghịch ngợm móc ổ chim sau đó đem chim đút cho nó ăn, buổi tối lại tự mình đi bắt chuột, cũng đủ ăn đến thân thể mập mạp rồi.

Cũng vừa hay ứng với câu, mười con mèo vàng hết chín con mập, còn một con thì vô cùng mập.

"Lưu thẩm tử nói cả ngày đi lang thang bên ngoài ăn đồ ăn." Bạch Thủy Liễu xoa đầu Đại Hoàng một cái.

Đại Hoàng kêu meo lên một tiếng, có ý muốn kháng lại, giùng giằng từ trong lòng của Bạch Thủy Liễu mà nhảy ra, tiếng meo vẫn đang kêu ở đó, đi đến nhào tới trên người Tô Mộc Lam.

Gặp rồi.

Bạch Thủy Liễu trong lòng lộp bộp một chút.

Tô Mộc Lam lúc trước bởi vì Lưu thị len lén nhét thức ăn cho bọn họ mà lòng bất mãn, cả Đại Hoàng cũng đem ra ghi hận, trước đó khi nhìn thấy Đại Hoàng liền đạp một cước, vào lúc này Đại Hoàng nhìn thấy liền hướng về nàng mà nhào tới, chẳng lẽ cũng biết thù dai, cho nên muốn đi cào nàng?

Nhưng Bạch Thủy Liễu nhắc đến liền vô cùng căng thẳng, rất nhanh liền buông bỏ xuống.