Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nông Gia Mẹ Kế Đanh Đá Dưỡng Oa

Chương 2: Nương Làm Sao Thế

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Mộc Lam nhìn tiểu cô nương trước mắt một chút.

Đây là Bạch Thủy Liễu, trưởng nữ trong nhà, chín tuổi, ngày bình thường cũng là người chăm chỉ nhất, làm công việc nhiều nhất, nhưng đồng thời cũng là người bị nguyên chủ đánh nhiều nhất.

Lúc này trên má trái còn có dấu sưng đỏ, là bị nguyên chủ cầm cây liễu đánh vào.

Bạch Thủy Liễu nói chuyện, liền muốn đi về phía nhà bếp.

"Đợi đã." Tô Mộc Lam ngăn cản cô bé, "Sắp trưa rồi, ta thấy vẫn nên đi làm cơm đi."

"Vâng, con đi làm ngay."

Không có bị đánh hay mắng, Bạch Thủy Liễu đã vô cùng bất ngờ và mừng rỡ, vội vàng kêu đứa thứ hai, Bạch Lập Hạ, năm nay tám tuổi, "Lập Hạ, tới giúp ta nhóm lửa."

"Bốn người các con tìm mấy cái xô chậu gì đó, trong nhà bị dột, xem chừng lại mưa nữa, không hứng thì sẽ bị ướt, ban đêm không thể ngủ được."

Tô Mộc Lam xắn tay áo lên, thuận tiện quấn ống quần lên tới bắp chân, "Ta đi làm cơm."

Dứt lời, trong nhà tìm một cái mũ rộng vành có chút cũ nát đeo lên đầu, xuyên qua màn mưa, đi về phía nhà bếp lợp cỏ bằng cỏ tranh.



Bạch Thủy Liễu sững sờ đứng yên tại chỗ, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần.

Bạch Trúc Diệp bảy tuổi thận trọng kéo tay áo Bạch Thủy Liễu, "Đại tỷ, nương làm sao thế."

"Không biết." Bạch Thủy Liễu lắc đầu, "Cảm giác..."

Giống như biến thành người khác vậy.

Nhưng người vẫn là người kia, ngay tại mắt trước mặt, không có khả năng biến thành một người khác khác.

Bạch Thủy Liễu đem ý nghĩ ép xuống, cũng không nói nửa câu còn lại.

"Đại tỷ, muội sợ..." Cùng là bảy tuổi, nam đinh duy nhất trong nhà, cũng là nhỏ nhất, Bạch Mễ Đậu đưa tay lau nước mắt.

Hôm qua bởi vì lúc cậu đi nhặt trứng gà, không cẩn thận trượt một phát, trứng gà trong tay rơi trên mặt đất bể một cái, bị trầy mười ngón tay, lúc này tay vẫn vừa đỏ vừa sưng, trong lòng cũng đau.

Đều nói nam nhi không dễ rơi lệ, Bạch Mễ Đậu lúc này rơi nước mắt là bởi vì đau và sợ hãi, làm sao cũng ngăn không được.

"Không sợ, không sợ." Bạch Thủy Liễu ôm đệ đệ nhỏ nhất của mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của cậu, "Đại tỷ ở đây."

"Chờ một lúc ba đứa nâng cao tinh thần, đừng để nương bắt được sai lầm, miễn cho đến lúc đó chọc nương không vui, lại bị đánh một trận."



Tuy nói biểu hiện vừa rồi của Tô Mộc Lam hình như ôn hòa hơn rất nhiều, như một người bình thường, nhưng trong đầu Bạch Thủy Liễu vẫn không chắc.

"Ta đi nhà bếp giúp nhóm lửa, ba đứa tranh thủ dựa theo lời nương nói, tìm bình với bát hứng nước."

"Ừm." Ba đứa nhỏ nhẹ gật đầu, vội vàng đi tìm đồ vật.

Bạch Thủy Liễu nghĩ một hồi, mới cuốn ống quần, đi về phía nhà bếp.

Bên trong nhà bếp, Tô Mộc Lam lúc này đang bề bộn làm bữa cơm trưa.

Trong nhà đồ ăn không nhiều, ngay cả bột mì cũng chỉ có nửa túi nhỏ, bột bắp và bột khoai lang cũng chỉ có nửa vạc, gạo thì càng không có.

Tô Mộc Lam nghĩ nghĩ, từ trong vạc bột đã có vết rách kia múc non nửa bầu bột bắp, non nửa bầu bột khoai lang, lại phối thêm một chút bột mì, trộn chung lại thành vắt mì.

Đợi vò vắt mì này cho nó căng ra và dai hơn thì cho nó nghỉ một lúc, chờ lát nữa bỏ vào khuôn làm bún, trực tiếp đè xuống cho chảy thành sợi vào trong nồi luôn.

Trong lúc chờ bột nghỉ, Tô Mộc Lam đem rau buổi sáng đám Bạch Thủy Liễu đi hái về bỏ trong nhà bếp rửa lại cho sạch.

Bạch Thủy Liễu lúc này đội mưa tiến vào nhà bếp, nhìn thấy Tô Mộc Lam đã bắt đầu rửa rau, ngẩn ra một chút.
« Chương TrướcChương Tiếp »