“Đường núi khó đi, ngươi sai đứa con nít tới đây làm gì?! Có đáng mặt làm ca ca hay không.” Tôn Trường Minh nhìn hắn thở dài một tiếng, không kiên nhẫn về phòng tìm cái giỏ nhỏ để đựng tiền, nhưng bước chân tương đối nhẹ nhàng……
Tôn Trường Minh: “Ta còn một đống chuyện đây này! Chờ ta xong việc, buổi tối xem thế nào rồi tính.”
Không cự tuyệt thì chính là đồng ý, Tiêu Liệt cầm đồ vật trong tay đi xuống núi trước.
“Tức phụ à? Tức phụ ơi?” Đẩy cửa ra, trong nhà im ắng, không có động tĩnh gì.
Tiêu Liệt mang thịt xuống phòng bếp, đi ra xem xét, căn phòng phía đông đã thu dọn gọn gàng nhưng không có ai; căn phòng phía tây Tiêu Giản vẫn đang ngủ ngon lành, trẻ con ngủ nhiều, Tiêu Liệt cũng không đánh thức cậu bé.
Đi ra căn phòng phía tây, Phó Yên cũng vừa vặn cắp theo cái rổ trở về.
“Chàng đã về rồi?” Nhìn thấy Tiêu Liệt ở nhà, Phó Yên rất kinh ngạc, nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao?
“Ừ, ta mang thịt về cho nàng trước, lát nữa vẫn còn phải lên núi, ngày hôm qua sắp xếp bẫy ta phải đi xem có săn được con vật nào không.” Tiêu Liệt tiếp nhận cái rổ của Phó Yên “Nàng đi đâu vậy?”
“Ta đi tới bờ sông phía tây thôn để lấy ít cát mịn, còn đi đến chợ bán đậu hũ mua ít đậu hũ cùng thì là.” Phó Yên cho hắn nhìn đồ vật trong rổ.
“Đúng rồi, chàng đã ăn chưa?” Phó Yên nhớ tới sáng sớm hôm nay Tiêu Liệt đã dậy đi rồi.
“Ta ăn ở nhà sư phụ rồi. Đã nói với sư phụ. Chắc đến buổi tối ngài ấy sẽ qua.”
“Vậy cũng được, ta dọn dẹp một chút, buổi tối chúng ta ăn sủi cảo.”
Nghĩ đến ngày hôm qua Tiêu Liệt đi ra ngoài săn thú mất một ngày, Phó Yên hỏi hắn: “Hôm nay chàng muốn đi ra ngoài bao lâu?”
Tiêu Liệt: “Ta chỉ đi xem bẫy rập đã bố trí, không đi xa, buổi chiều sẽ trở lại.”
“Vậy chắc cơm trưa chàng sẽ không trở về ăn rồi.” Phó Yên lẩm bẩm.
“Chàng đợi lát nữa hãy đi ra ngoài. Để ta đi làm bánh trứng rau hẹ cùng cơm nắm tạm trước đã, cái này để nguội cũng có thể ăn được, chàng mang theo bên người để giữa trưa ăn.” Phó Yên giữ chặt Tiêu Liệt, quơ quơ góc áo của hắn.
Ở trong nhà, không có ai xung quanh. Nhìn tức phụ làm nũng và hết mực yêu thương mình, trong lòng Tiêu Liệt cảm giác thắt lại, một luồng khí nóng dâng lên đến cổ họng, hắn duỗi tay ôm trọn lấy Phó Yên, thấp giọng nỉ non: “Yên Yên, có nàng thật tốt!”
Rõ như ban ngày, tuy trong nhà không có ai, Phó Yên cũng ngượng ngùng, gương mặt trắng nõn chợt đỏ ửng. Nhưng nàng lại luyến tiếc đẩy ra cái ôm ấm áp dịu dàng lúc này của Tiêu Liệt, do dự một lát rồi vẫn duỗi tay, chậm rãi ôm lấy bờ vai vững chắc khiến người ta an tâm của Tiêu Liệt. Đây là lão công của ta! Ta sẽ ôm một lát!
Hai người ôm nhau, cho đến khi nghe thấy tiếng động từ căn phòng phía tây truyền đến mới hồi phục tinh thần lại. Phó Yên đột nhiên đẩy Tiêu Liệt ra, toàn bộ khuôn mặt ửng hồng “A Giản tỉnh, chàng đi xem đi.” Nói xong liền vội vã cầm rổ chạy chẳng vào phòng bếp.
Nhìn Phó Yên như con thỏ con trốn tránh, Tiêu Liệt không nhịn được nhếch miệng bật cười, tức phụ nhà mình thẹn thùng rồi…
Trong phòng bếp, Phó Yên vỗ nước lạnh lên mặt để giúp hạ nhiệt độ. Sau đó tay chân lanh lẹ vo gạo nếp và nấu chín, đợi một lát nữa dùng để làm cơm nắm, một cái nồi khác dùng để chiên bánh trứng.
Lấy trứng gà và bột mì ra, thái rau hẹ vào, sau đó trộn gia vị vào cùng quấy thành hỗn hợp sền sệt.
Nồi đã được đun nóng, đổ dầu dọc theo mép nồi, cho một muỗng bột mì trứng vào dàn đều, tiếng dầu chiên “xèo xèo xèo”, đợi bề mặt hơi nở ra và chuyển sang màu vàng, Phó Yên lại dùng chiếc đũa cùng cái xẻng đảo mặt, lật đi lật lại, bánh trứng rau hẹ tươi ngon đã ra lò.
Sau khi cơm chín và để nguội, Phó Yên gói thì là, dưa chuột, nấm đã tẩm gia vị vào, sau đó tạo thành cơm nắm hình tam giác, thuận tiện để lấy ra ăn.