Chương 22: Vui Vẻ 2

Lúc này mùi đồ ăn đã thơm ngào ngạt tràn ngập trong phòng bếp, hai anh em ngồi xổm sau bệ bếp không tự chủ được mà nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn chằm chằm bàn tay mềm trắng nõn của Phó Yên nấu ăn như đang biểu diễn kia.

Chính đôi tay này làm ra từng món ăn có hình thức mà màu sắc hoàn chỉnh, chưa ăn mà đã thơm đến mức không cưỡng lại được.

Rau củ hầm, thịt hầm mà các bà các thím hàng xóm làm trong yến tiệc đãi khách ngày hôm qua thật sự không thể sánh bằng được, ít nhất ngày hôm qua bọn họ không tỏ ra mất bình tĩnh như vậy.

Phó Yên nhìn bộ dáng hai anh em như mèo tham ăn kia, hơi hơi mỉm cười, “Đợi lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm.”

Tiêu Giản gật gật đầu, “Tẩu tử làm cơm thơm quá, làm thơm hơn so với ca ca làm.”

“Ta không có tay nghề gì, ngày thường đều nấu chín là được.” Tiêu Liệt không để bụng, hắn thật sự không thành thạo nấu cơm.

Tiêu Giản nghiêm túc thẳng thắn thừa nhận theo lời ca ca, tay nghề của ca ca không bằng Trương thẩm. Nhưng A Giản vẫn thích ăn cơm cùng ca ca.

“Ha ha ha, vậy hai người lát nữa nếm thử tay nghề của ta đi.”

Khi nói chuyện phiếm, Phó Yên đã bỏ miến vào canh thịt bò. Nấu thêm một lát là được.

Phó Yên gọi Tiêu Liệt mang đồ ăn lên phòng khách, sau đó xới ba chén cơm lên, phần của Tiêu Giản ít hơn một chút.

Rốt cuộc mọi thứ đã sẵn sàng, mọi người ngồi vây quanh đồ ăn đã làm xong, Tiêu Liệt và Tiêu Giản không thể chờ đợi thêm nữa mà gắp một đũa đồ ăn.

Cải trắng chua cay ngon miệng, giá đỗ xào rau hẹ dẻo dai thoải mái tươi mát, cà tím thịt băm thơm ngào ngạt còn có mì thịt bò bổ dưỡng đậm đà, đủ loại hương vị tràn đầy khoang miệng, khiến người ta thỏa mãn đến mức muốn ăn như nuốt lưỡi.

Bữa cơm trưa hôm nay, Tiêu Liệt ăn liền ba chén, Tiêu Giản cũng ăn thêm một chén mới thỏa mãn.

Phó Yên nhìn bộ dáng thỏa mãn của bọn họ, chính mình cũng rất vui vẻ. Tay nghề nấu ăn của chính mình được mọi người tán thành, hơn nữa khi ăn còn tỏ ra hào hứng vui vẻ như vậy, đây là điều khiến người ta cảm thấy vui sướиɠ.



Một bữa cơm trưa, mọi người đều thỏa mãn ăn uống. Thậm chí ăn quá nhiều, còn phải nghỉ ngơi một chút

Phó Yên nhìn hai người nằm sóng xoài trên ghế như hai còn mèo lười thèm ăn, dở khóc dở cười mà thu dọn bàn ăn.

“Nàng cứ để đó, lát nữa để ta thu dọn.” Tiêu Liệt ăn no căng hơi ngượng ngùng một chút, cùng nhau thu dọn với Phó Yên.

Phó Yên cũng không phải là người không thể hoặc không muốn làm việc. Đối với việc nhà, Tiêu Liệt sẵn sàng săn sóc nàng mà làm nhiều hơn, nàng rất vui vẻ. Nhưng nàng sẽ không đẩy hết mọi việc cho Tiêu Liệt. Kinh nghiệm sống của nàng khiến nàng không sợ vất vả.

Tiêu Liệt không lay chuyển được nàng, hai người liền cùng nhau thu dọn, tiện thể cho tiêu thực.

Thu dọn xong, mọi người ai về phòng nấy để nghỉ trưa một lát.

Hôm nay là ngày đầu tiên sau tân hôn, trong nhà cũng không có chuyện gì, buổi chiều Phó Yên và Tiêu Liệt, Tiêu Giản cùng nhau ngồi tâm sự để cho nàng quen thuộc tình huống trong nhà họ Tiêu.

“Nhà ta không còn người thân nào, ngày thường có việc thì có thể tìm Tôn thúc thôn trưởng cùng Trương thẩm ở trong thôn. Bọn họ tính tình rất tốt, hơn nữa sư phụ lại là đường ca của họ.”

Phó Yên gật gật đầu, ngày hôm qua nàng cũng gặp được Trương thẩm, là một người phụ nhân nhiệt tình và mạnh mẽ.

“Nhà của Đại bá đã không qua lại nữa, nàng không cần để ý tới. Có điều đại bá mẫu thích ăn của người khác, có khi sẽ không khách sáo, nếu gặp phải, nàng cũng không cần phải sợ.”

“Được, ta hiểu rồi. Ngày mai khi nào chúng ta lên núi thế?”

Tiêu Liệt ngẩng đầu nhìn nhìn thời tiết, đêm nay có lẽ sẽ có mưa nhỏ, “Ngày mai chúng ta dậy sớm một chút, đi lên trên núi nhìn xem có nấm hay không, đến lúc đó có thể hái một ít.”

Nghe được có thể hái nấm, Phó Yên sáng mắt lên, tràn ngập chờ mong. Nàng chưa từng đi vào núi, cũng chưa từng hái nấm, cảm giác rất háo hức.