Chương 10: Ai Cho Ngươi Đi Hả?

An Tiểu Bắc nghiêng đầu do dự một chút, "Mọi người đều có? Thật sao? ”

"Ừm đều có, ăn đi,nếu không đủ tỷ tỷ nướng cho đệ."

An Hồng Tụ nói xong nhéo lên mặt đệ đệ một cái, trong nháy mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn liền có thêm một dấu tay bẩn.

Hai người ăn gần hết, An Hồng Tụ nướng thêm mấy cái, bảo An Tiểu Bắc tìm đồ bọc lại, đem cho An thị.

Cô nhớ rõ An thị buổi sáng chưa ăn gì, lúc này đã là buổi trưa cũng nên đói bụng rồi.

Chỉ là sau khi cô đến đây, An Hồng Tụ mới biết được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nàng quen thuộc ở thế giới này đều cực kỳ xa lạ, đây có nghĩa rằng cô có thể đem những nguyên liệu này khai thác sử dụng và quảng bá không?

An Hồng Tụ đợi đến khi An thị ăn xong mới mang theo An Tiểu Bắc trở về núi.

Nếu không ai biết Khoai Tây, vậy cô không cần lo lắng gì nữa, cô đem hết về nhà, nhiều như vậy cũng đủ cho bốn người trong nhà ăn một thời gian.

Tuy nhiên, một ngày nào đó, khoai tây dại trên núi cũng sẽ bị ăn hết, chỉ dựa vào cái này khẳng định không được, nhất định phải nghĩ biện pháp khác.

Cho nên An Hồng Tụ bảo An Tiểu Bắc mang khoai tây nướng về trước, còn mình lại ở trên núi một mình đi dạo một lát.

Vốn dĩ chỉ tìm kiếm với hi vọng xa vời, lại không nghĩ tới ở trên núi phát hiện linh chi dại!

Mặc dù không thể ăn, nhưng có thể làm thuốc chữa bệnh. Chỉ là không rõ thời đại này giá cả như thế nào, có thể bán được bao nhiêu.

An Hồng Tụ không bỏ cuộc lại tìm trên núi nửa ngày, gần như là lật cả ngọn núi, nhưng cũng mới tìm được bốn gốc linh chi dại thuần khiết, trong số đó chỉ có cây mà cô lần đầu tiên phát hiện có thể coi là hơn mười năm, còn lại tất cả đều là phẩm chất bình thường không tính là khuyết điểm.

Nhưng nó bán được tiền, vẫn rất hữu dụng đấy.

An Hồng Tụ định trực tiếp mang xuống núi, nhưng cô suy nghĩ một chút vẫn từ bỏ ý nghĩ này, ngược lại giấu linh chi nhặt được vào một cái động cây gần chỗ nướng khoai tây, dùng một đống lá cây che kín.

Cô vừa giấu linh chi xong đã thấy An Tiểu Bắc cao hứng chạy về, hình như là An thị khen cậu cái gì, cái mũi nhỏ sắp vểnh lên trời.

Có thể tìm đã tìm rồi, An Hồng Tụ cũng không có việc gì để làm, cùng An Tiểu Bắc chơi trên núi một lát, rồi tay trong tay xuống núi, nhưng vừa đến chân núi, đã bị một cô nương ngăn cản...

"Này! An Hồng Tụ! "Nàng ta đi lên gọi tên An Hồng Tụ, giương cằm lên khinh bỉ.



An Hồng Tụ sao nhận ra nàng ta là ai, chỉ nhìn một cái liền không để ý.

"Ta đang nói chuyện với ngươi! Ngươi bị điếc hay câm?" Cô nương kia tức giận đi tới, chắn trước mặt An Hồng Tụ.

"Cô là ai vậy? Ta quen cô sao?" An Hồng Tụ nhíu mày, sau đó nhìn về phía An Tiểu Bắc, hỏi, "Tiểu Bắc, đệ có nhận ra nàng ta không? ”

An Tiểu Bắc gật đầu, sau đó ý bảo An Hồng Tụ cúi người thấp, ghé tai nói: "Tỷ tỷ, tỷ không nhớ rõ sao? Đây là kẻ thù không đội trời chung của tỷ, Tuệ Linh tỷ nhà tộc trưởng a, trước kia các người vừa gặp mặt liền đánh. ”

An Hồng Tụ nghe vậy giật giật khóe miệng, nguyên chủ này... Có lợi hại như vậy không? Nhưng cô dường như chưa bao giờ đánh nhau với ai, nếu đánh nhau thì làm sao bây giờ? Là kéo tóc trước hay là đánh vào mặt trước?

Cô không có kinh nghiệm, có thể chịu thiệt hay không?

Nghĩ đến đây, trong lòng An Hồng Tụ thở dài.

Cô hiện tại mới đến, thực lực cũng không đủ, vẫn là không nên cùng người khác đánh nhau đi, như vậy quá khó coi.

"Ai nha, thì ra là Tuệ Linh tỷ a, thất kính thất kính, chỉ là ta còn có việc, không nói chuyện phiếm với tỷ nữa."

An Hồng Tụ mỉm cười nói, kéo An Tiểu Bắc vòng qua An Tuệ Linh bước nhanh rời đi, lại bị đối phương một tay giữ chặt, "An Hồng Tụ, ai bảo ngươi đi?! ”

Cho dù An Hồng Tụ có tính tình tốt, lúc này cũng có chút phiền, cô nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn về phía An Tuệ Linh, khóe miệng kéo xuống nở nụ cười, nói: "An Tuệ Linh, đường lớn hướng lên trời, mỗi người đi một bên! Tỷ có hiểu không? “

"Tuy nói cả thiên hạ là đất vua, đó cũng là hoàng thất, tỷ là Hoàng Thượng sao?" An Hồng Tụ nhướng mày.

"Ngươi, ngươi..." Thấy An Tuệ Linh chỉ vào mình tức giận nói không nên lời, An Hồng Tụ nở nụ cười, nói: "Nếu không phải, vậy ta đi trước. "Dứt lời, không chút khách khí giật tay An Tuệ Linh ra, kéo An Tiểu Bắc tiếp tục trở về.

"A... An Hồng Tụ tiện nhân này! Sao ngươi dám làm thế với ta! "An Tuệ Linh tức giận hét lên, rõ ràng mới mười mấy tuổi, lại giống như một bà già điên, nàng ta thấy An Hồng Tụ không có ý quay đầu lại, tức giận dậm chân tại chỗ vài cái, sau đó bước nhanh chạy tới ngăn cản đường của An Hồng Tụ, mắng to: "An Hồng Tụ, ta nói cho ngươi biết, ta là con gái của tộc trưởng, ngươi phải nghe lời ta, bằng không ta không để yên cho ngươi!”

Nghe vậy, An Tiểu Bắc có chút sợ hãi, nắm chặt tay An Hồng Tụ, sợ An Tuệ Linh tìm tỷ tỷ gây phiền toái.

"Đừng sợ." An Hồng Tụ nhẹ giọng an ủi. Hai tỷ đệ liếc nhau, cả hai an tâm nở nụ cười.

An Hồng Tụ ngước mắt nhìn An Tuệ Linh, khóe miệng nhếch lên cười khẽ nói: "Nữ nhi của tộc trưởng? Ta nói An Tuệ Linh, ngươi sẽ không thật sự nghĩ nhà ngươi có ngôi vị hoàng đế chứ? ”

“Đúng vậy!” An Tiểu Bắc phồng má phụ họa.

"Ngươi..." An Tuệ Linh tức giận đến nghẹn, chỉ vào hai tỷ đệ, "Các ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta..."



"Ngươi thế nào đây? Hả?” An Hồng Tụ buồn cười nhún vai, nói: "Ngươi định gϊếŧ chúng ta, hay là định đem chúng ta sung quân biên cương hả? Chỉ là thật đáng tiếc a, tộc trưởng không phải Hoàng Thượng, ngươi cũng không có quyền này.”

"Đúng vậy, Tuệ Linh tỷ. Tộc trưởng không phải hoàng thượng, tỷ cũng không phải công chúa." An Tiểu Bắc lại bổ đao.

An Hồng Tụ nghe xong buồn cười, không chút do dự khen ngợi nói: "Tiểu Bắc chúng ta tuổi còn nhỏ như vậy, có thể phân biệt được chuyện này, thật sự là lợi hại." Dứt lời, nhìn An Tuệ Linh đầy ẩn ý, nói: "Không giống vài người, mười mấy tuổi mà cái gì cũng không hiểu, chậc chậc, không bằng một đứa trẻ..."

"Ngươi, các ngươi..." An Tuệ Linh tức giận đến gần chết, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng. Trước kia nàng cũng thường xuyên tìm An Hồng Tụ gây phiền toái, An Hồng Tụ khi đó đều bị nàng tức đến chết! Hiện giờ, An Hồng Tụ đại nạn không chết, miệng lưỡi đúng là dẻo hơn nàng!

“An Hồng Tụ, các ngươi chờ cho ta, ta gọi người tới, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” An Tuệ Linh tức giận đỏ mặt, nói xong xách váy xoay người chạy về thôn.

Nhìn tư thế chạy không chút mỹ cảm của nàng, An Hồng Tụ buồn cười liếc mắt nhìn nàng ta.

Đầu óc nàng cũng không phải bị lừa đá, chẳng lẽ còn ở chỗ này phơi nắng chờ nàng?!

Thật sự là, cũng không biết trong đầu An Tuệ Linh này rốt cuộc nghĩ gì!

An Tiểu Bắc lại lo lắng kéo tay cô nói: "Tỷ, chúng ta làm Tuệ Linh tỷ tức giận rồi, tỷ ấy trở về có phải là muốn tìm tỷ gây phiền toái không? ”

Trong lòng An Hồng Tụ ấm áp, sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn của An Tiểu Bắc, cười nói: "Mặc kệ nàng ta! Tỷ không sợ nàng, nếu nàng dám đến, tỷ sẽ xử lý nàng ấy! ”

Dù sao, cô trốn cũng trốn không thoát, còn không bằng đối mặt!

"Oa..." Hai mắt An Tiểu Bắc sáng lên, sùng bái nhìn An Hồng Tụ." Tỷ, tỷ thật lợi hại!”

"Cái này có gì lợi hại?" An Hồng Tụ buồn cười, trước kia An Hồng Tụ cùng An Tuệ Linh thường xuyên cãi nhau, chỉ là hai người đều ngu xuẩn, từ trước đến nay đều hòa nhau. Nhưng cô thì khác, cô không phải An Hồng Tụ, cũng không có ý định tranh giành cùng An Tuệ Linh, nữ nhân ngu xuẩn kia nếu không tới tìm cô gây phiền toái thì thôi, nếu nàng đến, hừ hừ... Nàng nhất định để cho nàng ta biết nhân gian hiểm ác!

Lúc An Hồng Tụ mang theo An Tiểu Bắc về đến nhà, mặt trời đã đến chính nam. An thị vừa từ ruộng trở về, đang rửa một nắm rau xanh.

Nhìn thấy hai người bước vào, An thị vui mừng nói: "Tụ nhi về rồi, mệt mỏi rồi đi, mau vào phòng nghỉ ngơi. Mẹ vừa mới hái một nắm rau xanh sau ở sân sau, chờ buổi tối cha con trở về, mẹ nấu cháo cho các con ăn! ”

Nhìn thấy quần áo vải thô trên người An thị bị mồ hôi làm ướt đẫm, trong lòng An Hồng Tụ không có tư vị, chóp mũi cùng khóe mắt tất cả đều chua xót.

"Mẹ, lần trước người dùng bột mì nấu cháo rau sao?" Hai mắt An Tiểu Bắc sáng lên, bộ dáng thèm thuồng.

"Đúng, chính là dùng bột mì nấu cháo rau." An thị cười nói, cho dù bà có mệt mỏi hơn nữa, chỉ cần nhìn thấy hai hài tử khỏe, đều cảm thấy hết thảy đều đáng giá.