Chương 29: Phát Hiện Đường Kiếm Tiền Mới

Đàm Nhất Lưỡng không nhịn được lại cắn thêm mấy miếng nữa, bộ dạng đó như thể mấy ngày rồi không được ăn cơm vậy.

Lão Đàm cũng vội vàng bước tới, cười hỏi: "Thế nào? Mùi vị thế nào? Có thật không?"

Đàm Nhất Lưỡng vừa nhai trong miệng vừa đáp: "Ngon, cha, cái này ăn ngon thật."

Lão Đàm hái một quả mướp đắng, không lau gì cả, trực tiếp cắn một miếng.

Mùi đắng của mướp đắng thật nồng đậm, nhưng mà nhai kỹ lại có một vị ngọt thanh.

Lão Đàm liền cắn thêm mấy miếng nữa, ăn xong rồi nói: "Mua hạt giống bình thường, lại kết ra mướp đắng hảo hạng! Quả thực là chuyện hiếm có!"

So với hai người hoảng loạn bên này, Đàm Nhị Tiền lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn ta ở bên cạnh nói một cách nhạt nhẽo: "Cha, đại ca, con nghĩ, đây nhất định là ông trời thưởng."

Lão Đàm hái mấy quả ớt bỏ vào miệng ăn: “Con nói linh tinh gì vậy, ông trời thưởng cho chúng ta vì cái gì chứ."

Đàm Nhị Tiền tha thiết trả lời: "Bởi vì cả nhà chúng ta lòng tốt mà! Như câu tục ngữ người tốt có báo đáp tốt, chắc là như vậy."

Lão Đàm liếc nhìn hắn, nói: "Người tốt có báo đáp tốt? Con thấy người tốt nào giàu nứt đố đổ vách? Con lại thấy mấy kẻ xấu nào nghèo khổ cùng cực chưa? Đừng mong chờ mấy chuyện này."

Đàm Nhị Tiền không hiểu:

“Cha, nếu đã vậy, thì sao chúng ta vẫn phải làm người tốt?"

Lão Đàm ăn ớt đến mức mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, nói:



"Làm người tốt hay kẻ xấu, không hổ thẹn với trời, được lòng mình là được rồi, đừng có nói mấy thứ có không đó, chúng ta là nông dân, chăm chỉ thật thà trồng trọt mới là đạo lý."

Đàm Nhất Lưỡng và Đàm Nhị Tiền cùng gật đầu nói:

"Vâng, cha!"

Hiện giờ bất kể mấy thứ rau này mọc ra sao, điều quan trọng nhất vẫn là phải thu hoạch những loại rau này.

Mùa hè thời tiết nóng, nếu chậm trễ vài ngày, rau đã chín mềm e là sẽ không còn tươi nữa.

Bí đao và ớt thì còn được.

Bí đao có thể để được một thời gian, ớt để nó đỏ thêm chút nữa, lúc đó lại có thể làm một ít ớt băm.

Mướp còn có thể để già hẳn làm lưới mướp.

Hiện tại gấp nhất chính là dưa chuột và mướp đắng.

Lão Đàm và Đàm Nhất Lưỡng chỉ mang theo hai cái sọt đến, hái hết những quả chín mềm, phải đi hai chuyến mới chuyển hết về nhà.

Đàm đại nương lại một lần nữa sửng sốt: “Cha nó ơi, sao tự dưng lấy nhiều rau thế này?"

Đàm Nhất Lưỡng cười nói: "Mẹ, đây là rau mọc ở ruộng nhà mình đấy."

Đàm đại nương tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì, cái gì mọc ở ruộng nhà mình, mẹ nhớ rõ mấy loại rau trong ruộng mới trồng mà?"



Đàm Nhị Tiền từ trong sọt lấy ra mấy quả dưa chuột, cười nói: "Mẹ, chính là mấy thứ chúng ta trồng mấy hôm trước đấy."

Đàm đại nương ngạc nhiên, hấp tấp chạy tới, cầm từng quả một xem, cười đến mức không khép được miệng: “Đúng là chuyện lạ trên đời, vừa mới trồng, chưa đến hai ba ngày đã chín mềm rồi."

Lão Đàm đặt sọt xuống: “Bà nó ơi, đừng bận tâm nhiều thế, trưa nay trước tiên nấu mấy món ngon cho bọn trẻ, cho chúng nó ăn bữa ngon."

Thời gian gần đây trải qua quá nhiều chuyện kỳ lạ, sức chịu đựng của người nhà họ Đàm lại tăng thêm mấy phần.

Đàm đại nương vội đáp: "Được, được, ta bây giờ đi làm món nộm dưa chuột, mướp xào thịt."

Dứt lời, bà lấy mấy quả dưa chuột và mướp đắng chuẩn bị đi rửa.

Đàm Nhất Lưỡng vội giành lấy: “Mẹ, để con đi rửa, cha nói rồi, giờ mẹ vẫn chưa được chạm vào nước lạnh."

Đàm đại nương gật đầu: "Vậy được, con đi rửa đi."

Đàm Nhất Lưỡng cầm chậu gỗ lớn, đựng mướp đắng và dưa chuột đi rửa.

Lão Đàm lấy rau từ trong sọt ra từng thứ một, vừa lấy vừa nói: "Mẹ nó ơi, bà nói nhiều rau thế này, chúng ta ăn sao đây?"

Đàm đại nương ngồi xổm xuống, cùng ông lấy rau, suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Trời nóng, mấy thứ rau này để lâu cũng không tốt, hay là ta muối hết mấy thứ này làm dưa chua đi."

"Dưa chua?" lão Đàm hơi ngạc nhiên.