Chương 27: Đừng Chọc Giận Nhà Lão Đàm

Trần đại nương vốn đang ngủ ngon, nghe thấy chữ "gà" liền ngồi bật dậy, phát ra tiếng ú ớ từ cổ họng:

"Gà, gà còn đó không?"

Lão Trần nghe bà ta nói vậy, quay phắt lại nhìn:

"Con gà này là bà làm à?"

Trần đại nương nhìn đống phân gà đầy nhà trước mắt, suýt nữa thì ngất đi vì buồn nôn, chuyện này không đúng, con gà mái già này không phải rất giỏi đẻ trứng sao? Sao cứ ỉa mãi thế này!

Đang lúc bà ta đầy nghi hoặc, con gà mái bay tới, chĩa mông vào mặt bà ta, bíu một tiếng, ném một chuỗi phân gà vào mặt.

Trần đại nương đứng sững tại chỗ, mũi toàn mùi thối, một lúc lâu sau không chịu nổi nữa, đột ngột đứng dậy tóm lấy con gà mái già.

Lúc này, lão Trần cũng nhận ra con gà:

"Ơ, con gà này không phải của nhà lão Đàm bên cạnh sao? Sao lại tới nhà mình vậy?"

Trần đại nương không nói gì, giả vờ như không nghe thấy.

Lão Trần hiểu rõ vợ mình nhất, tức run lên: “Có phải bà ăn trộm về không?"

Trần đại nương vẫn không nói gì.

Lão Trần tức giận vô cùng, giơ tay tát vào đầu Trần đại nương, mắng: "Trần Thạch ta, cả đời sống thẳng thắn lương thiện, sao lại cưới phải bà vợ ăn trộm thế này! Bà đang phá sạch âm đức của tổ tiên nhà họ Trần chúng ta đấy!"

Trần đại nương bị tát choáng váng, lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Bà ta chính là kiểu điển hình khinh thường người yếu sợ người mạnh.

Lão Trần giật lấy con gà mái già từ tay bà ta, không để ý đến đống phân gà chất chồng trên đất, đẩy cửa, chạy về phía nhà lão Đàm.



Bên phía nhà lão Đàm, Đàm Tam Nguyên phát hiện dấu chân bên ngoài tường rào, đã biết là Trần đại nương ăn trộm gà, đang định nói với lão Đàm và Đàm đại nương thì lão Trần bên cạnh tới.

Lão Trần ôm gà, mặt đầy xấu hổ: “Tiểu Đàm à, con gà này là của nhà ngươi phải không?"

Lão Đàm nhìn, quả nhiên là con gà mái già nhà mình, cái ánh mắt nhỏ kia, tuyệt đối không thể nhầm lẫn, liên tục gật đầu nói: "Đúng, đúng, chính là gà nhà ta."

Nói xong, vẻ u ám trên mặt tan biến, toàn là nụ cười.

Lão Trần đưa gà cho ông ta: “Bà vợ nhà ta thực là vô pháp vô thiên, lại nửa đêm đi vào sân nhà các người ăn trộm gà, thật mất mặt quá!"

Lão Đàm nghe mà ngẩn người, tuy luôn biết Trần đại nương thích nói chuyện phiếm, tính tình nhỏ nhen, nhưng thật sự không ngờ bà ta lại đi ăn trộm gà?!

Tuy là chuyện không thể lý giải được, nhưng lão Đàm cũng không trách nhiều, dù sao lão Trần vẫn là người tốt, ông cũng không muốn khiến lão Trần khó xử.

"Thôi bỏ đi, gà đã về rồi thì tính làm gì nữa."

Lão Trần giật mình, không ngờ lão Đàm lại độ lượng như vậy, càng thêm áy náy, lại thêm căm ghét vợ mình mấy phần.

"Tiểu Đàm à, tuy ngươi không trách chúng ta, nhưng thật sự ta vẫn cảm thấy không ổn, hay là thế này, ta tặng ngươi mảnh đất trên núi của ta nhé."

"Cái gì? Đất?" lão Đàm sửng sốt.

Ai ở thôn Phong Bình này mà không biết chứ, mấy năm trước nhà lão Trần trồng không ít cây ở một sườn đồi nhỏ dưới chân núi, mảnh đất đó quả là đất báu.

Ông vội vã từ chối: "Cái này vạn lần không được, không được đâu."

Lão Trần nắm tay ông ta nói: "Tiểu Đàm, ta biết nhà ngươi đang gấp xây nhà, cây trên mảnh đất đó đủ dùng rồi, với lại ta cũng già rồi, không còn sức lao động nữa, hai đứa con trai lại không ở nhà, có mấy mảnh đất này cũng vô dụng."

Lão Đàm tuy biết mảnh đất đó tốt, nhưng không công thì không nhận lộc, ông không cảm thấy đó là thứ mình xứng đáng có, vội vàng từ chối: "Không được, không được, mảnh đất này ta vạn lần không thể nhận."



Lão Trần thấy ông từ chối, biết ông tạm thời sẽ không đồng ý: “Ngươi không nhận cũng phải nhận, ngày mai ta sẽ mang giấy tờ đất tới."

Nói xong, không đợi lão Đàm trả lời, ông vội vàng quay người rời đi.

Bên này, Trần đại nương để lấy lòng lão Trần, đã quét dọn nhà cửa, tuy vẫn còn nhiều phân gà quét không hết, nhưng đã tốt hơn nhiều rồi.

Bà ta thấy lão Trần về, há cái miệng thối tha, dùng cổ họng nói: "Thế nào, nhà lão Đàm nói gì không?"

Lão Trần nhìn bà ta là tức: “Nói thì không nói gì cả."

Trần đại nương nghe vậy, cười lên.

Lão Trần thấy nụ cười đó của bà ta, cảm thấy chói mắt, lạnh lùng nói: "Bà đi nhà con trai chăm sóc con dâu đi."

"Cái gì? Ông bảo ta lên thị trấn hầu hạ con dâu?"

Trần đại nương kinh ngạc.

Lão Trần thổi râu, sắc mặt nghiêm khắc: "Không sai, đừng ở đây mất mặt nữa."

Trần đại nương đỏ mắt khóc.

Con dâu trưởng nhà bà ta quả là nhân vật lợi hại, năm đó, bà mừng rỡ lên thị trấn thăm con trai, cuối cùng bị ép ăn đồ thừa cơm thừa canh, một bộ xương già suýt nữa thì không còn.

Con trai lại là đứa sợ vợ, hoàn toàn không quản, còn vô dụng hơn cha nó.

Bây giờ bảo bà đi nữa, đây không phải là rõ ràng hành hạ bà sao?

Bà cố ý khóc lóc, muốn gây thương hại.

Nhưng lão Trần không mắc bẫy nữa, trực tiếp lấy quần áo của bà, kéo xe đẩy ra, ném lên trên: “Bà không đi, chúng ta lhòa ly."