Chương 16: Tam Ca Rơi Từ Trên Trời Xuống

Sáng sớm, trời vừa hửng sáng.

Lão Đàm vác giỏ hạt rau và lúa chuẩn bị đi trồng rau ngoài ruộng hoang, vừa mới bước ra cổng đã gặp phải bà vợ nhà lý trưởng.

Bà vợ nhà lý trưởng họ Lưu là con gái của một thương nhân bán cá ở huyện Bình Dương, tuy không giàu sang nhưng cũng chưa bao giờ thiếu cơm thiếu áo, chỉ là nhiễm phải một chút khí chất thương nhân, thích tính toán so đo từng chút một.

Bà ta hung dữ xông vào sân, cau mày trừng mắt nói: "Nhà lão Đàm này, năm trước nhà ta có cho các người một con gà mái phải không?"

Lão Đàm ngớ người một chút rồi đáp: "Đúng vậy, quả thực có cho chúng ta một con gà mái."

Lưu thị đặt hai tay lên hông, ngẩng đầu nói: "Vậy tốt, giờ hãy trả gà lại cho chúng ta."

Đàm đại nương ôm đứa trẻ bước ra, cau mày nói: "Nhà lý trưởng, con gà này rõ ràng là các người đền cho chúng ta, giờ lại bắt chúng ta trả lại, không có lý lẽ gì cả."

Lưu thị giơ tay chỉ vào Đàm đại nương nói: "Con gà đó đâu phải chúng ta đền cho các người, rõ ràng là hôm đó các người cầm rìu đi cướp! Nhanh lên, mau trả lại cho chúng ta! Nếu không, cẩn thận kẻo ta đi báo quan lên huyện đấy!"

Lưu thị này nổi tiếng là không biết điều, hôm nay bà ta chắc chắn đã quyết tâm đòi con gà mái này rồi.

"Không được, gà đã cho chúng ta thì là của nhà chúng ta!" lão Đàm sải bước tới, tức giận đặt cái giỏ xuống.

Lưu thị vừa nghe, lập tức giậm chân hai cái, vỗ đùi, vừa khóc vừa la: "Nhà lão Đàm ức hϊếp người ta! Cướp mất gà mái nhà chúng ta mà không chịu trả!"

Giọng bà ta rất lớn, khiến Thất Nguyệt đang nằm trong tay Đàm đại nương tỉnh giấc.



Thất Nguyệt bắt đầu òa khóc.

Đàm đại nương vừa dỗ Thất Nguyệt vừa quay lại quát Lưu thị: "Mụ cứ làm ầm lên đi! Cho dù mụ có lăn lộn dưới đất này, chúng ta cũng không đời nào đưa con gà cho mụ đâu!"

Lưu thị nhảy dựng lên, chỉ vào mũi bà mắng: "Mụ đàn bà thối tha! Cả nhà toàn lũ vô liêm sỉ, cướp đồ của người ta mà không buông, đúng là một ổ cướp!"

"Nhà lý trưởng! Cái miệng mụ là ăn phải cứt hay húp nướ© ŧıểυ vậy, thối hoắc hôi rình, sao không chịu tích chút đức đi!"

Đàm đại nương tức giận mắng, đứa trẻ trong lòng khóc càng dữ dội, vừa dỗ vừa quay người định vào nhà.

"Mụ vừa nói gì cơ?!" Lưu thị bị tức điên lên, tiến lên định nắm lấy Đàm đại nương.

Lão Đàm vội che chắn Đàm đại nương phía sau mình:

"Bà định làm gì? Động thủ à? Lưu Dã Cúc, ta nói cho bà biết, hôm nay đừng nói là con gà, dù chỉ một cái lông gà, bà cũng đừng hòng mang đi!"

"Ngươi!" Lưu thị run lên vì giận dữ.

Bà ta lấy chồng làm lý trưởng bao nhiêu năm nay, dân thôn đối với bà ta đều cung kính nể sợ, đâu như hai vợ chồng nhà lão Đàm vừa mắng chửi vừa hung hăng thế này.

Lưu thị càng nghĩ càng thấy tủi thân, đầu óc nóng lên, trực tiếp xông tới giật lấy đứa trẻ trong tay Đàm đại nương ném xuống đất.

Thất Nguyệt bị ném lên không trung, rơi thẳng xuống dưới.



Đàm Nhất Lượng và Đàm Nhị Tiền vừa bước ra cửa không khỏi kinh hô: "Muội muội!"

"Thất Nguyệt!"

Đàm đại nương vội vàng lao tới đỡ, nhưng vẫn chậm một bước, đứa bé trông thấy sắp rơi xuống đất.

Ngay lúc này, một bóng dáng nhỏ không biết từ đâu xuất hiện đột nhiên đỡ lấy Thất Nguyệt.

Bóng dáng nhỏ trông cũng chỉ tầm tám chín tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn tuấn tú toát lên vẻ trầm ổn không phù hợp với tuổi, hắn ôm Thất Nguyệt nhìn chằm chằm một cách nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm dường như đang cân nhắc điều gì.

Thất Nguyệt ngừng khóc, chớp đôi mắt nho nhỏ long lanh như nước, nhìn chằm chằm vào thiếu niên trẻ tuổi trước mặt đẹp như búp bê sứ. Dù chỉ là đứa trẻ chưa biết cười, nhưng khóe miệng lại dường như hơi cong lên.

Một làn gió ấm áp mang theo hương cỏ cây thổi tới từ từ, làm tung lên hai lọn tóc rối trước trán của thiếu niên bé nhỏ.

Bé Thất Nguyệt đưa bàn tay bụ bẫm ra, nắm lấy, bắt được một lọn tóc, siết chặt trong lòng bàn tay.

"Tam đệ!"

Một tiếng gọi vang lên. Thiếu niên bé nhỏ hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Nhất Lượng và Đàm Nhị Tiền đang vội vã bước tới.

"Đại ca, Nhị ca."

Vị thiếu niên bé nhỏ này chính là Lão Tam của nhà họ Đàm, người thường xuyên đau ốm.