- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Nồng Độ Bão Hòa
- Chương 64
Nồng Độ Bão Hòa
Chương 64
Kỷ Linh ngơ ngác nhìn Tùy Xán Nùng.
Tùy Xán Nùng cũng không nói nữa, anh đặt tay trên đèn bàn đầu giường, sau đó nguồn sáng duy nhất trong căn phòng này tắt ngấm.
Trong bóng tối, Kỷ Linh không nhìn rõ sắc mặt Tùy Xán Nùng.
Nhưng cậu có thể cảm nhận được rằng Tùy Xán Nùng đang đến gần mình hơi, bởi vì hơi thở của anh ấm sực, sau đó chóp mũi hai người chạm nhau.
Kỷ Linh ngước lên, chủ động hôn Tùy Xán Nùng một cái, để rồi cảm nhận được rằng nhịp thở của anh đang trở nên trĩu nặng.
Bỗng, Kỷ Linh co rúm người lại, bởi vì Tùy Xán Nùng đặt bàn tay trên bụng cậu, bắt đầu chầm chậm trượt dần xuống dưới.
“…Thật ra anh đã trả em đáp án cho câu hỏi khi nãy rồi.” Cậu nghe Tùy Xán Nùng nói vậy.
“Nhưng không sau, nếu em muốn ôn lại thì bây giờ chúng ta có cả buổi tối.” Tùy Xán Nùng nói, “Anh có thể từ từ giải đáp lại cho em lần nữa.”
_
Thomas rất thích Tết Âm lịch.
Thomas yêu cái ẩm thực và văn hóa của Trung Quốc, cũng thích kết bạn với người Trung, thậm chí anh ta còn mong đợi Tết Âm lịch hơn cả người Trung Quốc bản địa.
Vì vậy sáng sớm ngày 30, Thomas định gọi video cho Tùy Xán Nùng, bởi vì anh ta muốn chúc mừng năm mới Tùy Xán Nùng.
Thomas quen Tùy Xán Nùng cũng nhiều năm rồi, Tùy Xán Nùng là người bạn Trung Quốc tốt nhất của anh ta. Hồi Thomas mới đến Trung dạy học, Tùy Xán Nùng đã giúp anh ta rất nhiều điều, bao gồm cả việc dạy anh ta cách dùng đũa và cách chửi bằng tiếng Trung.
Mười một giờ sáng Thomas gọi qua, Tùy Xán Nùng không nghe máy.
Thật ra Thomas cảm giác gần đây Tùy Xán Nùng hơi khác thường.
Dạo này sau giờ học Tùy Xán Nùng thường về rất muộn, Thomas hỏi sao chưa đi thì Tùy Xán Nùng đáp phải đợi một người, hỏi đang đợi ai thì anh lại lái sang đề tài khác.
Thomas nghi ngờ Tùy Xán Nùng đang trong tình trạng ít người biết với một giáo viên nữ nào đó trong trường.
Thomas là người nắm giữ mọi tình báo trong trường, ấy vậy mà anh ta hỏi bóng hỏi gió bao nhiêu lần, Tùy Xán Nùng vẫn khóa chặt miệng.
Thomas trông truy ra được tin sốt dẻo rất đau khổ và dày vò.
Nhưng suy nghĩ kĩ lại, Thomas cảm giác mình vẫn không tài nào đoán ra được, bởi vì ngày thường ở trường Tùy Xán Nùng qua lại với anh ta nhiều nhất, mức độ qua lại cùng các giáo viên nữ chỉ gói gọn trong việc gặp mặt thì hàn huyên đôi câu. Gần đây nhất chắc anh cũng chỉ tiếp xúc gần hơn chút với Kỷ Linh là cùng.
Thật ra Thomas khá bất ngờ, có thể là nhờ hôm Halloween cùng nhau đóng cô dâu chú rể nên bỗng dưng mối quan hệ giữa Tùy Xán Nùng với Kỷ Linh trở nên thân thiết hẳn. Anh ta nhớ hôm sinh nhật Tùy Xán Nùng uống say quá, cũng là Kỷ Linh đưa anh về nhà.
Thi thoảng Kỷ Linh hay sang phòng Tùy Xán Nùng, lúc gặp Thomas, hai người sẽ chào hỏi nhau cực kì khách sáo.
Thomas cũng đã thay đổi ấn tượng về Kỷ Linh, anh ta thấy rằng tuy Kỷ Linh không giỏi ăn nói lắm nhưng vẫn là một người rất tốt. Thomas nghĩ có lẽ sau khi kết thúc kì nghỉ, mình nên lén hỏi Kỷ Linh về tình hình của Tùy Xán Nùng, nói không chừng cậu sẽ biết một số chuyện trong cuộc mà mình chưa hay.
Vì Tết Âm lịch mà Thomas đã học bài thơ cổ “Tiếng pháo trúc trong đêm 30” trên mạng, anh ta thấy mình nhất định phải thể hiện cho ai đó xem.
Vì vậy đến hai giờ chiều, Thomas lại gọi video qua cho Tùy Xán Nùng.
Lần này cuối cùng Tùy Xán Nùng cũng nghe máy, ngay khi vừa kết nối, Thomas phát hiện ra đầu tóc anh rối bù như vừa mới ngủ dậy.
“Tùy!” Thomas vui vẻ nói, “Giao thừa vui vẻ!”
Quả nhiên Tùy Xán Nùng bên kia video cũng phải bật cười, anh nói: “Giao thừa vui vẻ nhé.”
Thomas vốn định hỏi Tùy Xán Nùng xem kế hoạch của anh ngày giao thừa là gì, nhưng còn chưa kịp hỏi, tầm mắt đã đóng đinh trên cổ Tùy Xán Nùng.
Thomas bỗng trợn tròn hai mắt.
“Tùy, cậu có người yêu rồi đúng không?” Thomas nhạy bén hỏi, “Giờ hai người đang ở chung à?”
Rõ ràng Tùy Xán Nùng hơi sửng sốt, song lúc này anh không giấu giếm, nói: “Đúng vậy, bị cậu đoán trúng rồi.”
Thomas hít sâu một hơi, biết ngay trực giác của mình chưa bao giờ sai.
Thomas lo lắng truy hỏi: “Còn là người trong trường mình nữa đúng không?”
Bên kia màn hình, Tùy Xán Nùng cũng ngạc nhiên: “Chuyện này mà cậu cũng biết à?”
Thomas: “Là ai thế?”
Tùy Xán Nùng chỉ cười khẽ, lắc đầu. Thomas đang định hỏi tiếp thì thấy sắc mặt Tùy Xán Nùng bỗng nghiêm trọng hẳn.
Sau đó màn hình bắt đầu lung lay chĩa sang chỗ khác, sau đó lặng hẳn đi, Thomas nhìn đấy đèn treo trên trần phòng khách nhà Tùy Xán Nùng. Anh ta hiểu ra rằng hẳn Tùy Xán Nùng đang có chuyện gấp nào đó nên đã để điện thoại lên bàn.
Kỷ Linh ngỡ ngàng nhìn nước sôi trong nồi đang tràn cả ra một cách mất kiểm soát.
Cậu ngây người, thử cố gắng tắt bếp, cũng may khoảnh khắc nước trào ra, Tùy Xán Nùng ngồi cạnh lập tức bỏ điện thoại xuống vội xông tới cấp cứu.
Tùy Xán Nùng kéo Kỷ Linh ra sau, cười bất lực: “Em đứng xa xa ra đi đã, để anh làm là được.”
Hôm qua hai người vần nhau đến khuya, ngủ rất say, cuối cùng đến chiều mới dậy được vì đói.
Biệt thự nằm ở ngoại thành nên không giao được cơm hộp đến, Tùy Xán Nùng lục lọi tủ lạnh nửa ngày trời mới tìm được một gói sủi cảo cấp đông. Vốn là Tùy Xán Nùng đang định nấu sủi cảo, nhưng vì Thomas gọi điện đến nên nhiệm vụ nấu sủi cảo cấp đông được giao đột xuất cho Kỷ Linh.
Nhưng trước nay Kỷ Linh chỉ biết tuân thủ nghiêm ngặt theo công thức nấu nước trên hướng dẫn, bình thường cậu cũng không thích ăn thực phẩm động lạnh nên không đo được chuẩn xác mức lửa để nấu sủi cảo cấp đông.
Kỷ Linh sợ sủi cảo không chín, lại nghĩ rằng nấu lâu thêm chốc nữa mới chín kĩ được nên mới có màn nước tràn bờ đê khi nãy.
“Không sao, để anh làm cho.” Tùy Xán Nùng cười lắc đầu, nói, “Em ra phòng khách nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa ăn sủi cảo là được.”
Kỷ Linh hơi ngượng, song vì cũng không muốn chuốc thêm phiền toái cho Tùy Xán Nùng nên đành ra khỏi bếp. Vào phòng khách, cậu phát hiện ra điện thoại Tùy Xán Nùng đặt trên bàn trà, mà màn hình điện thoại cũng còn đang sáng.
Không chỉ vậy, hình như phía đầu kia điện thoại còn loáng thoáng có tiếng nói chuyện như đang gọi video với ai đó. Sau giây lát do dự, cuối cùng Kỷ Linh vẫn cầm điện thoại của Tùy Xán Nùng lên.
Đầu tiên, Kỷ Linh nhìn thấy gương mặt cười tươi rói của Thomas.
Thomas: “Tùy, quay lại rồi đấy à? Vừa nãy có chuyện gì thế, người yêu cậu ——”
Sau đó, Kỷ Linh thấy nụ cười của Thomas đóng băng.
Kỷ Linh lẳng lặng ăn sủi cảo trong bát.
Sủi cảo cấp đông khá nhỏ, Kỷ Linh có thể ăn một phát hết cả miếng, cậu vừa nhai vừa ngước lên nhìn Tùy Xán Nùng đang đi đi lại lại ngoài ban công.
Chắc Tùy Xán Nùng vẫn đang nói chuyện với Thomas sắp sụp đổ đến nơi.
Thế là Kỷ Linh cúi đầu chậm rãi ăn thêm một viên sủi cảo nữa.
Tối qua tiêu hao khá nhiều thể lực nên giờ eo Kỷ Linh vẫn còn hơi ê ẩm. Vì vậy cậu ngồi cuộn tròn trên sô pha mềm mại, ôm bát, ăn một phát hai viên sủi cảo mới thấy bụng mình ấm dần.
Khi nãy Kỷ Linh đã xem qua, một túi sủi cảo đông lạnh có 30 viên, mình đã ăn 12 viên, thế là cậu đặt đũa xuống.
Cậu muốn để lại ít sủi cảo cho Tùy Xán Nùng ăn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Nồng Độ Bão Hòa
- Chương 64