- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Nồng Độ Bão Hòa
- Chương 62
Nồng Độ Bão Hòa
Chương 62
Đèn trên cỏ ở sân sau hơi tối, nhưng pháo hoa trong tay Tùy Xán Nùng sáng rực rỡ chói lòa. Tùy Xán Nùng cúi đầu nhìn que pháo chốc lát, sau đó anh ngẩng lên cười với Kỷ Linh.
“Thật ra cũng không phải chuyện gì quá quan trọng đâu, chỉ là vài lời trong lòng anh thôi.” Tùy Xán Nùng nói, “Nhưng anh thấy anh cần phải cho em biết.”
Que pháo sáng đầu tiên lẳng lặng cháy, ánh lửa sáng rực. Nhưng suy cho cùng pháo hoa cũng chỉ là chớp nhoáng, chẳng mấy chốc que pháo đầu tiên đã cháy hết, Tùy Xán Nùng lại lấy que thứ hai ra.
“Kỷ Linh.” Tùy Xán Nùng nói, “Hình như trước nay anh chưa từng miêu tả cho em biết rốt cuộc trong mắt anh, em trông như thế nào.”
“Em biết đấy, vì anh dạy môn Sinh mà nên anh rất thích cây cối, cũng thích quan sát tập tính phát triển của chúng.” Tùy Xán Nùng nói, “Anh biết so sánh này khá lạ, nhưng trong mắt anh, em như một chậu cây xanh đang lặng lẽ lớn dần lên vậy.”
“Em rất yên tĩnh, nhưng cũng vô cùng cứng cỏi và có sức sống.” Tùy Xán Nùng nói, “Loài thực vật thoạt trông thì có vẻ đơn giản đến mức đơn điệu, hầu như chỉ có thể thấy được mấy bộ phận như rễ, thân, lá, nhưng khi hiểu rõ rồi mới phát hiện hệ điều hành đằng sau vừa khổng lồ vừa phức tạp.”
“Mỗi phiến lá đều có hình dáng khác nhau, cách sản sinh oxy cũng rất thú vị, các sắc tố quang hợp khác nhau trên lá cây tương ứng với những bước sóng tần số khác nhau trên quang phổ.” Tùy Xán Nùng nhìn pháo hoa đang cầm, quơ tay, lát sau mới nói tiếp, “Có những thứ trông thì đơn giản thực chất cũng có thể trở nên đặc biệt, chỉ là người ta có sẵn sàng tìm hiểu hay không mà thôi.”
“Vào lần gặp nhau ở quán cà phê, nhìn thấy em đứng trên cầu, quả thực anh đã rất hoảng sợ. Cùng với một số sự trùng hợp về sau, anh thừa nhận đúng là do anh hiểu lầm.” Tùy Xán Nùng nói, “Nhưng đó chẳng qua chỉ là một cơ hội thôi, một cơ hội để anh bắt đầu tìm hiểu về em.”
Que pháo sáng đầu tiên đã hoàn toàn tắt hẳn, Tùy Xán Nùng lắc cổ tay, vừa cười vừa cúi đầu lấy bật lửa, trơn tru châm que thứ hai.
“Sau buổi gặp đó, anh bắt đầu quan sát em.” Anh nói.
“Ban đầu đúng là anh muốn phân tích những hành vi, cử chỉ của em, xem xem liệu có phải em có ý định tiêu cực nào hay không.” Tùy Xán Nùng vừa nghĩ vừa nói, “Nhưng về sau, xuất phát điểm quan sát của anh dần thay đổi.”
“Anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào nữa.” Anh nói, “Có thể là lúc ăn lẩu, em nói với anh cây nấm trông giống tán ô, hoặc có thể là lúc xem múa mì, em nói với anh em đang phân tích sức bền của sợi mì.”
“Em làm việc gì cũng cực kì nghiêm túc, gặp câu hỏi nào cũng sẽ đưa ra những câu trả lời vô cùng nghiêm chỉnh.” Tùy Xán Nùng nói, đồng thời châm lửa cho que pháo thứ ba, “Lúc em xem phim xong lén chạy vào nhà vệ sinh khóc, lúc em uống say, ép hỏi anh nguyên lý tạo ảnh cộng hưởng từ là gì.”
Tùy Xán Nùng nhìn thẳng Kỷ Linh.
“Em nói em là một người bình thường.” Tùy Xán Nùng nói, “Nhưng trong mắt anh, em dịu dàng, có trách nhiệm, kiên định, hơn thế nữa, em cực kì đặc biệt.”
Que pháo vẫn đang cháy, ánh lửa mang sắc cam ấm áp, có tiếng lách tách khe khẽ vang lên.
“Anh tốt tính, nhưng anh cũng sẽ không đối xử tốt với một người vô điều kiện.” Tùy Xán Nùng nói, “Sở dĩ anh tiếp cận em không chỉ bởi vì muốn bảo vệ hay cứu em, mà còn bởi anh vốn muốn ở chung với em lâu hơn.”
“Lời tỏ tình hôm Halloween có vẻ đột ngột, nhưng anh nói ra cũng là vì bản thân anh rất thích em.” Tùy Xán Nùng nói, “Nói thật thì lúc ấy anh căng thẳng lắm, bởi khi đó anh chỉ biết em muốn hẹn hò thôi chứ đâu có biết cảm xúc em dành cho anh, anh rất sợ em sẽ từ chối.”
Anh nói: “Nhưng hôm ấy em lại đồng ý với anh. Sau khi về đến nhà, anh vui lắm.”
Ánh lửa trên que pháo từ từ lụi dần, Tùy Xán Nùng kiên nhẫn đợi nó tắt hẳn rồi mới lại bật lửa đốt que tiếp theo.
Tùy Xán Nùng nói: “Em nói cuộc gặp gỡ trong game là do em đã lên kế hoạch thật tỉ mỉ, em nói thứ mang tên duyên phận cũng do em tạo ra, nhưng anh lại không thấy như vậy.”
“Thật ra lần chúng ta gặp nhau ở quán cà phê là do anh chủ động đề xuất, đúng không?” Tùy Xán Nùng quơ nhẹ que pháo hoa trong tay, cười nói, “Anh chủ động hẹn gặp mặt là bởi vì Antelope luôn xây những ngôi nhà rất xinh một cách thật tỉ mỉ, anh thấy hẳn đây là một người rất giỏi lên kế hoạch, rất tài giỏi, rất tốt tính, nên anh rất muốn gặp mặt người đó.”
“Vậy nên là, em xem đó.” Gương mặt Tùy Xán Nùng được pháo hoa tôn lên đậm nét rạng rỡ, anh nói rất mực dịu dàng, “Thực ra trước đó từ rất rất sớm, anh đã bị em hấp dẫn rồi.”
Hàng mi Kỷ Linh run khẽ.
Tùy Xán Nùng tiếp tục châm pháo hoa trong tay.
“Quả là một hiểu lầm vừa buồn cười vừa vớ vẩn.” Tùy Xán Nùng nói, “Nhưng xuất phát điểm của mỗi cái nắm tay, của mỗi nụ hôn và những lần gần gũi của chúng ta, từ trước tới nay chỉ có một ——”
“Đó là vì anh rất rất rất thích em.” Anh nói.
Chỉ còn lại hai que pháo. Dường như Tùy Xán Nùng cũng không tin được cả một gói to lại bị đốt nhanh đến thế, anh hơi ngẩn người, sau đó lại ấn bật lửa chậm rãi đốt một cây trong số đó.
Khoảnh khắc nó cháy lên thành công, Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng lặp lại một lần nữa thật rõ ràng: “Anh thích em.”
“Em luôn nói rằng em muốn theo đuổi anh.” Tùy Xán Nùng cười nói, “Nhưng Kỷ Linh à, thật ra chỉ cần em quay lại thôi là sẽ thấy, anh vẫn đứng sau lưng em từ lâu rồi mà.”
Có lẽ vì chất lượng của que pháo không tốt, hoặc cũng có thể do bị ẩm, ánh lửa vừa được châm lên đã lụi tàn tức khắc, lặng lẽ tắt ngấm.
Tùy Xán Nùng kêu “Ơ” lên, anh tiếc nuối: “Ơ, chỉ còn mỗi que cuối cùng.”
Đầu tiên Tùy Xán Nùng đặt que pháo đã tắt khi nãy xuống cạnh chân, sau đó anh câm que pháo hoa cuối cùng trong tay, trân trọng và cẩn thận.
“Thật ra những lời này anh cũng đã hỏi em một lần vào hôm Halloween rồi.” Tùy Xán Nùng, “Có điều dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, như em đã nói đấy, chúng ta không thể tiếp tục mối quan hệ trước đây được nữa, cần phải có một khởi đầu mới, nên bây giờ chắc anh phải thay đổi cách hỏi của mình thôi.”
Tùy Xán Nùng đưa tay lên, châm lửa cho que pháo hoa cuối cùng.
Chỉ là lần này Tùy Xán Nùng không giữ lại que pháo trong tay mình nữa, anh ngước lên, vừa cười vừa đưa nó tới trước mặt Kỷ Linh.
“Bây giờ anh không muốn chỉ thử một lần xem sao, cũng không muốn đặt cho nó bất cứ kì hạn nào nữa.”
Tia lửa rực rỡ tựa một bó dịu dàng trên tay Tùy Xán Nùng, ánh sao sáng ngời, Kỷ Linh nghe Tùy Xán Nùng hỏi: “Kỷ Linh, em có đồng ý ở bên anh không?”
Thật ra Tùy Xán Nùng vốn muốn tạo một bầu không khí lãng mạn hơn cơ.
Dù gì đây cũng được coi là một lời tỏ tình chân chính, lại đúng vào thời điểm Tết Âm lịch, kế hoạch của Tùy Xán Nùng là bắn một màn pháo hoa thật lớn ở sau vườn.
Sau đó anh sực nhớ ra bây giờ cấm bắn pháo hoa trong thành phố rồi.
Tùy Xán Nùng lại định đặt ít hoa tươi gì đó, nhưng nghĩ lại lại thấy hơi khoa trương quá, anh nghĩ hẳn Kỷ Linh sẽ không được thoải mái.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Nồng Độ Bão Hòa
- Chương 62