Chương 33

Kỷ Linh nói: “Tôi đưa học sinh đi bày biện các gian triển lãm khoa học.”

Tùy Xán Nùng kêu “Ồ” lên: “Vậy à.”

Kỷ Linh nhìn anh, chỉ “Ừ” thật khẽ.

Sherry với Cindy đứng cạnh cửa sổ phòng học, vừa tưới nước cho cây cà chua nhỏ vừa cười đùa nói chuyện gì đó bằng tiếng Nhật. Tùy Xán Nùng tự hiểu rằng đây không phải thời điểm thích hợp.

Nên anh nói với Kỷ Linh: “Đi thăm nấm của thầy đi.”

Mấy chậu nấm lớn rất nhanh, trong đó nấm sò là phát triển tốt nhất, mũ nấm màu nâu nhạt, trông vừa mềm vừa tươi.

Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh chạm nhẹ những đầu ngón tay lên mũ của một cụm nấm sò. Sau đó, hai người yên lặng cùng cầm bình tưới, sóng vai đứng thẳng trước một hàng chậu nấm, phun nước.

Một lát sau, Sherry và Cindy đeo cặp đi tới chào tạm biệt hai người.

Tùy Xán Nùng đáp lại.

Hai cô bé này đúng là hôm nào cũng mặc gió mặc mưa tới chăm mấy bé cà chua của mình, nhưng làm việc vẫn cứ ít nhiều lóng ngóng vụng về. Nước thì cũng tưới được, nhưng bệ cửa sổ phòng Tùy Xán Nùng thì trông cứ như vừa vật lộn với một trận lũ lụt vậy.

Tùy Xán Nùng thở dài, đành phải bê chậu cà chua con đó lên, anh định bụng đặt nó sang chỗ khác trước đã rồi mới lại tìm tấm giẻ lau khô cửa sổ. Lúc ôm chậu cây quay đầu lại, Tùy Xán Nùng ngẩn người.

Bởi vì Kỷ Linh đứng ngay phía sau anh, cậu đứng thẳng tắp, con ngươi nhắm thẳng đăm đăm vào mặt Tùy Xán Nùng không hề xê dịch.

Tùy Xán Nùng ngơ ngác, anh còn chưa kịp phản ứng gì đã nghe Kỷ Linh nói, rất đột ngột: “Em đồng ý.”

Tùy Xán Nùng: “Hả?”

Trông Kỷ Linh hơi luống cuống, Tùy Xán Nùng thấy cậu cụp mắt, hít một hơi thật sâu. Sau đó, Kỷ Linh lại ngẩng lên lần nữa, cậu nhìn thẳng vào mắt Tùy Xán Nùng, lặp lại lần nữa: “Tùy Xán Nùng, em đồng ý hẹn hò với anh.”

Ngay sau đó thôi Kỷ Linh đã thấy ảo não.

Cậu nhận ra mình nói nghe cứng nhắc quá, đáng ra phải tạo bước đệm trước đã mới đúng.

Nhưng Kỷ Linh rất kém khoản nói chuyện, cậu đã đợi cả ngày trong dày vò rồi, cuối cùng cũng đợi được đến giờ phút này, dù nghe có vụng về đến nhường nào, cậu cũng vẫn sốt ruột muốn nói cho Tùy Xán Nùng ngay lập tức.

Cuối cùng Tùy Xán Nùng cũng tiêu hóa được Kỷ Linh đang nói chuyện gì.

Anh hơi sửng sốt, sau đó tỏ vẻ đã rõ, gật đầu, nói: “Anh biết rồi.”

Tùy Xán Nùng không nói thêm gì nữa, anh chỉ cười với Kỷ Linh rồi tiếp tục ôm chậu cà chua kia tới một bệ cửa sổ khác ở phía cuối phòng học.

Trái tim Kỷ Linh bỗng nặng trĩu.

Cậu nhìn bóng lưng Tùy Xán Nùng, bỗng thấy hoang mang và hoảng hốt. Cậu không rõ rốt cuộc lời anh nói có ý nghĩa gì, mà cũng không biết mình cần phải nói gì.

Sau đó, cậu nghe Tùy Xán Nùng hỏi rất thản nhiên: “Tiết cuối em dạy khối mấy?”

Kỷ Linh nói: “Khối mười hai.”

Tùy Xán Nùng đáp “Ừ”, lại hỏi: “Dạy gì thế?”

Kỷ Linh không hiểu tại sao tự dưng Tùy Xán Nùng lại đưa ra cái câu hỏi chẳng có chút xíu liên quan nào này để thay đổi đề tài như chưa hề có việc gì như thế, cũng không biết những lời Tùy Xán Nùng nói hôm qua có còn được tính nữa hay không.

Kỷ Linh rất buồn.

Nhưng sau một thoáng ngừng tiếng, cậu vẫn chậm rãi đáp: “…Dòng điện xoay chiều, dòng điện xoáy, mạch chỉnh lưu và máy biến áp.”

Tùy Xán Nùng tò mò hỏi: “Ồ, giảng gì về máy biến áp?”

Kỷ Linh không ngờ Tùy Xán Nùng lại có hứng thú với mấy chuyện này, cậu hơi do dự rồi cũng giải thích: “Thật ra trong bài này có rất nhiều nội dung thi, ví dụ như nguyên tắc hoạt động của máy biến áp, làm sao để giảm tổn thất dòng điện xoáy, với cả một số các dạng bài tính toán nữa.”

Tùy Xán Nùng: “Thế cụ thể thì phải làm thế nào mới giảm bớt được tổn thất dòng điện xoáy?”

Kỷ Linh: “Sử dụng những tấm thép silic mỏng phủ sơn cách điện làm lõi là được.”

Tùy Xán Nùng: “Ồ? Tại sao lại là tấm thép mỏng?”

Kỷ Linh: “Thật ra chỉ cần một lát ép mỏng dẫn điện sắt từ là được. Tấm lát có thể hạn chế dòng xoáy, hơn nữa điện trở suất biểu kiến sẽ lớn hơn, nhưng trong bài thi không hỏi kĩ những cái này đâu…”

Tùy Xán Nùng: “Mai đi hẹn hò không?”

Kỷ Linh ngẩn người.

“Tuần này tạm nghỉ vận động nhé, đi xem triển lãm không? Hay đi ăn mấy quán ngon ngon?” Đầu tiên Tùy Xán Nùng trầm ngâm suy nghĩ, rồi anh lại nói trong buồn rầu, “Nhưng triển lãm thì không biết cuối tuần liệu có đông không, thôi, để lát nữa anh lên mạng tra xem.”

Kỷ Linh ngơ ngác nhìn anh: “…Gì cơ?”

Kỷ Linh thấy Tùy Xán Nùng đặt chậu cây trên tay xuống, xoay người.

Tùy Xán Nùng có hàng mày đậm, theo lý mà nói gương mặt có đường nét vượt trội như thế thường sẽ để lại cho người ta ấn tượng vừa mạnh mẽ lấy oai vừa táo bạo quyết đoán.

Nhưng đáy mắt Tùy Xán Nùng lại luôn đong một nụ cười rạng rỡ khiến người ta yên lòng.

“Thầy Tiểu Kỷ.” Tùy Xán Nùng hỏi, “Anh hỏi là, ngày mai đi hẹn hò với anh không?”

Sau khi về đến nhà, Kỷ Linh ăn rất nhiều.

Với cậu, ăn uống rất hữu ích trong việc hỗ trợ điều tiết cảm xúc. Lúc ăn, nụ vị giác sẽ được thỏa mãn, cơ thể cũng bổ sung được những năng lượng cần thiết, không chỉ vậy lúc nhai mình có thể suy nghĩ, lúc nuốt cũng có thể suy nghĩ.

Thế nên Kỷ Linh cảm thấy ăn uống là một việc làm rất hiệu quả.

Sau khi ăn hết cả một miếng gà cốt lết cay, Kỷ Linh nhận được hai tin nhắn WeChat Tùy Xán Nùng gửi tới.

Nói chính xác thì là hai đường dẫn liên kết. Liên kết thứ nhất vẫn là một video ngắn, Kỷ Linh mở xem qua, là một video làm kem cuộn xả stress. Video dài tổng cộng mười lăm phút, Kỷ Linh quyết định để đó ăn xong rồi xem kĩ sau.

Đường dẫn thứ hai là giới thiệu về một triển lãm. Tùy Xán Nùng nói: “Triển lãm này không đông lắm, em thấy sao?”

Dù chỉ là một triển lãm tranh rất nhỏ thôi, nhưng Kỷ Linh vẫn lên mạng tra tìm tên của nghệ sĩ, cứ như làm bài tập về nhà.

Kỷ Linh vẫn ở trong trạng thái cảm giác không thật.

Việc theo đuổi người khác không có dàn ý hay đáp án tiêu chuẩn, lúc ấy Kỷ Linh đã sẵn sàng cho một quá trình dài lâu và kết quả thất bại. Cậu không biết trong những nỗ lực trước đây của mình rốt cuộc hành động nào đã hữu hiệu với Tùy Xán Nùng, bởi vì trong mắt Kỷ Linh, phần lớn mọi việc cậu đều chẳng bao giờ hoàn thành tốt.

Song ít nhất kết quả vẫn ổn, Tùy Xán Nùng đã có một chút tình cảm với cậu, anh còn muốn tìm hiểu cậu nữa.

Tuy đột nhiên nhảy vèo một phát từ theo đuổi sang bước hẹn hò, nhưng Kỷ Linh biết bồi dưỡng và gìn giữ tình cảm cũng rất quan trọng, mình vẫn còn nhiều bài tập cần phải làm lắm.

Kỷ Linh trả lời: “Em thấy ổn đó.”

Giây phút nhận được WeChat ấy, Tùy Xán Nùng cảm tưởng cục đá treo trong lòng mình cuối cùng cũng rơi xuống rồi.

Anh đã đánh cược mấy phần, mặc dù trước đây Kỷ Linh từng chính miệng thừa nhận rằng cậu rất khao khát được yêu, nhưng như vậy cũng chẳng có nghĩa chắc chắn cậu sẽ đồng ý với mình.

Biểu cảm Kỷ Linh để lộ ngày hôm qua là sự hoảng sợ nằm ngoài dự đoán của Tùy Xán Nùng, bởi vậy mà Tùy Xán Nùng vẫn luôn ở trong trạng thái bấp bênh không chắc chắn. Hôm nay, khi nghe Kỷ Linh nói “Em đồng ý”, Tùy Xán Nùng chỉ thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.