- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Nồng Độ Bão Hòa
- Chương 24
Nồng Độ Bão Hòa
Chương 24
Kỷ Linh yên lặng, gật đầu với biên độ rất nhỏ.
“Mà thực chất cũng không nhất định phải là nữ đâu.” Tùy Xán Nùng ngẫm ngợi, thoải mái nói, “Với tôi thì chỉ cần là người hợp tam quan, có thể ở chung với nhau một cách thoải mái là tôi thấy có thể thử ở bên nhau rồi.”
Vô tư tiết lộ chuyện mình độc thân từ trong bụng mẹ, Tùy Xán Nùng cũng không thấy ngượng ngập gì, anh rất lấy làm yên tâm, bởi vì anh biết Kỷ Linh là một người đáng để đặt niềm tin vào.
Mãi lâu sau Tùy Xán Nùng mới nghe Kỷ Linh “ồ” lên thật khẽ.
Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh đầu tiên là cầm ly rượu lên chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó cậu ngước nhìn anh, đôi mắt ướt lóng lánh xinh đẹp dưới ánh đèn.
Tùy Xán Nùng nghe cậu nói: “Vậy thì tốt quá.”
Tùy Xán Nùng chỉ đáp “Ừm”, cũng không để ý lắm nét mặt Kỷ Linh, bởi vì anh nhận ra đã đến lượt mình rồi. Anh quyết không quên mục đích chính, nhất định phải giũa cho câu hỏi của mình sắc hơn.
Trồng nấm không phải kế sách lâu dài, Tùy Xán Nùng thấy mình cần phải biết được nút thắt lớn nhất trong lòng Kỷ Linh là gì thì mới kê thuốc đúng bệnh được.
Thế là, anh hỏi: “Kỷ Linh, có vấn đề gì trong cuộc sống khiến này không hài lòng ở thời điểm hiện tại không?”
Ý thức được rằng hỏi vậy không ổn lắm, Tùy Xán Nùng đắn đo từng từ một: “Kiểu… Có vấn đề gì khiến thầy cứ phiền muộn mãi không? Hoặc một chuyện gì đó đột ngột xảy ngay bây giờ đến có thể khiến thầy vui lên tức khắc thì sao?”
Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh trầm mặc một lúc.
Lát sau, cậu đáp thật chậm rãi: “Tuần qua tôi… giúp học sinh chuẩn bị cho triển lãm khoa học rất mệt, nếu triển lãm có thể kéo dài thời hạn đến tháng sau hoặc phân thêm giáo viên đến giúp tôi thì tốt biết mấy.”
Tùy Xán Nùng cười nói: “Vừa rồi tôi trả lời câu hỏi của thầy nghiêm túc vậy mà, thầy cũng đâu thể qua loa với tôi cho có lệ thế được đúng không?”
Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, hơi khó hiểu.
Sở dĩ không trả lời được là vì cậu chẳng thấy có gì “phiền muộn” cả, Kỷ Linh đã khá hài lòng với tình trạng cuộc sống hiện tại của mình rồi.
“Halloween tháng sau Lâm rủ tôi đi hội chợ bán đèn bí đỏ mà học sinh điêu khắc cùng cô ấy.” Kỷ Linh lại suy tư thật cẩn thận, nói tiếp, “Nhưng Louis đang theo đuổi Lâm, thầy ấy mong tôi từ chối lời mời của Lâm, tôi đang bị kẹp giữa hai người họ.”
“Nên tôi ước gì hoạt động Halloween tháng sau bị hủy bỏ.” Kỷ Linh nói với Tùy Xán Nùng rất nghiêm túc.
Đây quả là một tin tức hết sức đột ngột, nếu không phải vì mình vẫn còn “nhiệm vụ”, Tùy Xán Nùng thực sự rất muốn hóng nốt.
Nhưng đây cũng không câu trả lời mà Tùy Xán Nùng muốn nghe bây giờ, thế là anh ngừng lại, tỏ vẻ hơi thất vọng, lắc đầu nói: “Nhưng mà tôi cảm giác đây giống phiền muộn của Louis hơn nhỉ?”
Tùy Xán Nùng thấy Kỷ Linh khựng lại.
Cậu im lặng rất lâu, cụp mắt cầm ly rượu uống thêm một hớp lớn nữa.
Tùy Xán Nùng nhận ra bầu không khí bỗng trở nên hơi bất thường, anh cảm thấy có thể là do mình sồn sồn quá, bèn vội nói: “Nhưng không sao đâu, thật ra ——”
“Nếu phải kể về một nỗi phiền muộn thì thật ra cũng có một chuyện gần thế đấy.” Kỷ Linh chợt lên tiếng.
Tùy Xán Nùng còn chưa kịp hiểu, Kỷ Linh đã nói tiếp: “…Nói thật thì mấy năm nay chỉ những dịp tết nhất tôi mới liên lạc với bố mẹ.”
“Bên cạnh tôi cũng có vài người bạn có thể tán gẫu được, nhưng khi ở cạnh nhau lúc nào cũng phải giữ đúng mực xã giao cho phù hợp.” Cậu nói.
“Ví dụ như tôi không thể nhận lời mời của Lâm, cũng không thể nói thẳng thừng với Louis rằng Lâm không thích thầy ấy được.” Kỷ Linh nói, “Tôi cũng chẳng tài nào cho họ biết thực ra tôi mới là người đau não nhất giữa hai người.”
Tùy Xán Nùng trầm ngâm, anh nói: “Tôi hiểu, xã giao đúng là khiến người ta mệt mỏi thật.”
Kỷ Linh gật đầu, một lúc sau mới nói tiếp: “Đôi lúc tôi cảm giác dường như lúc nào mình cũng chỉ có một mình.”
“Thật ra ở một mình cũng chẳng có gì tệ cả, nhưng ngày nào cũng vậy chẳng khác gì… đang copy paste.” Kỷ Linh nói, “Tôi cảm giác rằng bất cứ một ngày ngẫu nhiên nào của mười năm sau hẳn cũng sẽ giống y hệt như ngày hôm nay, hai điều duy nhất có thể sẽ thay đổi có chăng là tôi đã già đi và thời tiết ngoài trời.”
Kỷ Linh thấy Tùy Xán Nùng bỗng ngơ người.
Thật ra mọi lời Kỷ Linh nói đều là sự thật. Có điều cậu không cho Tùy Xán Nùng biết, đó chỉ là cảm giác của cậu trước khi gặp được Tùy Xán Nùng thôi. Từ lâu mỗi ngày với cậu đã là một sự khác biệt rồi, bởi vì cậu đã có đối tượng để đợi mong.
Không biết có phải vì tác dụng của rượu không, Kỷ Linh cảm giác mình bỗng có một thứ dũng khí lạ lùng.
“Nên là tôi… rất muốn hẹn hò một lần.” Cậu nói với Tùy Xán Nùng.
“Cũng giống như thầy, dù đối phương là nam hay nữ, chỉ cần người đó nhiệt tình, tốt bụng, sẵn sàng lắng nghe lời tôi nói là được rồi.” Cậu nói, “Tôi muốn có một người trở thành biến số khác trong đời mình.”
“Tôi muốn thử cảm giác mở lòng với ai đó.”
Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, tiếng cậu rất khẽ, song lại truyền vào tai Tùy Xán Nùng cực kì rõ ràng: “Và cả cảm giác có người yêu để nắm tay, ôm và hôn môi nữa.”
Kỷ Linh chầm chậm tựa người về ghế, cười khẽ.
Cậu nhìn Tùy Xán Nùng, hỏi nửa như đùa giỡn nửa như nghiêm túc: “Chất lượng của mối phiền muộn này có đủ làm thầy Tùy hài lòng không?”
Lúc cười, đáy mắt Kỷ Linh lấp lánh những mảnh vụn ánh sáng li ti. Cậu nhìn về phía Tùy Xán Nùng, Tùy Xán Nùng thấy tim mình cũng hẫng mất một nhịp.
Tùy Xán Nùng vội vàng nở nụ cười sau một thoáng lặng yên.
“Thật ra… Thầy đã rất xuất sắc rồi, không cần phải lo lắng về những chuyện như vậy nữa đâu.” Tùy Xán Nùng cảm giác cổ họng mình khô rang, anh nói, “Nhất định thầy sẽ gặp được người định mệnh.”
Kỷ Linh chớp mắt.
Hồi lâu sau, Tùy Xán Nùng mới nghe cậu đáp “Ừm” thật khẽ, đoạn nói: “Mong là vậy.”
Hai người chia tay nhau ở lối ra nhà hàng, sau khi về đến nhà, Tùy Xán Nùng vẫn không quên chọn hai video nạp năng lượng tích cực gửi qua cho Kỷ Linh.
Nhưng sau khi đặt điện thoại xuống, anh bắt đầu thấp thỏm.
Ấn tượng về Kỷ Linh của Tùy Xán Nùng vẫn luôn là kín đáo và trầm lặng. Nhưng tối nay, Tùy Xán Nùng có thể cảm nhận một khía cạnh thẳng thắn hiếm thấy từ trong những lời cậu nói, cũng thấu được nỗi niềm khao khát một mối tình ở cậu.
Tùy Xán Nùng ý thức được rằng với trạng thái tâm lý của Kỷ Linh, nếu có thể phát triển thành một mối quan hệ yêu đương hẳn sẽ rất có lợi cho cậu.
Lý ra Tùy Xán Nùng nên mong Kỷ Linh có thể sớm gặp được người mình thương.
Người đó có thể cứu rỗi cậu, cho cậu hơi ấm, giúp cậu mở lòng, sống thật lạc quan và tích cực. Vậy thì anh không phải ngày nào cũng lo lắng đề phòng xem làm sao mới có thể cứu được cậu, không phải hao mòn tâm tư đi tìm những video ngắn, không phải nghĩ suy làm sao mới có thể ngăn cản được Kỷ Linh tự làm hại mình.
Nhưng mà, Tùy Xán Nùng bỗng thấy hơi hụt hẫng.
Anh cũng không biết tại sao nữa, dường như từ sâu thẳm tận đáy lòng… tiềm thức trong anh đang kháng cự trước sự xuất hiện của người đó trong tương lai.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Nồng Độ Bão Hòa
- Chương 24