Editor: Yang Hy
Chậu ớt ngũ sắc mà Tùy Xán Nùng trồng trong phòng học đã chết.
Nó sống lâu hơn dự kiến của Tùy Xán Nùng một chút, dù sao vào đầu tháng cũng có xu thế khô héo, phòng Sinh lại lấy ánh sáng không được tốt lắm, Tùy Xán Nùng cũng không trông mong gì nó có thể sống được đến cuối tháng này.
Cành lá héo khô của ớt ngũ sắc hư thối trong bùn đất, sự sống của nó thật sự đã tận rồi.
Hai cô bé ôm sổ ghi chép sinh trưởng ngồi xổm gần nửa tiếng bên cạnh cái chậu, một đứa lắc đầu không nói nên lời, đứa còn lại thậm chí còn đỏ hoe cả mắt.
Hai cô bé ấy rất nhát, vì không chọn môn Sinh của Tùy Xán Nùng nên lúc đầu cũng chỉ đứng ở cửa phòng học của anh mà ló đầu vào nhìn bên trong.
Tùy Xán Nùng thở dài trong lòng.
Anh nói: “Thầy còn mấy loại hạt giống khác nữa, hai đứa đến phòng học của thầy trước giờ trưa hôm thứ hai, chúng ta cùng trồng nhé, được không?”
Một trong số đó hỏi: “Hôm nay không được sao ạ?”
Tùy Xán Nùng cười nói: “Hôm nay thầy có việc.”
Năm phút sau, hai chị em cầm một túi hạt giống cà chua nói tạm biệt với Tùy Xán Nùng, sau đó tay nắm tay nhảy nhót chạy đi xa.
Tùy Xán Nùng đứng dậy, thở ra một hơi.
Anh nhìn chậu ớt ngũ sắc một lát rồi xoay người về phòng học, ngẩng đầu nhìn thời gian thì đã bốn giờ rưỡi chiều.
Thật ra thì vào những ngày thứ sáu bình thường Tùy Xán Nùng đều sẽ ở lại trường đến khoảng năm giờ rưỡi, nhưng hôm nay lại khác. Anh sắp xếp lại đống bài thi chưa chấm xong trên mặt bàn rồi đứng lên và chuẩn bị rời đi.
Nghe có vẻ hơi vô lí, nhưng hôm nay Tùy Xán Nùng thật sự sẽ đi gặp mặt người bạn trên mạng.
Làm giáo viên dạy Sinh ở trường quốc tế đã gần ba năm, mép tóc của Tùy Xán Nùng sắp lùi về sau ba thước. Những áp lực trong cuộc sống cần tìm lối thoát để trút bỏ, thế nên cuối năm trước anh bắt đầu chơi game.
Game này chơi rất tốt, bản đồ lớn trang trí đẹp nhân vật ngon, chỉ cần có tư tưởng ổn định, không cần nạp tiền không cần cày đem, nhiều chế độ tổ đội đơn lẻ nên đánh thế nào cũng thoải mái.
Trò chơi này có một kênh gọi là “Phụ cận”, nó định vị những người chơi trong vòng 50 cây số, tuy rằng hơi vắng vẻ so với kênh thế giới nhưng lại tiện cho người chơi cùng thành phố kết bạn và mở hắc.
Tùy Xán Nùng cảm thấy chơi game một mình cũng không có ý nghĩa gì nên đã ngồi me cái kênh này hai ngày rồi.
Có khá nhiều người trò chuyện riêng với anh, Tùy Xán Nùng biết thế giới trực tuyến này mê người thì có đó nhưng người này người nọ linh tinh cũng nhiều không kể hết.
Vì thế đầu tiên là anh phán đoán tuổi tác và tâm trí của đối phương thông qua ảnh đại diện, sau đó tổng hợp lại cấp bậc và anh hùng thường dùng, sàng chọn ra học sinh tiểu học, học sinh trung học và các loại cpdd
[1] kỳ lạ.
[1] cpdd: có thể được chia thành hai phần cp và dd; cp là couple, kiểu vợ chồng, cộng tác qua game; còn dd là viết tắt của tít tít, tiếng quẹt thẻ đăng ký gì đó, hoặc là quẹt thẻ chấm công. Chung quy có nghĩa là liên lạc với nhau, chơi cùng tổ đội. Mà tui nghĩ ở đây là anh Nùng xem cái quan hệ bạn đời qua game á.Sau đó Tùy Xán Nùng chú ý tới một tin nhắn.
【Antelope】: Xin chào.
【Antelope】: Tôi có thể giúp bạn sắp xếp lại gia viên, xin hỏi mỗi ngày bạn có thể dẫn tôi đi làm nhanh phó bản tuần và hàng ngày được không?
Tùy Xán Nùng nhấp vào trang chủ của đối phương.
Cấp 46, cấp bậc hơi thấp, tỉ lệ thu thập đồ giám
[2] cũng vậy, chứng tỏ không phải dân nạp, độ luyện tập của các anh hùng thường dùng cũng cực kỳ chung chung… Nhưng mà độ phồn vinh gia viên đã đạt tới giới hạn.
[2] Đồ giám (图鉴): sổ hướng dẫn bằng tranh ảnh. Ở đây là quyển sổ ghi thông tin, thuộc tính của quái á.Vừa mới bấm vào, Tùy Xán Nùng liền muốn rớt con mắt ra.
Có biển có núi còn có nhà, không phải kiểu xếp loạn xạ ra độ phồn vinh cao, mà là đan xen sự tinh tế, một viên ngói một viên gạch xây ra một căn biệt thự hướng biển.
Tùy Xán Nùng không do dự nữa, trực tiếp thêm bạn với đối phương.
Cuộc trò chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, bọn họ hẹn vào game lập tổ đội lúc tám giờ rưỡi mỗi ngày, thói quen hàng ngày của hai người cũng rất cố định.
Tùy Xán Nùng dẫn Antelope nhanh chóng vượt qua các phó bản, sau đó Antelope liền yên lặng đi xây nhà trồng trọt cho gia viên của Tùy Xán Nùng, anh cũng sẽ thuận tay giúp cậu nhặt vật liệu.
Anh phát hiện Antelope là một người rất ít nói.
Tùy Xán Nùng cũng không để ý lắm, dù sao lúc hạ phó bản, kỹ thuật của đối phương rất chuẩn, lại còn là cao thủ xây nhà có thẩm mỹ, khi hai người mới vừa mở hắc được một tuần, căn biệt thự lớn ở gia viên của Tùy Xán Nùng đã bắt đầu thành hình.
Cuối tháng này, Tùy Xán Nùng rốt cuộc cũng đưa Antelope lên tới cấp 50.
Đồng thời căn biệt thự của Tùy Xán Nùng đã thi công xong, Antelope đang trau chuốt phần sau hoa viên.
Cậu sử dụng những vật liệu sống như vũng nước nhỏ và hòn đá, dựa vào góc độ và vị trí mà xây một đài phun nước trung tâm, bên cạnh đài còn đặt một vài chậu cúc non.
Trong giây phút ấy Tùy Xán Nùng có cảm giác xúc động mà lệ tuôn trào.
Anh truyền tống đến bên cạnh Antelope, phát hiện đối phương đang thu nhặt sồi ở rừng rậm an tĩnh, tốc độ chặt cây thong thả như một ông lão bảy mươi.
Tùy Xán Nùng hơi sửng sốt: “Sao cậu không dùng Bướm Nhỏ để chặt cây vậy?”
Bướm Nhỏ là một anh hùng trong trò chơi, bởi vì giả thiết là tinh linh rừng rậm nên cô nàng có một kỹ năng đặc biệt là chặt cây nhanh gấp rưỡi các anh hùng khác.
【Antelope】: Không có rút được.
Bướm Nhỏ là bản giới hạn trong nhóm thẻ phiên bản trước, vậy nên bây giờ chắc chắn không thể rút được.
Tùy Xán Nùng trầm ngâm mở giao diện kết bạn ra, nhìn thanh thân mật của hai người mới biết nó sắp đầy rồi; lại nhìn độ phồn vinh trong nhà mình thì thấy nó đã đạt được danh hiệu cao nhất.
Lúc đó hai người thêm bạn ở kênh “Phụ cận”, chứng tỏ hơn phân nửa khả năng là cùng thành phố.
“Hay là hai chúng ta gặp mặt đi?”
Tùy Xán Nùng thử nói: “Chắc là cậu cũng ở thành phố C nhỉ, vừa hay tôi có dư một Bướm Nhỏ, chúng ta có thể trực tiếp kết nối Bluetooth, tôi chuyển qua cho cậu.”
Antelope im lặng thật lâu mới trả lời: “Tôi ở thành phố C.”
Sau đó anh nói: “Được.”
Hôm đó, sau khi off game, trong lòng Tùy Xán Nùng cũng có chút không chắc chắn.
Hai người thậm chí còn không thêm WeChat, chỉ hẹn nhau ở một quán cà phê tại thành phố C và nhắn thời gian qua game. Sau đó Tùy Xán Nùng ngẫm nghĩ lại, cũng cảm giác mình thực sự hơi non.
Trên đường có hơi kẹt xe, Tùy Xán Nùng gần như là đến cửa hàng vừa kịp giờ hẹn. Đẩy cửa vào rồi mới phát hiện trong tiệm chỉ có nhân viên phục vụ đang lau nhà, xem ra mình là người đến đầu tiên.
Anh gọi một tách cà phê, mở trò chơi lên, nhìn thấy ảnh đại diện của Antelope màu xám.
Anh hùng thường dùng của Antelope có nam có nữ, giới tính cũng không dễ đoán, nhưng xét từ giọng điệu nói chuyện, Tùy Xán Nùng cảm giác đối phương có khả năng là một sinh viên ít nói, hoặc là một người làm công nhút nhát.
Sau khi tùy tay làm xong một vài nhiệm vụ hằng ngày, lại ngẩng đầu lên thì Tùy Xán Nùng nhìn thấy cửa tiệm cà phê bị đẩy ra.
Đầu tiên là nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung, thanh tú.
Mặc áo gió, trông khá gầy, đeo kính gọng kim loại, trên mặt không có biểu cảm gì cả — là một người trẻ tuổi đẹp trai, nhưng lại có chút lạnh nhạt.
Tùy Xán Nùng nhìn gương mặt này một hồi, đại não trực tiếp đứng máy.
Ngay sau đó, một cảm giác vi diệu khó có thể miêu tả được quét vù qua l*иg ngực anh, bởi vì đây thật sự là người mà Tùy Xán Nùng quen biết.
Tùy Xán Nùng đã từng không hiểu được “Tay chân cuộn tròn” mà trên mạng nói rốt cuộc là trạng thái gì, nhưng bây giờ anh cảm giác hình như mình đã hiểu rồi.
Đó là cảm giác nhiệt độ trong máu tăng nhanh, khuôn mặt nóng lên da đầu tê dại, ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu thấy xấu hổ, thậm chí không kiềm được mà cuộn tròn lại.
Người bạn qua mạng cùng chơi game gần hai tháng gặp mặt offline, kết quả gặp rồi thì phát hiện đối phương là đồng nghiệp của mình, đỉnh điểm của sự xấu hổ mà một xã súc
[3] có thể trải qua cũng chỉ đến đây mà thôi.
[3] Xã súc: một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng, có nghĩa là "Súc vật của công ty". Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.Tuy rằng phòng Sinh ở lầu hai, còn phòng Lý ở lầu 3, phòng thí nghiệm mà học sinh dùng không cùng một cái, nhưng Tùy Xán Nùng và Kỷ Linh cũng không thể nói là không có giao thoa — giả dụ như gặp thoáng qua ở nhà ăn lúc đang bưng mâm thức ăn thì gật đầu chào nhau, khi dẫn đội đi tham gia hoạt động thi đua khoa học thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, dù kiểu giao tiếp này nông đến nỗi khó phát hiện thì cũng coi như vẫn có.
Nó thuộc về phạm trù quen biết, nhưng lại không hoàn toàn quen biết.
Kỷ Linh đứng tại chỗ, tầm mắt an tĩnh dừng lại trên mặt Tùy Xán Nùng, anh cảm giác bắp thịt trên má mình có hơi căng lên.
Anh nhận ra được vẻ mặt của mình lúc này không được đẹp cho lắm nên giả bộ ho khan để che giấu một chút, sau đó lại đứng lên và nói: “Ừm, thầy Kỷ…”
Nhưng mà đối phương lại không trả lời.
Kỷ Linh cứ như vậy yên lặng nhìn mặt Tùy Xán Nùng một hồi, anh bị cậu nhìn đến nỗi trong lòng thấy hơi sợ.
Cậu vẫn chẳng có biểu cảm gì, trông có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, nhưng Tùy Xán Nùng đoán có lẽ cậu đã khϊếp sợ tới nỗi đờ người ra.
Sau đó Tùy Xán Nùng nhìn Kỷ Linh nghiêng mặt đi, gật đầu rất rất nhẹ.
“Thầy Tùy.” Cậu nói với Tùy Xán Nùng.
Ráng màu ngoài cửa sổ quấn vào tầng mây, mặt trên cà phê nổi lên lớp bọt trắng mịn thật nhỏ, lọ đường bằng kim loại trên bàn phản chiếu ra vẻ mặt hơi méo mó của Tùy Xán Nùng.
Không khí yên lặng gần như đông đặc lại, hai người đều không lên tiếng nữa, có thể là không dám đi chứng thực ý nghĩ của mình ngay lúc này.
Có lẽ Antelope không phải là Kỷ Linh đâu.
Tùy Xán Nùng bắt đầu thuyết phục chính mình: Có lẽ bây giờ Antelope thật sự còn đang ở trên xe điện ngầm hoặc là xe buýt, có lẽ Kỷ Linh chỉ tình cờ mắc kẹt vào lúc này, lại tình cờ cùng mình xuất hiện ở một tiệm cà phê cách trường mười cây số, thậm chí còn không có một người khách…
Nhưng mà Kỷ Linh đã trực tiếp cắt ngang quá trình cứu rỗi chính mình của Tùy Xán Nùng.
“Cho nên,” cậu hỏi, “Thầy chính là Giai nhân khuynh thành Tùy mỹ lệ sao?”
Edited - 20/05/2022