Chương 8: Đau dạ dày

Kiều Noãn cảm thấy bữa sáng này bỗng nhiên ăn cực kỳ vô vị, rõ ràng là mùi thơm xông vào mũi, nhưng ăn vào miệng lại như nhai sáp.

Đặc biệt là Kiều Ôn Từ ngồi đối diện cô ăn sáng có cảm giác quá mãnh liệt, gần như là đang chất vấn cô, "Em ăn nhiều như vậy, trước kia không ăn sáng sao?"

Trước kia Kiều Noãn chưa từng ăn sáng, mẹ cô cũng không ăn, càng đừng nói đến việc làm cho cô, cũng sẽ không cho cô tiền ăn sáng, cho nên phần lớn thời gian đều đói bụng đi học, chờ bữa cơm trưa ở trường.

Một ngày một bữa cơm gần như là chuyện bình thường, mà cuối tuần có đôi khi một ngày cũng không ăn được một bữa, chỉ có thể dùng bánh mì để lấp bụng.

Trạng thái tinh thần của mẹ cô có vấn đề, đôi khi thậm chí còn không thể nhớ rằng mình có một đứa con gái.

Điều này dẫn đến, dạ dày của cô không tốt, thường xuyên đau, cũng không biết nguyên nhân gì, khi tâm trạng dao động quá lớn cũng sẽ đau.

Do đêm qua ăn cơm tối một chút nên còn tốt hơn một chút, hôm nay vừa ngồi vào trước bàn ăn, liền cảm thấy trong dạ dày có chút không thoải mái.

Nhưng cô lại không dám không ăn, sợ Kiều Ôn Từ nói cô, sẽ càng không thích cô, cho nên liều mạng nhét vào miệng.

Cũng may cô không lấy nhiều lắm, miễn cưỡng cố gắng ăn xong, sau đó liền cảm thấy trong dạ dày xoắn đến khó chịu.

Chịu đựng cơn đau dạ dày, Kiều Noãn thấp giọng nói một câu với Kiều Ôn Từ: "Em ăn no rồi."

Cô mang đĩa trở lại nhà bếp, rửa sạch trước khi trở lại tầng.

Kiều Ôn Từ nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, cảm thấy những gì mình nói thật sự là quá mức, lấy có chút như vậy, làm sao đủ để lấp đầy bụng?

Kiều Ôn Từ bực bội một trận, tâm tình nóng nảy do không nghỉ ngơi tốt, lúc này nhìn bữa sáng trên đĩa của mình, lại càng không có khẩu vị.

Có chút nóng nảy đạp một cước vào bàn, Kiều Ôn Từ đứng dậy chuẩn bị lên tầng ngủ bù, vừa bước lên cầu thang, trong đầu lại nhớ tới sắc mặt trắng bệch vừa rồi của Kiều Noãn.

Ăn như vậy trách không được lại gầy vậy, đang tuổi lớn, đừng để đến cuối cùng lại bị suy dinh dưỡng, làm người khác hoài nghi nhà bọn họ ngược đãi cô.

Kiều Ôn Từ tìm cho mình một cái cớ, xoay người trở về phòng bếp làm nóng một ly sữa.

Hoàn toàn quên mất đều là do anh nói người ta ăn nhiều, mới khiến cho cô không dám ăn nữa.

-

Kiều Noãn sau khi trở về phòng liền nằm trên giường, cả người gần như co lại thành một đoàn nho nhỏ, đau bụng làm cho cánh môi cô mất đi huyết sắc, trước mắt có chút đen, giống như là muốn đau đến ngất đi.

Trước kia tuy rằng cô thường xuyên đau dạ dày, nhưng cắn răng nhẫn nhịn rồi cũng qua đi, cho nên căn bản không có chuẩn bị thuốc dạ dày gì.

Chỉ là lần đau đớn này, rõ ràng không phải cô nhịn xuống là có thể qua, nhưng cô lại không có sức lực đi ra ngoài mua thuốc, hơn nữa trên người cô cũng không có bao nhiêu tiền, không dám tiêu xài lung tung.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Kiều Noãn nghe được có người đang gõ cửa, ngay từ đầu vẫn nhẹ nhàng gõ hai cái, phía sau rõ ràng là không kiên nhẫn gõ mạnh vài cái.

Trong nhà chỉ có cô và Kiều Ôn Từ, cô biết là Kiều Ôn Từ đang gõ cửa.

Nếu như lúc trước, cô tuyệt đối sẽ lập tức buông chuyện trên tay xuống mở cửa, nhưng hiện tại cô thật sự quá khó chịu, có thể kiên trì rửa chén xong rồi lên lầu đã hao hết khí lực, lúc này một ngón tay cũng không muốn động đậy.

Thanh âm của Kiều Ôn Từ xuyên qua cửa truyền vào, là lãnh đạm và không kiên nhẫn: "Kiều Noãn, mở cửa."

Kiều Noãn cảm thấy, nếu mình không mở cửa, có thể thật sự sẽ mất đi người anh này, anh có thể sẽ không bao giờ tới gõ cửa cô lần thứ hai nữa.

Cô không muốn như vậy.

Cũng không biết là lấy sức lực từ đâu ra, Kiều Noãn chống người di chuyển đến bên giường, muốn mở cửa ra, ít nhất phải nói cho anh biết, cô không phải cố ý không mở cửa, chỉ là cô chỉ là quá khó chịu.

Nhưng trong nháy mắt khi chân tiếp xúc với mặt đất, cả chân cô mềm nhũn như mất đi tri giác, cả người đều đập xuống đất.

Mặc dù bên giường trải một lớp thảm mềm mại, nhưng vẫn phát ra tiếng vang nặng nề.

Ngã một cái, lần này ngoại trừ đau dạ dày, thì gần như toàn thân đều đau.

Kiều Ôn Từ ở ngoài cửa vốn đã không kiên nhẫn, bất thình lình nghe được tiếng vật nặng ngã xuống, lông mày nhất thời nhíu chặt, bàn tay gõ cửa gần như biến thành đấm cửa, trong giọng nói là sự lo lắng đến chính anh cũng không nhận ra: "Kiều Noãn?"

Trong phòng không có động tĩnh gì.

Kiều Ôn Từ bất chấp đi tìm chìa khóa dự phòng, giơ chân lên một cước đá văng cửa phòng, nhìn thấy Kiều Noãn ngã xuống đất co lại thành một đoàn, thân thể đều bởi vì đau đớn mà run rẩy.