Chương 3: Nhìn anh cũng có thể coi như ăn cơm sao?

Kiều Noãn sửng sốt một hồi lâu, mới lẩm bẩm nói một câu: "À, vâng."

Kiều Ôn Từ phát hiện giọng điệu vừa rồi của mình không đúng, nhưng cuối cùng cũng không giải thích gì, nói xong liền trở về phòng mình.

Kiều Noãn đứng ở cửa phòng mình ngẩn người một lát, cuối cùng chậm rãi đi vào phòng.

Tối hôm qua vì muốn tới đây, cô có chút khẩn trương, nghỉ ngơi không tốt.

Sau khi nằm dài trên giường, càng cảm thấy buồn ngủ.

Cô nhắm mắt lại nghĩ, anh trai cô thật sự rất lạnh lùng, thậm chí còn không muốn làm anh trai mình.

Nhưng khi gương mặt lạnh lùng hiện lên trong đầu mình, tức giận của Kiều Noãn cũng không kéo lên nổi.

Thân hình thiếu niên cao ngất, chỉ lớn hơn cô có một tuổi, nhưng lại cao hơn cô gần 20 cm, nhìn qua có lẽ cũng 1m85.

Tuy rằng thái độ đối với cô rất lãnh đạm, nhưng khuôn mặt kia thật sự là phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Kiều Ôn Từ và Kiều Noãn tuy rằng là anh em, nhưng nói về diện mạo thì kỳ thật cũng không quá giống nhau, Kiều Noãn càng giống mẹ hơn là cái loại vẻ đẹp đậm đà rực rỡ, chỉ là sự nhu thuần thường ngày đã hòa tan bớt loại khí chất diễm lệ này.

Mà Kiều Ôn Từ càng giống Kiều Chính Sơ hơn một chút, sống mũi cao ngất, mắt đen lấp lánh, mắt một mí, cho nên lúc nhìn người sẽ có vẻ rất lạnh.

Nhưng chính là đẹp trai.

Kiều Noãn nhắm mắt sờ đến vị trí trái tim mình, cảm thấy tâm tính của mình dường như có chút vấn đề.

Cô cảm thấy mình tình nguyện không phải em gái anh.

Có phải nếu như vậy thái độ của anh đối với cô sẽ tốt hơn một chút không?

Mơ mơ màng màng, Kiều Noãn nghĩ đến anh trai mà ngủ thϊếp đi, sau đó bị một trận tiếng gõ cửa đánh thức.

"Anh..... A không phải xin lỗi, em không gọi anh là anh trai, nên gọi là cái gì? "Kiều Noãn dụi dụi mắt mở cửa phòng ra nhìn thấy người tới, theo bản năng liền muốn há mồm gọi anh trai, khẩn cấp phanh lại.

Kiều Ôn Từ nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Gọi tên anh, thu dọn xuống tầng ăn cơm."

Nhưng Kiều Noãn đã quên tên anh rồi! Sau khi nghe được câu nói sau cùng mới phát hiện ra rằng trời đã tối.

Cô đã ngủ cả buổi chiều!

"Em rửa mặt rồi lập tức đến ngay!" Kiều Noãn nhanh chóng trở về toilet trong phòng, sau khi tỉnh táo lại mới đi ra, Kiều Ôn Từ đã xuống tầng.

Cô bĩu môi, hít mũi, không ủy khuất, lạch cạch đi dép lê đi xuống lầu.

Bữa tối nhà họ Kiều do dì giúp việc gia đình làm, Kiều Noãn vừa xuống lầu liền ngửi thấy mùi hương truyền đến từ phòng ăn.

"Thơm quá." Kiều Noãn theo hương vị đi tới phòng ăn, đối diện với tầm mắt với Kiều Chính Sơ.

Kiều Chính Sơ vẫn mặc bộ âu phục ban ngày đi làm, chỉ là cà vạt hơi lỏng lẻo một chút, lúc này đang ngồi ở chính vị bàn ăn, trên tay bưng một tách cà phê.

Không trách mẹ Kiều Noãn trước kia sống chết muốn gả cho ông, bây giờ ông mới bốn mươi mấy tuổi còn rất có khí chất đàn ông thành thục, hiện tại người muốn gả cho ông cũng không ít.

Chỉ là đáng tiếc, ba cô tuy đẹp trai, nhưng lại là một tên cặn bã, tình nhân bên ngoài cũng không biết một tay có đếm hết được không, lúc mẹ Kiều Noãn còn sống, gần như mỗi ngày đều nguyền rủa tương lai của ông không bất lực thì cũng nhiễm bệnh truyền nhiễm.

"Vali đã mang lên cho con, lát nữa bảo Ôn Từ mang vào phòng cho con." Kiều Chính Sơ nhìn thấy cô tới, bình tĩnh nói.

Mười hai năm sau gặp lại Kiều Noãn, Kiều Chính Sơ cũng không có đối với cô vô cùng thân thiết, điều này ngược lại làm cho cô tương đối thoải mái, cô không am hiểu ứng phó người nhiệt tình.

"Biết rồi, cám ơn.... Cha, hành lý không nặng con tự mang lên là được rồi." Kiều Noãn nhìn thoáng qua Kiều Ôn Từ, anh đang ngồi bên tay phải Kiều Chính Sơ cúi đầu nhìn điện thoại di động, nghe hai người nói đến mình, mí mắt anh cũng không nâng một chút nào.

Chỉ là thì ra anh trai cô tên là Ôn Từ, Kiều Ôn Từ.

Cô ngồi đối diện Kiều Ôn Từ, bất giác nhìn chằm chằm mặt anh đến xuất thần.

Cô nghĩ, cô và anh trai mà đến gần nhau, không phải sẽ là ấm áp sao (ôn noãn).

Kiều Noãn bất giác nhếch miệng cười, ánh mắt cũng cong lên theo, trong con ngươi trong suốt đều là ý cười, khiến Kiều Ôn Từ cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Thật lâu sau, Kiều Ôn Từ thản nhiên mở miệng: "Nhìn anh cũng có thể coi như cơm ăn sao?"