Đèn trong văn phòng đã tắt hết, chỉ còn chiếc đèn nhỏ trên bàn làm việc của Lâm Hàng.
Như ngọn hải đăng soi sáng giữa đại dương bao la.
“Sao anh lại tới đây?” Lâm Hàng còn đang đắm chìm trong mối quan hệ dây mơ rễ má kia, nên có chút khó hiểu khi Trần Trình bất ngờ xuất hiện ở đây.
“Tôi quay lại kiểm tra xem điện đã tắt hết chưa.” Chính anh cũng không rõ mình ăn bùa mê thuốc lú gì mà lại chạy về xem cô tăng ca.
“Ồ,” Lâm Hàng đặt điện thoại xuống, bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Anh không cần kiểm tra đâu, đến giờ bảo vệ sẽ đến kiểm tra thôi.”
Cô không hỏi nhiều, vì chuyện này vốn không có ý nghĩa gì lớn.
Dù sao cũng chẳng phải quay lại xem cô?
Trần Trình bước tới chỗ Lâm Hàng, nhìn cô bỏ máy tính vào cặp, sau đó sắp xếp đống tài liệu lộn xộn trên bàn. Hôm nay Lâm Hàng mặc một bộ đồ công sở, có thể là do đã hết giờ làm, nên hai chiếc cúc áo trên cùng được cô cởi ra, lộ ra cần cổ trắng ngần.
Anh đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Muốn làʍ t̠ìиɦ à?” Lâm Hàng chú ý tới ánh mắt đang dán vào ngực mình, bèn ngẩng đầu hỏi.
Mí mắt của anh giật nảy: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Vậy anh quay lại làm chi?” Cô lại cúi đầu, tiếp tục sắp xếp tài liệu.
Câu “Bởi vì tôi đột nhiên muốn xem cô còn tăng ca không” nghẹn lại trong cổ họng anh, mãi không thốt thành tiếng.
“Đột nhiên muốn xem cô” và “Nhớ cô” có gì khác nhau đâu?
Sự kiêu ngạo của thiếu gia dày vò anh, cuối cùng anh vẫn không nói gì.
“Quay lại đè cô.” Trần Trình đưa ra đáp án cuối cùng.
Vừa dứt lời, một nụ hôn ấm áp đã rơi xuống má cô.
Lâm Hàng nửa ngồi ở trên bàn làm việc, tự giác phối hợp với Trần Trình cởϊ qυầи áo của mình.
Trần Trình bị sự ngoan ngoãn của cô thuyết phục, thổi nhẹ lên cổ cô: “Sao hôm nay cô ngoan thế.”
“Muốn cho anh nếm thử mùi vị của ‘sữa rửa mặt’.” Lâm Hàng cởi khóa áσ ɭóŧ, hai bầu sữa căng tròn lộ ra ngoài không khí, run lên bần bật.
Đôi mắt anh no nê trước cảnh tượng trước mặt, đôi môi anh chuyển sang tấn công cặρ √υ" mềm mại của cô.
“Cô học mấy câu nhố nhăng đó ở đâu đấy.” Trần Trình gặm cắn ngực cô, tay vẫn không yên phận mò tới đáy váy chữ A.
“Tự học thành tài.” Cô bị cảm giác đau ngứa ở ngực kí©h thí©ɧ, thở dốc từng đợt, “Anh biết thừa tôi vẫn luôn hiếu học mà.”
Cuối cùng, bàn tay to lớn của người đàn ông cũng thò vào trong qυầи ɭóŧ của cô, ngón tay gia nhập trận chiến, điên cuồng khảy hạt ngọc của con trai.
Trước sự tấn công ồ ạt cả trên lẫn dưới, cô lập tức tước vũ khí đầu hàng.
Trần Trình hài lòng nhìn ngón tay bóng nhẫy vừa rút khỏi bồng lai, thè lưỡi ra liếʍ: “Có qua có lại.”
Mặt Lâm Hàng bỗng chốc đỏ bừng.
Ngay sau đó, dương v*t cứng ngắc của người đàn ông đâm vào trong, bắt đầu di chuyển như vũ bão.
“Chậm lại…” Mỗi một động tác của Trần Trình đều khiến cô rụng rời, Lâm Hàng phải chống hai tay lên bàn mới có thể đỡ được đòn tấn công của anh, nhưng vẫn khó lòng địch lại sức lực của anh.
Trần Trình ngầm hiểu, trực tiếp bế bổng cô lên, lòng bàn tay khô ráo trượt trên vùng da lưng nhạy cảm.
Cảm giác da thịt kề cận là dịu dàng lưu luyến, nhưng sức mạnh dưới thân lại tàn nhẫn vô tình.
Cô với tay sờ bụng Trần Trình, chạm vào cơ bụng của anh.
Người đàn ông này rõ là cậy mạnh, bụng của anh cũng vậy, cứng như đá.
Trần Trình rất hưởng thụ sự âu yếm của Lâm Hàng, cúi người hôn lên môi cô.
Lâm Hàng kéo mình ra khỏi nụ hôn công thành đoạt đất này: “Tối nay anh ăn cơm với ai?”
Bây giờ không hỏi thì đừng mong nhận được câu trả lời chuẩn xác nhất.
Người học luật coi trọng chiến thuật nhất.
“Trần Lộ Mạn,” Anh thúc mạnh vào trong, như để trừng phạt cô vì tội không chuyên tâm, “Với một bạn học cấp ba.”
Cô nghe anh miêu tả là “bạn học cấp ba” thì đã bình tĩnh hơn đôi chút.
Lâm Hàng đến gần Trần Trình, liếʍ vành tai của anh, trả lại cho anh những thủ đoạn mà cô đã học được từ anh trước đây.
Trần Trình vững vàng như núi, vẫn tiếp tục động tác, thậm chí còn nắm lấy một bên vυ" của cô: “Cô rất quan tâm sao?”
“Bây giờ anh cũng đang ** bạn học cấp ba của mình đấy.” Lâm Hàng thủng thẳng.
“Chà…” Trần Trình bày ra vẻ mặt khó xử, “Nhưng mà bạn học cấp ba này, cô hút tôi chặt quá.”
Lâm Hàng nhìn xuống nơi giao hợp của hai người, côn th*t to lớn đang ra vào trong lỗ nhỏ của cô, chảy ra chất lỏng trong suốt, trông càng thêm dâʍ ɭσạи.
“Thả lỏng nào, cô siết thít quá.” Trần Trình nói.
Lâm Hàng cũng không biết phải thả lỏng thế nào, toàn thân bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt nơi hạ thân bao trùm, cô chẳng thể đáp lại Trần Trình, chỉ phát ra vài tiếng ú ớ đứt quãng.
Anh dập mạnh thêm mấy cái khiến ngón chân cô co quắp, trực tiếp cao trào.
Trần Trình cũng kết thúc cuộc chiến và bắn trong suối nguồn ấm áp của cô.
“Anh đói không?” Cô lấy khăn giấy lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người, thuận miệng hỏi một câu.
Anh cởϊ áσ khoác ngoài khoác lên người cô, sau đó giúp cô mặc quần áo: “Cô vẫn chưa ăn tối à?”
Cô lắc đầu.
Trần Trình ôm Lâm Hàng từ trên bàn làm việc xuống: “Muốn ăn gì nào?”
“Tối nay anh ăn gì?” Lâm Hàng hỏi ngược.
Anh nhận ra Lâm Hàng vẫn còn canh cánh vụ ‘bạn học cấp ba’, không nhịn được bật cười: “Giờ này nhà hàng ấy đóng cửa rồi, hơn nữa muốn ăn cũng phải đặt trước, để lần sau tôi mời cô nhé.”
“Nghe lời.” Trần Trình hôn lên tóc của Lâm Hàng.
*
Mặt nạ – Hứa Đình Khanh