Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Non Nối Non Xanh

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Trình cúi đầu nhìn Lâm Hàng đang liếʍ láp dương v*t của mình, thái dương nổi gân xanh.

Có trời mới biết cô học ở đâu nhiều kỹ năng như vậy, đôi môi mềm mại, chiếc lưỡi linh hoạt lướt qua mắt nhỏ trên qυყ đầυ, tay còn không quên xoa bóp trứng dái bên dưới.

Mái tóc cô thỉnh thoảng sẽ cọ vào nó, khiến Trần Trình ngứa ran.

Lâm Hàng gần như hung ác mà nuốt sâu gậy th*t vào cổ họng, nước miếng khiến thân gậy trở nên bóng nhẫy.

Thành ý của tôi?

Không phải thích sạch sẽ à? Không phải đến đồ vệ sinh cá nhân trong khách sạn cũng phải chọn lọc à? Không phải muốn làm chúa trời trên cao xanh à?

Vậy mời chúa trời trên cao xanh nếm mùi làʍ t̠ìиɦ trong toilet nam nhé.

Có bản lĩnh thì anh đừng cứng.

Trần Trình bị liếʍ đến mức không nhịn được nữa, bế thốc cô lên, treo trên người: “Ôm chặt.”

Sau đó một tay cởi chiếc quần denim của cô, tay kia sờ soạng bộ ngực mềm mại mà anh hằng nhớ nhung.

Quả nhiên vừa thò vào trong qυầи ɭóŧ của cô, tay anh đã chạm vào một bãi nước.

Anh lập tức xông vào không chút thương tiếc.

Lâm Hàng bị dị vật to lớn nóng bỏng đột ngột xâm chiếm, kí©h thí©ɧ đến chảy cả nước mắt, bèn phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn.

Trần Trình cũng bị sự chật hẹp nơi cô làm sảng khoái đến mức da đầu tê dại.

“Anh ra ngoài một chút, ra một chút.” Lâm Hàng yếu ớt ngâm nga, “Lớn quá…”

Anh dùng chóp mũi gãi vào xương quai xanh của cô, giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai cô: “Nhưng cô đã nuốt hết rồi.”

Sức lực thô bạo trên ngực khiến Lâm Hàng không thể không nhắc lại kết luận của mình: “Quả nhiên là anh mắc phức cảm Oedipus.”

“Không,” Trần Trình vừa thúc mạnh vào trong cô, vừa thủng thẳng, “Tôi chỉ có tình cảm với cô thôi.”

Đàn ông lúc làʍ t̠ìиɦ đúng là thích ba hoa chích chòe.

“Đừng phân tâm,” Anh véo đầu v* cô, “Tập trung chút đi.”

Lâm Hàng bị hàng khủng của Trần Trình hành đến thở hổn hển, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng bị đánh cho tan tác.

“Mày nghĩ tao có quá trớn không?” Giọng của Phương Tử Chính vọng vào từ cửa, hình như cậu đang nói chuyện với một người bạn.

Người bạn an ủi cậu: “Không sao đâu, mày cứ thành tâm xin lỗi đàn chị Lâm Hàng là được.”

Hai người rời đi, bước chân nhỏ dần.

Trần Trình thích thú thổi một hơi vào tai cô: “Đàn chị Lâm Hàng?”

“Cái, cái gì…” Cô sắp thăng thiên rồi.

“Vừa nãy đàn chị Lâm Hàng được người ta hôn,” Trần Trình trần thuật lại những gì mình đã thấy cho cô nghe, “Giờ lại bị ai ** ở chỗ này vậy?”

Lâm Hàng ôm chặt cổ anh, kiễng người hôn lên trán Trần Trình.

Tư thế này của cô khiến gương mặt Trần Trình chôn cả vào đôi gò bồng đảo.

“Thôi chết anh cũng bị tôi hôn mất rồi, giờ anh đang ** ai vậy.” Cô thầm thì.

Nhưng giây tiếp theo, đôi môi đã bị lưỡi của người đàn ông cạy ra rồi tiến công thần tốc, sau khi kết thúc một nụ hôn sâu kiểu Pháp, anh còn ác ý mυ"ŧ cánh môi cô.

Lâm Hàng bị nụ hôn này kí©h thí©ɧ, thân dưới càng siết chặt hơn, suýt nữa anh đã bị cô ép bắn.

“Cô giỏi thật đấy, đàn chị Lâm Hàng.” Nụ hôn của Trần Trình rơi xuống cổ cô, để lại dấu ấn của anh trên làn da trắng mịn, rồi đẩy nhanh chuyển động thân dưới.

Lâm Hàng thực sự cảm thấy nếu mình thật sự sắp chết, chắc chắn là bị Trần Trình ** chết. Anh rút côn sắt ra rồi lại dìm cả gốc rễ vào, sau mấy tích tắc trống trơn lại bị lấp đầy chật thít khiến cô không kìm được khóc òa.

“Đồ mít ướt.” Trần Trình nhận xét, rồi dùng lưỡi liếʍ đi những giọt nước mắt của cô.

Sau đó anh lật người Lâm Hàng lại, bắt cô quỳ trên bồn cầu, quay lưng về phía anh, và tiến vào từ phía sau.

Sự thay đổi vị trí đột ngột càng kí©h thí©ɧ Lâm Hàng mãnh liệt hơn, hoa huy*t của cô không ngừng co rút lại, Trần Trình suýt nữa thì lau súng cướp cò.

Hai tay Trần Trình cũng không yên phận, chui vào nội y của cô, tiếp tục quăng quật cặp tuyết lê.

“Có ai từng khen ngực cô rất phì nhiêu chưa?” Trần Trình hỏi.

Cô trợn trắng mắt trong lòng, trừ anh ra thì còn ai hỏi mấy câu như vậy chứ.

Nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Chưa.”

Anh nghe đáp án này thì rất hài lòng nhấp sâu người vào.

Lâm Hàng bị cú đâm mạnh mẽ này đánh gục, cả người co quắp, run run phun trào.

Chất lỏng trong suốt tràn ra từ chỗ giao hợp của hai người.

“Hôm nay có thể bắn vào trong không?” Anh dịu dàng hỏi.

“Có, có thể.” Lâm Hàng vừa mới lêи đỉиɦ, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

Tiếp đó Trần Trình không chút kẹt sỉ mà rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong.

Tràn trề, không sót một giọt.

Xong việc, Lâm Hàng ngồi trên bồn cầu nhìn người đàn ông trước mặt cúi đầu, dùng khăn giấy giúp cô lau dịch thể của hai người đang chảy ra khe nhỏ.

Tưởng tượng đến nơi mềm mại nhất của mình đang được người mình thích nhất nhìn chăm chú vào, cô ngượng đến mức lấy hai tay che mặt.

“Đang nghĩ gì đấy, Lâm Hàng?” Trần Trình thắc mắc.

“Ừm…” Cô có thể nhìn thấy đầu của Trần Trình qua kẽ tay, “Nhớ anh?”

Động tác chà lau dưới thân chợt dừng lại.

“Rốt cuộc cô thích tôi đến mức nào vậy?” Lần trước khi hỏi câu này, thực ra anh quá không chú tâm.

Nhưng bây giờ anh muốn có câu trả lời.

“Dù sao cũng thích nhiều hơn anh tưởng.” Lâm Hàng đáp.

Trần Trình mặc qυầи ɭóŧ cho cô gái, rồi xỏ quần denim vào, anh nhìn chiếc áo phông đã bị mình vò nát trên người cô, lại từ từ dời ánh mắt lên khuôn mặt kiềm diễm kia.

Cái đồ điên xinh đẹp này.

*

Chim lửa – Dương Thiên Hoa
« Chương TrướcChương Tiếp »