Lâm Hàng nơm nớp lo sợ điều khiển chiếc G63, phải chật vật một lúc cô mới có thể ngồi vào ghế lái.
Sau khi nhận chiếc chìa khóa logo ngôi sao ba cánh từ tay Trần Trình, cô đột nhiên cảm thấy hành động thất vọng vì không thấy chiếc Panamera hồi chiều của mình thật sự quá ngây thơ.
Thiếu giá thì thiếu gì xe sang, mỗi ngày đổi một chiếc có khi còn được.
Ngược lại, ánh mắt ngạc nhiên của giáo sư khi phát hiện cô và Trần Trình cùng rời đi sau bữa tối khiến cô rất tự hào.
Cũng may là mình có bằng lái, ơn trời là mình có bằng lái.
Ghế phụ truyền đến giọng nói: “Không cần lái chậm vậy đâu, xe đã được mua bảo hiểm đầy đủ rồi. Bất kể cô đυ.ng người ta hay người ta đυ.ng cô, công ty bảo hiểm cũng sẽ bồi thường.”
Lâm Hàng “ồ” một tiếng rồi mất tự nhiên quay mặt đi vì bị Trần Trình nhìn thấu tâm tư.
“Cơ mà đừng có đâm chết người đấy.” Trần Trình xúi quẩy bồi thêm câu.
Cô nghe xong càng lo lắng, hai tay nắm chặt vô lăng đến nổi gân.
Trần Trình thấy động tác nắm vô lăng của cô thì phì cười.
“Tên của anh,” Lái được một lúc, Lâm Hàng quyết định phá vỡ sự im lặng xấu hổ trong xe bằng một câu hỏi lúng túng, “Có nghĩa gì không?”
“Không,” Anh trả lời lưu loát, “Bố tôi họ Trần, mẹ tôi họ Trình.”
Không khí càng khó xử hơn.
“Nhưng thật ra tên của Trần Lộ Mạn có chút ý nghĩa. Coi như là tôi đặt đi, hồi nhỏ mẹ tôi thường đọc Ly tao (*) cho tôi nghe, hôm sinh Trần Lộ Mạn, tôi đã đọc cho bà nghe hai câu: Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, Ngô tương thượng hạ nhi cầu sách.”
(*) Ly tao: là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc thuộc thể loại phú do chính trị gia, thi nhân nước Sở là Khuất Nguyên sáng tác vào thời Chiến Quốc. Là thiên “trường ca” đầu tiên trong lịch sử văn học Trung Quốc, với tổng cộng 2.477 chữ, chia thành 373 câu, “Ly tao” được đánh giá là bài thơ nổi tiếng và xuất sắc nhất trong tuyển tập thi ca Sở từ. Sự đặc sắc của bài thơ trường thiên này là lời bi thảm triền miên, thường dùng lối tượng trưng, lối nhân cách hóa và dẫn rất nhiều điển cố thần thoại Trung Hoa.
Lâm Hàng đột ngột phanh gấp.
Trần Trình vừa nói câu kia, cô như thể mắt mù tai điếc, cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng.
Niềm sướиɠ vui khôn xiết khiến cô không kìm được nước mắt.
Trần Trình, Trần Lộ Mạn, sao cô lại không nghĩ ra họ là hai anh em nhỉ?
Lâm Hàng hoàn hồn nhờ tiếng còi xe tức giận phía sau, phát hiện Trần Trình như lọt vào sương mù mà nhìn cô.
“Cô bị sao thế?”
Đang yên đang lành sao lại khóc?
Cô gạt tay lau nước mắt, nhận ra mình hơi quá đà, nhưng vẫn không khống chế được khóe miệng nhếch cao: “Xin lỗi, tôi hoa mắt tưởng trên đường có người vụt qua.”
Trần Trình càng thêm lú lẫn, thái dương nhảy dựng.
Đường này đừng nói là cây, đến cỏ cũng không có thì lấy đâu ra chỗ người lấp?
Giờ phút này với Lâm Hàng là mừng như điên, là may mắn, là tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng là thoát khỏi miệng cọp.
Ngã rẽ đã cố ý bỏ qua, con đường phía sau chỉ có thể thẳng tắp mà đi.
Cuối cùng, Lâm Hàng đưa Trần Trình đến một quán thịt nướng ven đường cạnh trường cấp ba của họ.
Trần Trình xa trường nhiều năm, không giờ lần nữa quay lại đây lại vì ăn thịt nướng.
“Anh không thích ăn ở đây à?” Lâm Hàng đỗ xe rồi đưa chìa khóa cho Trần Trình.
“Không,” Trần Trình cầm chìa khóa, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay mềm mại của cô gái, “Triết lý sống của Bắc Kinh ẩn trong những quán ăn bẩn này đấy.”
Anh tiếp tục: “Hồi cấp ba tôi từng đến quán này với bạn. Tôi nhớ có một bạn béo là khách quen ở đây.” Anh ngập ngừng, “Lần nào tôi cũng gặp cô ấy.”
Lâm Hàng sững sờ tại chỗ.
“Bạn” chắc là bạn gái, còn “bạn béo” chính là cô.
Khi đó vì muốn tạo cơ hội tình cờ gặp Trần Trình, cô đến quán này tận ba lần một tuần để ăn thịt nướng.
Cô cúi đầu, khó chịu nhìn mũi chân của mình: “Tôi và anh học cùng trường cấp ba.”
Trần Trình còn nhớ lần đầu tiên Lâm Hàng kết bạn với anh là thông qua một người bạn học cùng lớp cấp ba, nhưng anh không biểu hiện là mình đã biết chuyện này từ lâu, mà vô cùng quan tâm đáp lại: “Ồ? Thật không?”
“Thật.” Lâm Hàng vừa xem thực đơn vừa đáp, “Tôi học lớp bên cạnh. Lúc anh thi bóng rổ, tôi thậm chí còn mang nước cho anh.”
Đáng tiếc anh chắc chắn sẽ không nhớ lớp bên cạnh có một người như vậy, chai nước cũng không có cơ hội đưa đến tay anh.
Trần Trình điểm qua trong đầu những bạn nữ xinh đẹp thời cấp ba và hàng tá cô bạn gái của anh, nhưng vẫn không có ấn tượng gì về người trước mặt.
Âu cũng chẳng lạ gì, con gái 18 thay da đổi thịt, bảo biến 72 phép thần thông cũng có khả năng.
Trần Trình không tiếp lời, chỉ lịch thiệp cầm ấm nước lên, rót cho Lâm Hàng một cốc.
Lâm Hàng nhận lấy cốc nước.
Thuở 17, 18, trắc trở ngược xuôi vẫn không thể đưa nước đến tay chàng hoàng tử bừng sáng nhất trường, qua vài năm, cuối cùng cô cũng có thể ngồi đối diện anh, nhận lấy ly nước anh rót cho mình.
Cô không khỏi đỏ mắt lần nữa.
“Cô có vẻ,” Trần Trình tư lự xem nên dùng từ gì, “Hơi thích khóc nhỉ.”
Lúc ái ân cũng vậy, anh nhớ đêm qua khi mình chinh phạt, cô dưới thân anh đã lã chã nước mắt.
“Xin lỗi.” Cô xin lỗi vì sự hớ hênh của mình.
Hai người mặt đối mặt ăn thịt nướng, đây là lần thứ ba Lâm Hàng ăn cơm với Trần Trình, cô phát hiện người đàn ông trước mặt mình quá sức hấp dẫn. Ngồi ở nhà hàng Michelin thì nhẹ nhàng phong độ, ngồi ở quán vỉa hè cũng không lạc loài kệch cỡm.
Kết thúc bữa ăn, Lâm Hàng đứng dậy trả tiền.
Trần Trình ra hiệu cho Lâm Hàng ngồi xuống, anh không có thói quen để con gái trả tiền.
Lúc đi ra ngoài, cô đưa cho Trần Trình một điếu Hồng Song Hỉ: “Đáp lễ.”
Trần Trình nhận lấy rồi bỏ vào túi.
Một chiếc Cadillac màu đen đột nhiên chạy tới trước mặt, hai người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước xuống xe.
“Tiểu Vương, cậu đưa cô ấy về nhà.” Một người đàn ông trong đó nhìn thoáng qua Lâm Hàng rồi gật đầu với Trần Trình.
Trần Trình đút tay vào túi, quay người chào tạm biệt cô: “Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
*
Sao trời – Vương Uyển Chi