Chương 37: Rượu Vang Đỏ - Vần Vò (H)

Sầm Tang học múa từ khi còn nhỏ, hiển nhiên là cơ thể vô cùng mềm mại linh hoạt, Tưởng Chính ôm cô đến một bên của thanh xà ngang mà bình thường anh hay dùng để uốn người. Anh móc một chân Sầm Tang vào tay vịn, chân còn lại đứng thẳng. Hoa huyệt trơ trụi mở rộng ra, huyệt mềm bị đâm tới mức không thể đóng lại, chảy nước.

Tưởng Chính tặc lưỡi nói: “Dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều như vậy, chảy ra khắp sàn nhà.”

“Vậy anh liếʍ bớt đi ~”

Sầm Tang nói, sau khi cao trào, giọng nói của cô càng trở nên quyến rũ và mềm mại, còn mang theo âm cuối, những lời dâʍ đãиɠ lại phun ra từ cái miệng nhỏ nhắn như vậy.

"Tuân lệnh, nữ vương của anh!”

Tưởng Chính cười trêu chọc, nửa quỳ giữa hai chân cô, ngẩng đầu liếʍ tiểu huyệt trước mặt, hoa huyệt sau khi bị chọc phá ẩm ướt trơn trượt, hương vị ngọt ngào thơm ngon, càng liếʍ càng sâu, chẳng những không liếʍ được bớt dâʍ ŧᏂủy̠ ban đầu mà dòng nước mới ấm áp lại trào ra, thấm ướt cằm anh.

Toàn thân Sầm Tang run rẩy, lại chỉ có một chân chạm đất, cô bám vào thanh sắt bên cạnh, cố gắng hết sức để giữ thăng bằng.

Nhưng vùиɠ ҡíи của cô lại bị liếʍ láp tới vô cùng thoải mái, cô không đành lòng kêu ngừng lại, chỉ có thể run rẩy ngẩng đầu lên hưởng thụ, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái.

Tưởng Chính biết cô thích cái này, cho nên liếʍ láp không chút do dự. Đầu lưỡi đưa vào, lập tức bị hoa huyệt kẹp lấy, anh chọc thật mạnh vào cho tới khi tiểu huyệt phun ra nước.

“Ưmmm~ đừng liếʍ nữa… Sắp ra rồi~”

Sầm Tang quá phấn khích, cô run rẩy đẩy người dưới háng ra, cảm giác nhột nhạt kia như sắp bùng nổ.

Tưởng Chính chỉ muốn liếʍ láp cô đến cao trào, vật nhỏ này mỗi lần sướиɠ đều không nhận người, vừa muốn anh ăn hoa huyệt lại không để anh uống nước, làm sao có thể có chuyện béo bở như vậy?

Thế là, anh dùng lực mạnh vạch cánh hoa của cô ra, dùng đầu lưỡi liếʍ láp thịt, chóp mũi ẩm ướt cọ vào thịt mềm phía trên, dùng cả môi lẫn lưỡi, đồng thời ngón tay cũng không ngừng trêu chọc vào nơi giữa chân, Sầm Tang lập tức run rẩy, ưỡn ngực rêи ɾỉ không ngừng.

Cảm giác này vừa ngứa vừa sướиɠ, nước bắn tung tóe dưới sự tiến công bừa bãi của Tưởng Chính.

“Ah~~ Chậm lại… Không chịu nổi nữa~ Ưm~”

Sầm Tang hoàn toàn tiết, phun rất nhiều nước, cô khóc nức nở đòi dừng lại, nhưng Tưởng Chính vẫn không buông tha cho cô, tiếp tục trêu chọc cô.

Đáng ra không nên cậy mạnh để anh liếʍ, bây giờ Sầm Tang, người sướиɠ tới sắp chết, cảm giác hôm nay sẽ bị Tưởng Chính chơi tới hỏng luôn rồi.

Cuối cùng, sau khi Tưởng Chính ăn đến cao trào thì lập tức đứng dậy, cầm thứ nóng bỏng thúc vào nơi sâu nhất cơ thể cô.

Vì một chân Sầm Tang treo trên tay vịn, toàn bộ hoa huyệt đều mở ra nên Tưởng Chính đã đâm vào rất sâu. Thậm chí Sầm Tang còn nghi ngờ rằng anh đâm vào tới tận cổ tử ©υиɠ, quá sâu, quá trướng, trướng đến mức khiến tim cô run lên.

“Chồng… đặt em xuống đất đi.”

Cô tỏ ý muốn làm nũng, không muốn làʍ t̠ìиɦ với anh trong tư thế này, quá mệt mỏi, quan trọng nhất là anh đâm vào rất sâu, mỗi lần anh đều vào sâu đến tận ngực, khiến cơ thể cô chao đảo lắc lư như một con thuyền lá nhỏ giữa biển khơi mênh mông, lắc lư từ bên này sang bên kia, chỉ có người đàn ông trước mặt là có thể dựa vào.

“Có được không, uh huh~ anh... lui ra chút đi~”

Tưởng Chính ăn ngon quen mùi, hiển nhiên không chịu nghe lời cô, anh thích thế này, thích Sầm Tang ôm anh thật chặt và treo trên người anh, hơn nữa, tư thế này có thể đâm vào rất sâu, dường như chỉ có như vậy, mối quan hệ giữa hai người họ có thể sâu hơn, sâu hơn một chút.

Thế là, anh siết chặt eo Sầm Tang, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của cô, ưỡn hông ra sức làm việc.

Sầm Tang liên tục phát ra những tiếng “ô ô” khi bị làm, cơ thể nhạy cảm của cô có thể cảm nhận rõ ràng ham muốn của người đàn ông, tư thế mà cô chưa từng thử khiến cô vừa kinh hãi vừa phấn khích, ra hết đợt này đến đợt khác.

Đương nhiên, sau khi có sức lực rồi, cái miệng nhỏ nhắn bên dưới cũng sẽ phản kích, không ngừng hút chỗ này, mυ"ŧ chỗ kia. Thỉnh thoảng bị bóp chặt, Tưởng Chính sẽ đâm sâu hơn, đồng thời vỗ mạnh vào cặp mông đầy thịt của cô, để trừng phạt cô vì cư xử không ngoan.

Sầm Tang bị anh đùa giỡn mấy lần đến cao trào, cơ thể mềm nhũn đến mức chỉ có thể nằm trên người anh mới không chật vật ngã xuống.

“A~ ưʍ. . . . . . Anh A Chính, bắn cho em đi… Được không~”

Cô thút thít cầu xin tha thứ, rêи ɾỉ không rõ ràng, Sầm Tang không còn sức để làm, nhưng Tưởng Chính vẫn chưa xuất tinh, hiển nhiên sẽ không dừng lại, vì vậy anh chỉ có thể dỗ dành cô, nói cho cô nghe những lời cô thích, mà anh lại thích nghe nhất là khi Sầm Tang gọi anh là “anh A Chính” trên giường, mỗi lần cô gọi, trái tim anh như tan chảy.

“Gọi lại đi.”

Tưởng Chính nghe tiếng kêu rên càng hăng hơn, khóe miệng sung sướиɠ cong lên.

Để dụ anh nhanh chóng bắn ra, Sầm Tang mềm giọng gọi vài tiếng: “Anh A Chính~ Anh A Chính ... Mau bắn cho người ta đi mà ~ Ưm a ...:”

Âm thanh dính đến mức có thể vắt ra thành nước.

Nhưng cô càng kêu càng mê người, Tưởng Chính không những không giảm tốc độ mà càng đâm vào sâu hơn, vốn không có ý định giảm tốc độ chứ đừng nói là xuất tinh.

“A - nhẹ thôi~ sắp… sắp bị chọc hỏng rồi…”

Giọng nói của Sầm Tang đã bị anh đâm cho biến âm, tiếng nức nở và tiếng khóc thút thít trộn lẫn với nhau.

“Tang Tang ngoan ~ sẽ không bị đâm hỏng, anh trai thương em, đã đủ chưa, hửm?”

Tưởng Chính nói tới mức nổi lên thú tính, anh đâm vào trong cô vừa sâu vừa tàn nhẫn, không cho cô cơ hội để nói.

Kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt khiến người ta choáng váng, hai mắt Sầm Tang thất thần gào thét theo du͙© vọиɠ của cơ thể, khi bị dập mạnh, nước mắt chảy dài ra từ khóe mắt, cô khẽ nức nở cầu xin tha thứ: “Tưởng Chính, bình tĩnh đi, anh chậm một chút…”

Cả cơ thể thon gầy bị treo trên xà ngang, vòng eo gầy bị thứ cứng rắn lấp đầy, sàn nhà bên dưới lênh láng nước.

Sầm Tang run rẩy cầu xin anh thúc chậm lại, chân cô chảy nước ròng ròng, trông vô cùng tội nghiệp.

Thấy cô thật sự chịu không nổi, Tưởng Chính chậm lại một chút, cúi đầu hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt của Sầm Tang, trầm giọng nói: “Em không thích à?”

Thích thì chắc chắn là có thích, nhưng hôm nay vui đủ rồi, cô mệt quá, muốn đổi tư thế thoải mái hơn.

“Anh bế em lên kia, không muốn ở trong này…” Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chỉ về ghế dựa trước mặt, cô muốn nằm ở đó.

Tưởng Chính sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười bất lực, cô nhóc này dám lười biếng, mở rộng hai chân chờ anh hầu hạ sao?

Sầm Tang gật đầu như gà mổ thóc, cười gian xảo, cuối cùng Tưởng Chính chỉ có thể nghe lời cô, bế người qua, sau đó đè cô xuống, tăng gấp đôi hình phạt.

Tốc độ kí©h thí©ɧ nhanh hơn, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© thô ráp được bao bọc trong đất mẹ dịu dàng, tùy tiện điên cuồng.

Chẳng mấy chốc, cảm giác nghẹt thở xen lẫn kɧoáı ©ảʍ ngập tràn tầng tầng đánh úp lại, những cơn cực khoái liên tiếp khiến Sầm Tang cảm thấy như mắc kẹt trong bùn.

Kèm theo tiếng thở hổn hển rõ ràng của người đàn ông và tiếng khóc khe khẽ của người phụ nữ, cô thút thít gọi anh A Chính, gọi chồng, miệng trên nói no quá, miệng dưới lại càng ngậm chặt hơn.

Cảm giác sung sướиɠ tận xương tủy này khiến Tưởng Chính hoàn toàn mất kiểm soát, không chút do dự bắt nạt người đến khóc, trong âm thanh “chồng”, anh sảng khoái xuất tinh.

Sau đó, cơ thể Sầm Tang bị chà đạp tới mức không còn chỗ nào lành lặn, cô cuộn tròn trong vòng tay của Tưởng Chính, mắt cô nheo lại, miệng nhỏ phồng lên, cô hét lên đói, muốn ăn hoành thánh, lát sau lại hét buồn ngủ.

Tưởng Chính dở khóc dở cười bế người xuống tầng, đầu tiên là đặt người vào bồn tắm tắm rửa sạch sẽ, biết cô đã uống thuốc, anh không chút do dự mà xuất tinh vào trong, sau nhiều lần lăn qua lộn lại, ở đó đã chứa không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Anh dùng ngón tay khuấy đảo, nhét sâu vào từng tấc. Rõ ràng chỉ là một hành động không có chút du͙© vọиɠ nào, nhưng Sầm Tang vẫn dần có cảm giác dưới đầu ngón tay của anh, lặng lẽ tiết ra không ít chất lỏng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lại, nhắm chặt mắt, sợ Tưởng Chính phát hiện mình đang chảy nước nên cắn chặt môi dưới không dám phát ra tiếng.

“Lại muốn rồi phải không?” Tưởng Chính nhìn thấy dáng vẻ của cô thì không khỏi trêu chọc cô, giọng nói mềm nhẹ.



Biết rõ rồi còn hỏi, tên khốn này~

Sầm Tang giả chết không nói, cố gắng phớt lờ cảm giác kỳ lạ do những ngón tay thon dài mang đến, may mà Tưởng Chính không tiếp tục đùa bỡn nữa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh bế cô lên giường, bảo cô ngủ một lát, sau khi nấu xong bữa sáng, anh gọi cô dậy. Đôi mắt người đàn ông sáng ngời trong veo, khi nhìn cô dường như có ánh sáng, cuốn hút.

Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, cô mím môi nói: “Anh thật tốt!”

Tưởng Chính cười, trầm giọng nói: “Giờ em mới biết anh đối xử với em tốt thế nào sao?” Lời vừa dứt, anh cách lớp chăn ôm người vào trong lòng, cúi đầu tìm làn môi cô.

Khéo léo cạy hàm răng trắng nõn, gắn bó dây dưa với cô. Vốn trong lòng Sầm Tang đã tràn đầy vui sướиɠ, hương thơm sau khi tắm rửa còn vương trên chóp mũi, tình ý vừa tắt ngấm nhanh chóng được khơi dậy, cô chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh, hùa với anh.

Không lâu sau, Sầm Tang không thể chịu đựng được nữa, hai má ửng hồng, thở hổn hển mềm mại chôn vào lòng anh. Tưởng Chính ôm lấy cơ thể mềm mại không xương của cô, không khỏi nghĩ sâu xa tới chuyện kia, nhưng Sầm Tang không chịu, đẩy anh ra, kéo anh đi nấu đồ ăn sáng, bụng rỗng đã réo từ sáng, chết đói mất thôi.