Chương 15: Rượu Vang Đỏ - Cao Trào Thở Dốc

Ngày hôm sau, khi Sầm Tang thức dậy, đã không còn bóng dáng Tưởng Chính đâu nữa, chỉ thấy trên mặt bàn trang điểm để lại tờ giấy, bảo đã trở về viện nghiên cứu.

Chữ Tưởng Chính rất phóng khoáng, khiến cho người ta thoải mái, có chút trái ngược với tính cách lạnh nhạt ngày thường của anh.

Tôi để bữa sáng trong nồi hầm cách thuỷ, nhớ ăn ...

Sầm Tang đi vào phòng bếp, mở nắp nồi lên, bên trong có một ít cháo bí ngô, trứng luộc, còn có bánh. Biết sức ăn của cô nhỏ, vì vậy mỗi món ăn không nhiều, nhưng rất tinh xảo.

Sau khi ăn sáng xong, Sầm Tang cầm điện thoại di động nhắn tin wechat cảm ơn anh.

"Bữa sáng rất ngon, cảm ơn anh!" Kèm theo icon thỏ trắng nhỏ đáng yêu biểu lộ cám ơn.

Sau khi dọn dẹp xong, vừa ra khỏi cửa thì nhận được điện thoại của cậu, Tạ Sâm Nhiên. Trong một khắc nhìn thấy tên, Sầm Tang có chút thất thường, đối với cậu ruột giống người xa lạ này, cô không biết nên nói gì.

"Nghe nói cháu đã kết hôn."

Người ở đầu bên kia nói ngắn gọn dứt khoát, tuy giọng điệu bình thản, nhưng nghe vào tai Sầm Tang lại có sự đe dọa.

Sầm Sang tò mò, sao ông ấy lại biết được?

Đảo mắt nghĩ, hôm qua vừa nói chuyện với Sầm Tả Minh, hôm nay cậu gọi điện thoại, vậy nguyên nhân không cần nói cũng biết.

Sầm Tang không dám lừa, nói thật cho ông ta biết. Từ nhỏ đến lớn, tuy ông ngoại ở nhà cậu rất ít quản chuyện của cô, nhưng dù sao cũng là người thân, ít nhiều cũng sẽ quan tâm. Về phần ý định của Sầm Tả Minh, Sầm Tang nghĩ, chắc cậu cũng biết một chút.

"Tháng sau cậu sẽ đến Hoa Thành họp, đến lúc đó cháu dẫn Tưởng Chính đến cùng ăn một bữa cơm đi."

Quả nhiên, đã có sắp xếp rồi mới gọi điện thoại, ngay cả tên anh cũng biết. Sầm Tang đương nhiên không dám có ý kiến, chỉ có thể liên tục nói được. Sau đó hỏi thăm tình trạng sức khỏe của ông ngoại.

Sau khi cúp điện thoại, Sầm Tang mới phát hiện lòng bàn tay mình đổ mồ hôi, áo sau lưng cũng ướt đẫm, gió đầu thu thổi qua có chút lạnh lẽo.

Sầm Tang là một người nhạy cảm, từ nhỏ cô đã nhìn thấu mọi chuyện, thời đi học cũng biết cách ngụy trang bản thân. Ví dụ như không thích nói chuyện điện thoại với cậu nhưng không thể không tươi cười đối diện. Bởi vì, đôi khi quyền thế và tiền bạc hữu ích hơn cái gọi là tình cảm gia đình.

Từ trước đến nay Sầm Tả Minh đã không thích cô, nhưng không thể không giữ cô lại nhà họ Sầm, nuôi dưỡng thật tốt, không phải là vì sợ thế lực nhà ông ngoại sao?

Đến phòng múa, cô buộc mình phải bỏ qua những phiền não, tham gia dạy liên tục mấy tiết học, vừa nhảy vừa hô khiến cổ họng cô có chút khàn khàn. Cuối cùng cũng tan học.

Theo thói quen sau khi dạy xong Sầm Tang sẽ tắm rửa trong phòng múa rồi mới trở về. Trong lúc tắm, điện thoại di động bất chợt vang lên, cô nhìn, là điện thoại của Tưởng Chính. Cô lắc nước trên tay, tắt vòi hoa sen rồi trả lời điện thoại.

"Xin lỗi, hôm nay hơi bận rộn, không có thời gian xem điện thoại."

Tưởng Chính vừa mở miệng liền xin lỗi, cách ống nghe, giọng anh trông khàn khàn, gợi cảm trầm thấp.

Sầm Tang nói không sao, dù sao WeChat cũng không phải là công cụ trò chuyện tức thời, không trả lời lập tức là chuyện bình thường. Xong rồi, anh hỏi Sầm Tang ăn cơm chưa, về nhà chưa.

"Chưa, vừa tan học, đang tắm rửa."

Cô vừa nói vừa một tay nặn một ít sữa tắm, bôi lên người, lặp đi lặp lại vòng tròn, tạo ra bọt trắng.

"Ngay lúc này à?" Người đàn ông ở đầu kia dường như có chút khó tin.

"Ừm, muốn nhìn không?" Đột nhiên, Sầm Tang nảy ra tâm tư muốn trêu chọc anh. Một lúc sau, trong ống nghe truyền ra một từ: "Muốn!"

Sầm Tang cúp điện thoại, mở camera điện thoại lên, tìm góc độ tốt rồi tạo dáng, "rắc rắc" vài tiếng, chụp liên tục vài tấm. Cuối cùng chọn một bức gửi qua.

Trong hình, người phụ nữ xõa tóc dài đen nhánh, tóc mai buông xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có vài giọt nước, đôi mắt đen hơi nhíu, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, làm cho người ta muốn cắn một miếng.

Càng muốn chết chính là, thân thể mềm mại trần trụi, cặρ √υ" đẫy đà, nửa ẩn nửa lộ. Bọt trắng vừa khéo che khuất đầṳ ѵú hồng hào, khiến người ta mơ ước. Tưởng Chính đã nếm qua, đầṳ ѵú hồng hào dưới bọt, mềm mại mê người cỡ nào.

"Muốn ăn..

Một tay anh nhắn tin gửi qua, tay kia thò xuống thân dưới, cầm lấy côn ŧᏂịŧ đã sớm cứng rắn, vuốt từ trên xuống dưới. Trong đầu suy nghĩ đến hình ảnh Sầm Tang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị anh đè dưới thân cắm rút, càng nghĩ dươиɠ ѵậŧ càng đau.

Rất nhanh, đầu kia gửi tin nhắn đến, liên tiếp 3 tin. Tưởng Chính nhấn vào.

"Là muốn ăn cái này hay cái này?"

Kèm theo đó là hai tấm hình, một là nửa người trên, bàn tay nhỏ bé trắng nõn, nâng một bên vυ" kề sát vào ống kính, bọt trên núʍ ѵú không còn, thay vào đó là đầu ngón tay che đi. Bàn tay của người phụ nữ quá nhỏ để nắm, thịt vυ" tràn ra ngoài.

Bức còn lại là nửa thân dưới, từ trên xuống dưới. Dưới bụng thon thả là khu vườn thần bí của người phụ nữ. Nhìn không thấy bên trong, chỉ thấy một ngón tay đặt ở cửa huyệt, nhìn qua bức ảnh, chỉ thấy ngón tay kia lộ một nửa ra, giống như đang cắm vào.

"Trẻ con mới lựa chọn, người lớn ông đây muốn hết." Còn kèm theo icon thèm thuồng, Sầm Tang nhìn là cái mấy ngày trước cô gửi cho anh.

Tưởng Chính tự biết mình không phải là người ham muốn tìиɧ ɖu͙©, nhưng khi gặp Sầm Tang lại trở nên không thể khống chế. Thân thể cô quá mềm mại, huyệt quá chặt quá ướt, mỗi lần chỉ cần dính vào, liền không muốn dừng lại, là loại điên cuồng vượt qua sự khống chế của mình.

Nhìn thấy tin nhắn của Tưởng Chính, Sầm Tang nghĩ, nếu lúc này có anh ở bên cạnh, sẽ cắn lỗ tai cô nói muốn ăn cô, giọng nói kia khẳng định rất gợi cảm.

Đột nhiên cô cảm thấy rất nhớ anh, ngón tay đặt ở cửa huyệt hơi cắm vào, đưa qua lại, ngón cái đùa bỡn viên thịt. Chẳng bao lâu, cảm giác quen thuộc đã đến.

Sầm Tang mở vòi sen, nước chảy xuống từ đỉnh đầu. Cô xoa vυ" của mình, ngón tay nắm lại, để kɧoáı ©ảʍ lan khắp toàn thân.

Cảm giác kia càng lúc càng mãnh liệt, miệng nhỏ nhắn nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng xen lẫn tiếng nước chảy, vô cùng mê người. Vào khoảnh khắc cao trào đến, Sầm Tang mở wechat, gửi một tin nhắn qua, dài tới 15 giây, ghi lại toàn bộ lúc cao trào cô thở hổn hển, rêи ɾỉ.

Chân Sầm Tang hơi mềm, dựa vào vách tường, nghỉ ngơi một lúc lâu, mới bình tĩnh lại, sau đó cầm vòi hoa sen rửa sạch chỗ riêng tư trơn nhẵn.

Sau khi làm xong xuôi, Sầm Tang xách túi chuẩn bị trở về. Mở điện thoại di động ra, mới phát hiện Tưởng Chính đã gửi tin nhắn, là một bức ảnh, mở ra, một bức tường màu trắng tinh khiết, trên tường có một chuỗi vết nước khả nghi, dính đầy toàn bộ màn hình.

Xem ra bắn rất nhiều, Sầm Tang nghĩ, không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác tự hào.

Không nghĩ tới, vừa ra khỏi cửa phòng múa, đã bị Lương Tùy Phong ngăn lại.