Chương 5
Hiệp 1 kết thúc. tỷ số vẫn nghiên về phía đối thủ.
nghĩ giải lao nó bị cô kéo vào phòng thay đồ khóa chặc cửa và chủng bị quát nó
-cô làm cái gì ở đây?
-xem trường thi đấu.
-ý tôi là...sao cô lại ở trong đội bóng?
-bị hại.
-đồ ở đâu cô có
-bị hại
Nó vô tư nhún vai. Cô xoa đầu thở dài mệt mỏi
-ở đây đi đừng ra đó, cô không làm được gì đâu. cô mà bị thương thì mẹ sẽ lo lắm đấy.
"ở nhà đi đừng ra đó. em không chống lại bọn chúng nổi đâu. em mà bị thương thì cô sẽ lo lắm đấy"
Một câu nói quen thuộc của một cô gái tóc vàng ánh kim. tim nó như thắt lại. nó lạnh lùng đẩy cô vào tường ánh mắt đen thẫm nhìn sâu vào đôi mắt nâu của cô
-tôi không có vô dụng như cô nghĩ đâu.
Nó đưa tay rút lấy sợi dây trên áo cô, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần đầy kiêu hãnh. nó cột mái tóc đỏ của mình lên. đan bàn tay mình vào tay cô nhẹ
-chờ xem tôi làm được gì.
Nó kéo cô đi. cũng không biết tả cảm xúc của cả hai lúc này như thế nào một thì ngạc nhiên một thì ngượng thật sự rất ngượng.
Nó và cô đối mặt với trận đấu khó thể gở hòa. nó siết chặt lấy tay cô.
-cứ chơi bình thường. nếu bị bao vây. hãy cố ném ra khỏi vòng. dù ở chổ cô ném không có một ai
-cô điên à thế thì bị đối thủ dành bóng mất còn gì...
-tôi sẽ ở đó.
nó cắt ngang lời cô làm mặt cô ngố không thể tả. nó lại siết lấy tay cô lần nữa chặc hơn
-tôi sẽ bắt được trái bóng đó. tôi hứa đấy.
Nói rồi nó chạy về một góc bình thản nháy mắt với cô. trận đấu bắt đầu. đội trường công lập của nó lộ rỏ nét chán nản mệt mỏi. chỉ có cô và nhỏ bạn Linh của cô còn cố gắng chơi hết mình...đúng như dự đoán cả cô và nhỏ Linh đề bị bao vây nên khó mà di chuyển. cô bị khuất tầm nhìn khi mấy người kia cao lớn. nô nhắm mắt ném mạnh vào một khe hở phía trước. trái bóng bay nhanh
-đội trưởng đội trường công lập đã bị bao vây. cô ấy đã ném trái bóng về nơi không có cầu thủ của đội mình. tại sao cô lại làm như vậy ...Nhìn kìa. thật bất ngờ. tuyển thủ số 1 của đội trường công lập từ đâu chạy đến đã nhanh chóng chụp được quả bóng.
Nó chụp quả bóng trước sự ngạc nhiên của mọi người. nó nhanh chóng len lỏi qua hàng phòng vệ của đối phương nhảy một cú thật cao và cho bóng vào rổ trước sự bàng hoàng của mọi người
-thật kỳ diệu. tuyển thủ số 1 vừa vào sân dù có chiều cao khiêm tốn nhưng lại rất lanh lẹ trong đường di chuyển. đội đối thủ không có đề phòng con người nhỏ bé này...phải chăng đây là một vũ khí bí mật của đội trường công lập??
Nó nhặt quả bóng rồi nhìn cô. cô thật sự rất ngạc nhiên khi biết rằng nó có thể làm như vậy. nó đi ngang qua cô rồi mỉm cười một nụ cười tinh nghịch.
Nó di chuyển nhanh như một chú sóc, đôi chân khéo léo lướt trên sân cùng trái bóng làm mọi người ngạc nhiên. chẳng mấy chốc điểm số hai đội đã ngang bằng nhau...chỉ còn một điểm nữa là trường công lập của nó chiến thắng. nó bị bao vây bởi 5 con người cao gấp đôi nó. khoảng thời gian khá lâu khi nó bị bao vây và nó chỉ im lặng không di chuyển. nó đưa ánh mắt giả bộ sợ sệt nhìn vào các cô gái khổng lồ kia
-híc...híc...mấy chị làm em sợ quá nhưng mà...em có cầm bóng đâu?
Nó là trung tâm của sự chú ý rồi nhưng tiếc thay trái bóng nó chẳng cầm mà lại là cô. chiêu lừa củ nhưng hiệu quả. thế là cô ghi bàn một cách dễ dàng. kết thúc trận đấu. nó lẳng lặng ra về khoác trên người bộ đồng phục của mình...
-hê Gia Hân...chờ. . chờ.... hờ hờ...mệt quá...
Nó đứng lại khi cô em rắc rối chạy theo sau
-sao...sao về sớm thế. . ở lại người ta chụp hình quay phim đăng tv nữa...
-thích thì ở lai theo tôi làm gì?
Nó nói rồi lạnh lùng mà bước đi. cô bám lấy cổ nó ra vẻ thân mật
-về với CHỊ HAI cơ.
Cô nhấn mạnh từ chị hai làm nó khó chịu đẩy cô ra. đã 8h tối. con đường vắng với cơn gió man mát thoáng qua. tiếng gió đùa với cây làm thời gian như ngưng đọng. cô đi bên nó mà im lặng. cô lại thế. khi ở riêng với nó thì hành động kì hoặc và rất lạnh lùng. cơn gió mạnh bất chợt kéo đến. mạnh đến nỗi thân hình mảnh khảnh của cô gái tóc đỏ kia như muốn bay theo làn gió. bàn tay cô khẻ đan vào tay nó. Ôm vào người
-bỏ...bỏ tôi ra.
Nó lúng túng nhưng các cảm giác luyến tiếc nếu cô bỏ thật. bỗng dưng nó bị cô nhất lên và bế như một nàng công chúa
-làm.... làm. . làm cái quái gì thế bỏ...bỏ tôi ra...
-đau lắm phải không?
Cô hỏi nó ngơ ngác nhìn cô
-chân của cô. nó đỏ lên rồi. có phải cô không tập thể thao thường xuyên đúng không? nếu cứ để như vậy mà đi về thì ngày mai cô phải nhập viện đấy
Mặt nó đỏ lên rồi im lặng mà nghe lời. trên con đường đêm im lặng. cảm giác kỳ lạ xao xuyến trong tim vẫn không thôi thao thức.
-tôi hỏi cô câu này nhé.
-gì...gì
Nó lúng túng khi cô hỏi
-tại sao cô lại vào trong đội bóng. ?
Nó im lặng. nó không biết phải giải thích vơi cô như thế nào. bây giờ nó thật sự không biết cô và ông thầy giáo hại nó là gì của nhau nó đành che giấu
-thích.
Rồi không gian lại im lặng. cô bế nó về đến nhà. suốt khoảng thời gian đó nó không nói gì với cô cả. mẹ đã ngủ hai chị em thay phiên nhau tắm. nó lại nằm trên ghế đắp chiếc chăn đỏ thẩm của mình và ngủ ngon lành có lẽ vì mỏi. cô cũng thế. bước ra khỏi phòng tắm với chiếc váy ngủ trắng nhìn nó ngủ ngon lành với cái mặt trẻ con trông buồn cười, cô bật chiếc đèn ngủ vàng dịu. kéo chiếc chăn của nó lên cao
-cô mà cũng có gương mặt trẻ con này ư?. . . ngủ ngon...chị gái.
Khẻ đặt lên trán nó nụ hôn nhẹ. cô mỉm cười lặng lẽ lên giường ngủ...có lẽ...cô đã phải lòng người chị gái của mình mất rồi.
Bầu trời đêm với ngàn sao trên trời, vầng trăng sáng như tâm hồn người con gái che giấu nỗi niềm tận sâu trong tim.