Chương 2
Nó thì không thích xen vòa chuyện người khác. định đi thì nghe tiếng nói lạ
-dừng.... dừng...dừng lại đi...tô... tôi...đừng ah...
Nó quay lại. nhỏ kia như đang bị ép vậy, nhỏ bị đằng xuống đất và bị khóa hai tay. nó muốn giúp nhưng chẳng biết làm sao. từ đâu một quả bóng lăn về phía nó. còn đằng sau thì có người đang chạy đến. nó sút quả bóng bằng một lực mạnh. quả bóng trúng ngay người lão thầy giáo làm hắn ngã huỵch. thấy người chạy đến nên ông thầy giáo liền bỏ chạy. nhỏ kia cố ngồi dậy phủi đồ chỉnh chu sửa lại quần áo. vô tình nhìn thấy nó. gương mặt nhỏ đỏ gắt lên, nó vội chạy "thoát thân"rồi không biết gì nữa. buổi học kết thúc cũng là lúc nó về nhà. theo địa chỉ mẹ nó đưa cho. nó chạy đến trước căn nhà như hình căn nhà khá lớn với màu trắng xanh chủ đạo bên ngoài là vườn hoa hồng nở rộ. mở cửa bước vào và gặp mẹ nó. người mẹ với mái tóc đen mun óng ả chẳng có gì thay đổi
-Hân...may quá ta gặp con rồi, lâu rồi con có nhớ ta không.
Mẹ nó ôm nó chặc lắm, thật sự thì ba vs mẹ nó chia tay nhau đã lâu. nó căm ghét cha vì ông nhà người bỏ mẹ. mẹ đi làm xa để nuôi nó.
-chào mẹ. mẹ vẫn khỏe chứ!
-hihi... Hân à nay học vui hk con.
-cũng vui mẹ à-nó cười rồi đóng nhẹ cánh cửa
-thế có gặp em gái con không con bé làm gì ở trường ấy nhỉ quên mất rồi
Mẹ nó hỏi rồi tự nói vu vơ. nó tháo dày và xách cặp. em gái mà mẹ nó nói là đứa con của dượng. người mà mẹ nó tái hôn. nó chỉ ghét cha chứ không ghét chuyện này.
-à nhớ rồi, Hân con có gặp em ấy không?
-con không biết. -nó tháo chiếc nơ trên cổ
-con bé tóc dài đen chứ hk như con đâu nhé.
Bà nói rồi xoa đầu con gái mình
-vâng- nó dạ uể oải
-nhỏ học giỏi lắm cơ.
-vâng...
-nhỏ làm chức gì to lắm nhé.
-......vâng
-hình như là hội trưởng thì phải.
Cạch...(tiếng mở cửa) Bịch.... (tiếng rơi cặp)
Mắt nó giản ra rồi lắc đầu như vừa nghe nhầm
-A con bé về rồi kìa...Minh Hy vào đây
-con về rồi ạ.
Tiếng nói quen thuộc làm nó như gặp ma. quay lại. ôi con người trước mặt kia. kẻ nó gặp lúc sáng, kẻ cao cao đáng ghét, kẻ làm chuyện người lớn trước mắt nó lại là em gái nó...nó như rơi xuống vực sâu và không biết giải thích thế nào về chuyện lúc sáng. hai đứa vào nhà nó thì cách xa cô cả mét.
-coi cất cặp rồi xuống giúp mẹ làm đồ ăn nào hai đứa
-thôi mà mẹ. con mới thoát khỏi địa ngục giờ lại...
-con sẻ giúp.
Cô nhảy vào họng nó và nhìn nó vs ánh mắt khinh khi kèm theo cái nhếch môi. nó lơ rồi vác cặp lên phòng. căn phòng đầy một màu trắng
Màu mà nó không ưa là bao đang làm chủ căn phòng. thì phòng này là của cô mà nên màu trắng cũng kg lạ gì với con người TRONG TRẮNG như z.
Nó nằm xòa dưới đất vì kg muốn gần bên đám thú bông màu trắng kia. rồi ngủ lúc nào không hay.
-này. dậy đi.
-hơ...
Nó mơ màng tỉnh dậy. con nhỏ cao cao hay còn gọi là em gái nó đang gọi
-cơm xong rồi. mẹ bảo xuống ăn
Cô nói cộc nó gãi đầu rồi nhớ lại chuyện lúc sáng. mặt nó có chút ửng hồng. lấy lại bình tĩnh nó trêu chọc
-cảm giác đó như thế nào nhỉ?
Cô xếp lại sách vở mặc kệ lời nó nói, nói đúng là cô không quan tâm
-khi hôn một ai đó...
Cô dừng lại một chút như hiểu ra chuyện gì.
-ai ngờ rằng một học sinh gương mẫu và một thầy giáo lại làm chuyện đó ngay tại trường học cơ chứ...haha
nó lảm nhảm rồi cột tại mái tóc đỏ của mình. đột nhiên có cảm giác bị giật mạnh về phía sau, do tay đang bận để sau đầu nên chống cự khó khăn...trước mặt nó chỉ thấy một mái tóc đen óng xõa trên mặt mình, môi cô chạm môi nó. bị tấn công trực tiếp làm nó đơ người, mắt giản hết cỡ. lưỡi cô quấn lấy môi nó làm nó khó chịu nhưng không làm gì được. chiếc lưỡi ranh mãnh len lỏi vào bên trong môi, nó chống cự nhưng nước mắt bỗng trào ra. cơ thể yếu dần và không còn chút sức lực. nó có cảm giác nặng ở ngực rồi nhói đau lên.
-đó là cảm giác hôn. giờ thì xuống đi. mẹ đang chờ
Cô đã chịu buông tha cho nó nó còn hoảng với điều vừa xảy ra. nó mong cho đó là một giấc mơ nhưng sự thật không thể chối cãi là trên môi nó còn vương đọng nước bọt của hai đứa. nó ngồi bắn dậy. má đỏ hoe nóng ran. ngu ngốc phát ngôn ra câu nói không suy nghĩ để rồi bị cướp đi nụ hôn đầu bởi chính đứa em gái mà nó không ưa...nó chùi đi thứ trên môi vào phòng tắm rữa mặt cho tỉnh rồi mới dám nhẹ nhàng bước xuống phòng ăn...thật sự thì nó cũng kg biết phải hành sử như thế nào?!