Chương 32
Thấy không khí có vẻ căng cô mới mở lời
-à cô Mai à. trời đang mưa lớn lắm, thế cô hãy ở lại đây đêm nay nha. chứ ra đường bây giờ thì nguy hiểm lắm.
Nó đập bàn đột ngột đứng dậy, cô cũng biết hoàn cảnh của nó bây giờ thì tại sao cô lại làm như vậy. cô nhìn nó nở nụ cười. buộc nó phải ngồi xuống. chị Mai đứng lên
-chị nghĩ là...chị không nên ở lại đâu. chị sẽ về lúc trời tạnh nên...
-không sao đâu mà. . dù gì cô cũng là chị họ của em mà...nha ở lại nha. em không phiền đâu. đúng không Hân
Nháy mắt với nó. nó chỉ trừng cô rồi ngồi tiếp tục ăn cơm của mình
-chị nghĩ chị nên về thì hơn...nếu chị ở đây...
-ở lại đi.
Giọng nói lạnh lùng của nó khiến chị im lặng. ngồi xuống bàn.
-vậy xin làm phiền rồi
Vơi giọng nói lý nhí chị đành ở lại. cô thì đẩy việc dọn rữa cho nó. rồi dẫn chị về phòng để xếp chổ ngủ cho chị. phụ giúp rữa bát xong nó phải phụ lau dọn nhà cửa. mệt bở cả hơi tai ra...rồi cũng chẳng thèm lên phòng. nằm dưới ghế sofa nằm nghi ngợi
-bé Hân à.
Nó ngồi dậy trả lời tiếng gọi, Mai đang đứng phía sau với gương mặt cuối gầm xuông đất. nó chống tay lên thành ghế sofa nhìn chị.
-Gia Hân...chị xin lỗi
Ánh mắt nó không còn lạnh lùng nữa. nhìn chị một cách kỳ lạ. chị vẫn đứng đó. đưa ánh mắt buồn
-chị biết...những chuyện chị đã làm là không đáng để được em tha thứ, sau tất cả thì em vẫn đối xử tốt với chị, không đuổi chị khỏi nhà...chị. . muốn xin lỗi về mọi việc...chị thật sự xin lỗi. chị muốn em biết rằng chị thật sự hôi hận về những chuyện chị đã làm với em. chị đã từng nghĩ chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua xã hội này. . nhưng chị đã không đủ vững chân để đi tiếp cùng em, chị hoàn toàn không đủ dũng cảm. . tất cả là tại chị. chị thật ngu ngốc...
Giọt nước mắt rươi xuống sàn nhà. chị ngước gương mặt thanh tao đỏ hoe nhìn nó
-Hân...chị chỉ muốn em biết rằng chị rất trân trọng khoản thời gian ta bên nhau. . . chị yêu em. Gia Hân
Đi đến trước mặt chị. nó nở nụ cười nhẹ dịu dàng
-ừm. không sao dâu Mai. dù cho đó có là quá khứ. nó cũng từng rất đẹp. đó sẽ à ký ức đẹp giữa chúng ta. dù cho tình yêu của chúng ta đã kết thúc. nhưng chúng ta có thể làm chị em như xưa mà. phải không? em tha thứ cho chị Mai
Ôm chầm lấy nó chị vỡ òa trong cảm xúc. dù rằng có chút đau, thà đau lần này nữa rồi không sao. còn hơn để tim đau dai dẳng và dằn vặc mãi. mà trong giây phút ấy nó cũng cực khổ biết bao nhiêu. nhón lên để chị ôm vừa mỏi lắm cơ. tối hôm đó thì dần dần cả ba người nói nhiều chuyện. chỉ tội cho nó cứ bị bới móc lịch sử ra. trời khuya nên mới chuẩn bị đi ngủ. lạ nước lạ cái nên Mai nằm trên giường chung với nó và với điều kiện cô nằm giữa. sáng hôm sau thì Mai về nhà. mọi chuyện có vẻ ổn thỏa cả rồi. chẳng còn vật cản nữa