Chương 10
Nó lao đến chổ ông thầy dùng lực ở vai hất ông ta ra...do mệt mỏi bởi những cú đánh. nó nằm dài trên người cô và ôm chặc cứng...
-bắt... được cô rồi...tôi sẽ không để ai chạm vào cô đâu...
cả bọn người kia lao đến...những cú đấm cú đá vào người. ông thầy Tân đi đến định đá một cú cực mạnh vào sườn của nó thì cô đã bật người dậy. đá xoáy vào đầu hắn làm hắn bổ ngửa...ngồi xuống nói với nó.
-chuyện này tôi tính với cô sau...giờ thì để tôi bảo vệ cho cô...đồ chị gái bướng bỉnh
Nó nằm im dưới nền đất lấm. gương mặt méo mó nhìn cô giận dữ nhưng nó cũng chẳng thể làm gì khác khi cơ thể đã mỏi nhừ. cô thì đứng lên bảo vệ nó trước mấy người kia. ông thầy Tân như con thú hoang lao đến thì bị cô vặn người đá vào lưng.
-chết...tiếng xe của cảnh sát chạy thôi tụi mày
-nhanh kéo đại ca chạy đi.
Bọn người kia liền kéo nhau chạy đi khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên. đằng trong hẻm nhỏ Linh lúi cúi bò ra khỏi bụi rậm. trên tay cầm cái điện thoại chạy đến chổ hai người kia lo lắng
-có sao hông...tui tới nhà mấy người mà mẹ mấy người kiu hai người đi chơi. . ai ngờ....
-cậu vẫn giữ tiếng chuông điện thoại sao?
-Hứm ghê hôn ghê hôn...ý quên...nè Gia Hân có sao hông...?
Nhỏ Linh và cô kéo nó lên...bầm dập khá nhiều. nó kéo áo khoát của Linh xuống đắp lên người cô.
-ế...áo tui mà
Linh nũng nịu. nó chẳng nói gì rồi cả ba cùng về nhà. về tới. . mẹ rất lo lắng khi thấy trên người cả hai đứa đều bầm dập bẩn bụi đất. không muốn mẹ lo lắng thêm nên chỉ vờ nói bị té xe. mẹ cũng yên tâm hơn. nhỏ Linh cũng về nhà gấp vì nhỏ không thể nào nói dối được ai hết. khi về phòng. thay phiên nhau tắm rửa...cũng khá khuya trăng bắt đầu sáng...những ánh đèn mờ ảo dần tắt. hai con người ngồi với nhau trên chiếc giường mà lắng nghe từng âm thanh chạy khẻ.
Cô xoay người lại làm nó khác ngạc nhiên. Cô nhìn nó rồi đặt bàn tay thon lên đôi má hồng khá rát. cô xoa nhẹ nó rồi nói
-đau không?
Lần đầu tiên nó nghe cô nói nhẹ nhàng làm đau đớn trên đôi má dịu hẳn. nó chỉ nằm im gục đầu. ngón tay lướt nhẹ lên môi. nơi vết thương vì bị cắn đêm qua vừa chuyển da non
-còn ở đây?
-tôi không sao?
Nó chỉ trả lời vỏn vẹn như thế. Hy Cuối gầm gương mặt thanh tú của cô xuống lí nhí
-tôi xin lỗi ...vì tôi mà cô mới...
Nó chẳng để tâm vì nó là người gây chuyện. nó định nói gì đó nhưng rồi lặng người trước thứ mà ánh trăng phảng phất kia...ánh sáng mờ nhẹ làm hiện rỏ dòng nước mắt óng ánh của cô. nhìn cô khóc mà lòng nó cứ nhói lên. đưa tay lại gần quẹt nước mắt của cô.
-ổn rồi không sao đâu.
Càng lau nước mắt cô càng chảy. chẳng biết làm sao. Quỳ bên cô, nó đành ôm trọn gương mặt cô rồi chăm chăm nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia mà tiếng lại gần. cũng chẳng biết từ khi nào môi nó chạm vào môi cô rồi bắt đầu hôn. bản năng nó mách bảo phải làm như vậy. nước mắt cô ngừng chảy đôi tay cô choàng qua hông nó kéo sát lại gần mình. nó thì choàng tay qua cổ cô rồi hai chiếc lưỡi tự chuyển động chả cần lắp mô tơ. tim nó càng đập nhanh kéo đôi môi cả hai ngày càng mãnh liệt. cảm giác nụ hôn khác những nụ hôn mà cô trao trước đây. cả hai đều tự nguyện. chẳng ai đè ai. cả hai ôm trọn nhau với hai cơ thể ấm nồng. rồi từ từ thả ra 4 mắt chạm nhau. gương mặt ửng hồng khiến cả hai lúng túng rồi vội nằm xuống giường. hai người hai phía. tim đập như muốn vỡ ra. đêm trăng sáng với hai trái tim chung nhịp đập