Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 3: Thâu tóm Tống thị.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ còn nửa tiếng nữa thôi là giờ làm lễ kết hôn sẽ bắt đầu, nhưng bên trong phòng thay đồ cô dâu bắt đầu loạn lên hết.

Tống Diên mặc trên người bộ váy cưới đã được Kha Duẫn tỉ mỉ chọn lựa, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp sau khi được trang điểm qua càng không có một khuyết điểm nào, kiểu tóc được chọn phù hợp với tỉ lệ gương mặt và màu da của cô, lúc này cô xinh đẹp như một thiên sứ lộng lẫy, hoàn mỹ. Nhưng nụ cười hạnh phúc thường ngày của cô đã sớm không thấy đâu nữa.

Thái Hà và Sa Tử Đình đi đi lại mà vô cùng sốt ruột.





- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Kha Duẫn chứ? Tại sao đến giờ này vẫn chưa thấy mặt mũi cậu ấy đâu?





Sa Tử Đình nắm chặt tay Thái Hà, có thể cảm nhận được lòng bàn tay bà là cả một biển mồ hôi, cô khẩn trương an ủi.





- Bác gái, bác bình tĩnh đi ạ! Cháu tin Kha tiên sinh sẽ đến ngay thôi ạ!





Thái Hà luống cuống lắc đầu, trong lòng càng lo lắng





- Tử Đình, bác cảm thấy có chuyện gì đó không may sẽ xảy đến trong hôm nay, sáng nay bác đã đánh rơi một cái tách.....bác, bác lo lắm Tử Đình!





Tống Diên còn sốt ruột hơn bọn họ gấp trăm lần, trong đầu cô không ngừng nghĩ đến những chuyện không may xảy ra với Kha Duẫn, cô đã gọi cho hắn rất nhiều cuộc nhưng đã tắt máy, hai tay cô run rẩy, hàm răng cũng không thể để yên, suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi rồi! Hai chân cô giờ đã ướt đẫm mồ hôi.





Sa Tử Đình vừa lo cho Thái Hà vừa không ngừng nhìn sang Tống Diên, thấy bạn mình như vậy thật sự cô không thể yên tâm, cô gọi một nhân viên đến ngồi với Thái Hà rồi đi đến bên cạnh Tống Diên.





- Diên Diên, cậu cũng đừng sốt ruột quá, bác trai và ba tớ cũng đang tìm cách liên lạc với Kha gia, chắc họ sẽ đến ngay thôi.





Tống Diên sắp khóc đến nơi rồi, cô phải vịn chặt tay bạn mình mới có thể đứng vững.





- Tử Đình, Duẫn, Duẫn, có khi nào anh ấy đã gặp tai nạn lúc đang trên đường tới đây không?





Giọng cô lắp bắp run rẩy.

Sa Tử Đình vỗ nhẹ vai cô, dịu giọng nói.





- Diên Diên, Kha Duẫn là ai chứ? Anh ta đã từng tham gia nhiều cuộc đua xe lớn trên thế giới, làm sao có thể dễ dàng xảy ra tai nạn như cậu nói chứ? Hôm nay là ngày vui của cậu, nhất định không được nói quở như vậy!





Tống Diên vẫn chưa thể bình tĩnh ngay được, lo lắng vẫn là lo lắng.





- Nhưng mà....





Không để cô được cơ hội mở miệng, Sa Tử Đình lập tức cắt ngang.





- Không nhưng nhỉ gì cả! Tớ hỏi cậu, cậu tin Kha Duẫn chứ?





Tống Diên không chút do dự liền gật đầu.

Thấy vậy, Sa Tử Đình cũng yên tân chút ít.





- Vậy thì cậu phải tin anh ta sẽ đến, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa!





Tống Diên không còn lộn xộn nữa. Nhưng trong lòng cô bây giờ ngập tràn một sự sợ hãi không rõ ràng......





...............................





Bên trong phòng thay đồ căng thẳng như thế nào thì bên ngoài đại sảnh cũng sốt ruột không kém, ai cũng đang như ngồi trên đống than.

Những khách khứ đến tham dự đều dồn hết ánh mắt về phía Tống Thiên Minh, có người quan tâm bước đến hỏi.





- Chủ tịch Tống, tại sao đến giờ rồi mà vẫn chưa thấy Kha tiên sinh đâu?





Tống Thiên Minh cũng chẳng biết trả lời họ như thế nào, đành miễn cưỡng nói cho qua chuyện.





- Các vị chớ nôn nóng, có lẽ Kha Duẫn đang muốn tạo một bất ngờ lớn nên đến hơi muộn.





Khách khứ lúc này đều đã bắt đầu xôn xao bàn tán, trên gương mặt của hàng trăm con người không nhìn ra đâu là cảm xúc thật của bọn họ.

Đứng bên cạnh Tống Thiên Minh là Sa Kinh Phúc cùng một trợ lý, ông cũng đã gọi không ít cuộc gọi giúp Tống Thiên Minh.





- Chủ tịch Tống, ông đừng quá lo lắng, tôi đã thử hỏi vài người bạn bên cục giao thông đường bộ rồi, nếu thật sự cố gì sẽ báo lại ngay.





Tống Thiên Minh gật đầu nhìn ông, thở dài cảm ơn một tiếng.

Không khí càng lúc càng náo loạn thì đột nhiên thư ký của Tống Thiên Minh chạy đến, dáng vẻ vô cùng khẩn trương, nói gì đó vào tai Tống Thiên Minh. Sau khi nghe xong, sắc mặt Tống Thiên Minh trở nên rất khó coi, ông cố gắng trấn tỉnh bằng mọi cách và nói vài câu với khách khứ. Xong liền rời đi cùng thư ký của mình.





- Gọi tiểu Khiết đến đây cho tôi!





Rất nhanh thư ký đã cùng Tống Khiết chui vào xe của Tống Thiên Minh. Thấy vẻ mặt lo lắng nghiêm trọng của cha mình, Tống Khiết không nhịn được mà hỏi.





- Cha, đã xảy ra chuyện gì sao ạ? Chuyện hôn lễ này là thế nào ạ? Kha Duẫn đâu?





Tống Thiên Minh đầu óc đảo lộn, ông thở dài nặng nề, khẩn trương nói.





- Bây giờ chúng ta phải trở về nhà gấp, công ty xảy ra chuyện rồi!





Tuy không biết là chuyện gì nhưng Tống Khiết vẫn hỏi điều mình thắc mắc.





- Cha, tại sao không đến công ty mà trở về nhà ạ?





Tống Thiên Minh không trả lời, trên gương mặt già nua đã được mài giũa bằng sóng gió hiện lên một sự trăn trở.

Thấy vậy, Tống Khiết cũng không dám hỏi thêm nữa.





Vì phải chuẩn bị cho hôn sự của Tống Diên nên người làm và quản gia đều đã đến hội trường lễ cưới, chỉ còn vài người ở lại giúp dọn dẹp. Thấy Tống Thiên Minh cùng Tống Khiết đột nhiên trở về, bọn họ đều kinh ngạc nhưng cũng cúi đầu chào.

Tống Thiên Minh đi nhanh vào thư phòng, ông bảo thư ký và Tống Khiết đợi bên ngoài. Tay chân ông dần trở nên luống cuống, ông nhanh chóng mở két sắt ra, nhưng tìm mãi vẫn không thấy thứ cần tìm đâu, ông hoảng sợ ngồi phịch xuống sàn, vẻ mặt khó tin, ông lắp bắp





- Không thể nào! Không thể nào!





Thấy Tống Thiên Minh mãi không ra khỏi thư phòng, Tống Khiết cùng thư ký xông vào thì thấy ông ngồi dưới sàn nhà, két sắt vẫn đang mở, đồ trong đó bị đào bới lung tung.

Tống Khiết hoảng hốt ngồi xuống bên cạnh cha mình, dùng sức lay ông.





- Cha, cha không sao chứ?





Thư ký nhìn một cảnh truớc mắt, không nén được sợ hãi mà hỏi.





- Chủ tịch, ông đang tìm gì sao?





Hơi thở của Tống Thiên Minh càng lúc càng nặng nề, ông khó khăn lắm mới có thể đứng dậy.





- Con dấu của tôi đã biến mất!





Tống Khiết và thư ký đều kinh ngạc đến há hốc mồm.





- Chủ tịch, chuyện này làm sao có thể? Mật mã két sắt của ông ngoài ông ra thì ai biết được chứ?

Tống Thiên Minh chống tay lên ghế để đứng vững. Mồ hôi trên trán ông bắt đầu túa ra.

Tống Khiết đứng bên cạnh đỡ lấy cha mình, trong lòng ngập tràn lo lắng và cảm giác bất an không rõ.

- Cha, cha thử nghĩ xem ngoài cha ra thì còn ai thường vào thư phòng không ạ?





Vì Tống Khiết thường xuyên ở nước ngoài điều hành các chi nhánh của tập đoàn nên chuyện trong nhà này anh ta không mấy rõ.

Nghe Tống Khiết hỏi như vậy, Tống Thiên Minh mới giật mình nhớ ra. Ngoài ông ra thì chỉ có ba người được bước vào thư phòng, Lý quản gia, Thái Hà và Tống Diên.

Tống Thiên Minh lắc đầu phủ nhận.

Không cần suy nghĩ ông cũng chắc chắn không phải Tống Diên, đó là đứa con bảo bối của ông, cô cũng rất thương ông, thường ngày cô hoạt bát vô tư vô lo, sẽ không bao giờ có tâm địa hãm hại ai!.

Thái Hà thường ngày không quan tâm đến chuyện của tập đoàn, hơn nữa bà còn là vợ ông, làm sao có chuyện bà sẽ trộm con dấu được!

Lý quản gia đã theo hầu vợ chồng ông hơn hai mươi năm, đối với ông mà nói bà cũng như người nhà, Lý quản gia coi vợ chồng ông như ân nhân thì làm sao có chuyện bà lấy cắp đồ của ông!







Vậy thì có thể là ai đã lấy con dấu của ông?





Thời gian từng chút từng chút trôi qua như đợi chiếc máy chém hạ xuống, tước đoạt sinh mệnh của bao nhiêu người.





Tống Khiết đỡ Tống Thiên Minh đi ra khỏi thư phòng, thư ký bước theo phía sau. Vừa ra đến phòng khách Tống Khiết đã gọi hết người làm trong nhà tập hợp lại.





- Trong số các người, có ai đã tự ý vào thư phòng của lão gia không? Hoặc có ai nhìn thấy điều gì đáng ngờ xảy ra trong thư phòng không?





Tất cả người làm đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó rụt rè nhìn Tống Thiên Minh cùng Tống Khiết.

Một cô người làm có vẻ ngập ngừng, muốn nói gì đó lại thôi.

Tống Khiết đã bắt được ánh mắt sợ sệt đó của cô gái nên cao giọng hỏi.





- Cô đã biết gì đúng không? Còn không mau nói ra!





Cô người làm bị doạ sợ nên đành phải đem những gì mình biết nói ra hết.





- Có một buổi tối, khi tôi đang giúp thợ làm vườn lấy nước thì đột nhiên thấy thư phòng của lão gia mở cửa, tôi tưởng Lý quản gia quên khoá cửa nên đã đi tới, lúc đó tôi hoảng sợ đến suýt thì la lên khi thấy có người ở bên trong. Tôi đã bình tĩnh nhìn lại, hóa ra là tiểu thư, tôi thấy cô ấy mở két sắt của lão gia lấy vật gì đó nhưng tôi không nhìn rõ đó là thứ gì.....





Nghe những gì cô người làm nói, toàn thân Tống Thiên Minh không khỏi run lên.

Tống Khiết nhìn cô gái đó, không nhanh không chậm mà hỏi.





- Những gì cô vừa nói đều là thật chứ?





Cô người làm vội vã cúi đầu, khẳng định lại lời nói của mình lần nữa.





- Lão gia, thiếu gia, tôi xin thề đó là tất cả những gì tôi nhìn thấy....





Ba!





- Đủ rồi, không cần nói nữa!





Tống Thiên Minh đập mạnh tay xuống vịn ghế và đứng lên, lập tức rời khỏi phòng khách.





- Quay lại hội trường!





..................................





Hội trường lễ cưới bây giờ vô cùng hỗn loạn, Tống Thiên Minh chạy vội vào trong đã khiến bao nhiêu con người ở đây càng thêm tò mò, Tống Khiết chạy theo cha mình, bất mãn càu nhàu.





- Cha, con đã nói rồi, con bé Tống Diên này chỉ được cái gây hoạ mà thôi, giờ cha xem nó đi, người nó yêu chẳng thấy mặt mũi đâu, còn dám lấy trộm đồ của cha.....





- Con im lặng đi, như vậy còn chưa náo loạn sao? Con còn muốn gây thêm náo nhiệt?





Tống Thiên Minh dĩ nhiên không muốn nghe ai chửi con gái rượu của mình, cho dù đó là con trai ruột, hơn nữa bây giờ tâm trạng ông không ổn định nên có lớn tiếng la Tống Khiết cũng là điều đương nhiên.

Bị cha cắt ngang lời như vậy Tống Khiết cũng không dám nói thêm gì nữa, đành ngậm miệng đi theo ông vào phòng thay đồ dành cho cô dâu.





Thái Hà vừa nhìn thấy chồng mình đi vào liền chạy đến kéo lấy cánh tay ông.





- Thiên Minh, chúng ta phải làm sao bây giờ? Vẫn chưa thể liên lạc với Kha Duẫn.





Tống Thiên Minh vỗ vỗ lên vai vợ mình vài cái để chấn an bà rồi đi tới chỗ Tống Diên.





- Diên Diên, cha muốn hỏi con một chuyện!





Tống Diên không ngừng gọi cho Kha Duẫn, cô hoàn toàn không biết cha cô đã đi vào phòng, khi nghe ông gọi cô mới giật mình quay lại nhìn.





- Cha, có chuyện gì sao cha? Có phải cha đã có tin tức gì của Duẫn không ạ?





Tống Thiên Minh nhìn con gái lo lắng đến sắc mặt tái nhợt, ông chỉ đành thở dài rồi lựa lời hỏi cô.





- Diên Diên, con yêu Kha Duẫn đến như vậy sao?





Tống Diên thật sự kinh ngạc khi nghe cha mình hỏi vậy, giọng cô yếu ớt đáp lại.





- Cha, cha đang nói gì vậy ạ? Con yêu Duẫn, con muốn ở bên cạnh anh ấy.....





Tống Thiên Minh nén chua xót trong lòng, ông quay sang nói với thư ký.





- Đã chuẩn bị xong chưa?





Thấy thư ký gật đầu, ông đau lòng nói tiếp.





- Đưa tiểu thư đi đi!





Tống Diên hoang mang nhìn cha mình. Lúc này ông mới nói rõ với cô.





- Diên Diên, con nghe kỹ những gì cha nội đây! Công ty đã xảy ra chuyện lớn rồi, các ngân hàng vay vốn của công ty đột nhiên đóng băng từ bốn giờ chiều nay. Sắp tới có lẽ trong nhà chúng ta sẽ rất rối loạn, cha đã mua vé máy bay cho con rồi, con nhanh chóng đến Pháp để tránh chuyện này đi, khi nào cha giải quyết xong mọi việc sẽ đón con trở lại...

Tống Diên nghe như một câu chuyện mơ hồ không rõ ràng, cô lắc đầu theo bản năng.





- Cha, cha nói thật sao? Nếu thật là như vậy thì con càng không thể đi, trong nhà có chuyện thì làm sao con có thể bỏ mặc mà đi được, con không muốn đi!





Tống Thiên Minh còn muốn tiếp tục thuyết phục cô thì thư ký lại đến nói vào tai ông. Ngay lập tức, ông hoảng hốt rời đi.

Thấy vậy, Tống Diên không khỏi lo lắng, Tống Khiết vội vã kéo ông lại mà hỏi.





- Cha, lại xảy ra chuyện gì nữa vậy ạ?





Tống Thiên Minh tức tối nói.





- Hiện giờ công ty đang chuẩn bị mở cuộc họp cổ đông.





Tống Khiết hoàn toàn không thể tin nổi, anh ta gắt gọng.





- Mở cuộc họp cổ đông? Là ai chủ trì chứ? Có phải đám người đó mất trí rồi không?





Tống Thiên Minh đau đầu vắt óc, ông nhìn qua Tống Diên mà không nói lời nào.

Một cảnh này từ đầu đến cuối Tống Khiết phải chứng kiến thật sự rất gai mắt, anh ta vội tiến tới gần Tống Diên, mặc kệ sự kinh ngạc của cô, anh ta túm lấy cổ tay cô hướng lên, không chút kiên nhẫn hỏi.





- Tống Diên, con dấu của cha em đã đem nó đi đâu? Mau trả lời anh đi!





Thái Hà đang đứng bên cạnh Tống Thiên Minh không nhịn được mà đi tới ngăn cản.





- Tiểu Khiết, con đang làm gì vậy? Mau bỏ em con ra!





Tống Khiết chẳng thèm để ý đến những lời của bà, anh ta nhất quyết ép Tống Diên phải trả lời.





- Tống Diên, hiện giờ mọi chuyện đang rất khẩn cấp, em không thể lường được tính chất nguy hiểm của vấn đề, nếu em lấy con dấu để chơi thì hãy mau đưa nó ra đây, anh và cha phải dùng đến nó để giải quyết chuyện này!







Từ lúc lấy con dấu đưa cho Kha Duẫn, Tống Diên biết chắc chắn sẽ bị phát hiện, nhưng cô thật sự không muốn trả lời, bực bội đẩy Tống Khiết ra.





- Anh hai, anh đang nói gì vậy? Sao anh có thể nghĩ là em lấy đồ của cha chứ? Mật khẩu két sắt của cha em còn chưa biết được.....





Tống Khiết lại lần nữa giữ chặt tay em mình, khẳng định chắc nịch.





- Tất nhiên là em biết. Vì mật khẩu là ngày sinh nhật em, em cũng biết rõ cha thương nhất là em. Tống Diên, anh cho em biết, nếu vì tình thương của cha dành cho em mà cha mẹ xảy ra bất trắc gì thì em hãy nhớ đó là lỗi của em!





Quan hệ giữ hai anh em Tống gia nói tốt cũng không hẳn mà nói xấu thì không phải. Chỉ là khi nào cần nói chuyện thì sẽ nói chuyện, nên hoặc không nên nói chuyện gì. Tống Khiết ở nước ngoài nhiều năm nên số lần gặp mặt cô em gái này cũng ít. Hơn nữa anh ta không phải vì cha mẹ cưng chiều em gái mình mà ghét bỏ cô.





Đối diện với sự truy vấn của Tống Khiết, Tống Diên tuy có chút chột dạ nhưng vẫn cố tình né tránh.

Tống Thiên Minh từ đầu đến cuối vẫn chưa nói lời nào, những lời Tống Khiết nói ông đều biết, ông cũng biết Tống Diên đang nói dối, nhưng làm sao đây, ông không nỡ trách mắng đứa con gái này của mình. Ông hướng đến phía hai anh em mà nói.





- Tiểu Khiết, chúng ta đi thôi. Diên Diên, cha sẽ sớm trở lại!





Nói xong, ông cùng Tống Khiết và thư ký vội vàng rời khỏi phòng thay đồ. Chỉ còn lại Thái Hà đứng bên cạnh Tống Diên, trong mắt ngập tràn sự lo âu.





--------------------------------------





Khi Tống Thiên Minh và Tống Khiết đến Tống thị đều bắt gặp những ánh mắt kỳ lạ nhìn theo. Họ cũng chẳng quan tâm gì đến những điều đó, trực tiếp đến phòng họp.

Một điều kinh ngạc là tất cả cổ đông của Tống thị đều đã có mặt đầy đủ trong phòng họp. Khi nhìn thấy Tống Thiên Minh đi vào, bọn họ ái ngại nhìn ông rồi lại đưa mắt nhìn nhau. Nét mặt kỳ lạ của đám người này khiến Tống Thiên Minh thấy càng khó hiểu, ông hỏi thẳng vào vấn đề.





- Chưa có chỉ thị của tôi, tại sao lại mở cuộc họp cổ đông lúc này?





Cả đám cổ đông đều cúi đầu, không ai hé răng nửa lời. Sự im lặng của bọn họ đã khiến Tống Khiết chú ý đến người đàn ông đang đứng bên ghế chủ tịch, còn chiếc ghế đó lại xoay đi. Tống Khiết khó chịu hỏi.





- Anh là ai?





Người đàn ông không trả lời mà chỉ cười khinh miệt.

Tống Thiên Minh không vừa mắt với thái độ của anh ta nên chuyển sang hỏi đám cổ đông.





- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các ông không ai trả lời?





- Chủ tịch Tống, trí nhớ ông kém thật đấy!





Tình thế đang lúc căng thẳng thì chiếc ghế dần dần xoay lại, một giọng đàn ông lạnh lẽo mà đậm ý cười nhạo, hắn nhìn Tống Thiên Minh như một vị vua đang nhìn kẻ bại trận.

Ngược lại với thái độ của hắn, Tống Thiên Minh như đang nhìn thấy ma, ông hốt hoảng chỉ tay vào hướng mặt của hắn, hai chân run rẩy suýt nữa thì không thể đứng vững nữa, giọng ông lắp bắp khó khăn.





- Cậu, cậu, sao cậu lại.....





Tống Khiết cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người đang ngồi ở vị trí chủ tịch của cha mình kia lại chính là người đàn ông lẽ ra sẽ cùng em gái mình bước vào lễ đường hôm nay. Anh ta vừa đỡ cha mình vừa nhìn về Kha Duẫn.





- Kha tiên sinh, anh thật biết đùa! Anh đâu còn là đứa trẻ lên ba chứ? Chỗ anh phải đến hôm nay là hội trường lễ cưới chứ không phải Tống thị.





Kha Duẫn dĩ nhiên không hề lấy gì làm lạ khi nghe Tống Khiết nói như vậy. Hắn nhếch mép cười một bên, nụ cười thâm hiểm mà có sức mê hoặc lớn.





- Kẻ đang đùa giỡn một cách ngớ ngẩn là Tống gia các người chứ không phải tôi! Tống Thiên Minh, ông nghĩ ông còn vị trí gì ở đây mà có quyền ra chỉ thị mở cuộc họp, ông càng không có quyền xông vào phòng họp của tôi!





Bước chân của Tống Thiên Minh lảo đảo về phía sau, ông phải nhờ vào Tống Khiết mới có thể đứng vững. Cổ họng ông như có cái gì đó mắc kẹt vào, khó để mở miệng.





- Kha Duẫn, cậu đang nói bậy gì đó! Tôi là chủ tịch Tống thị, tại sao tôi không thể tham dự cuộc họp cổ đông?





Kha Duẫn vô cùng kiên nhẫn với ông, hắn cười chế nhạo, sau đó hướng về phía người đàn ông bên cạnh mà nói.





- Luật sư Tôn, đưa ông ta xem đi!





Trong khi luật sư của hắn lấy một tập hồ sơ đẩy đến trước mặt Tống Thiên Minh, hắn ngồi dựa lưng vào ghế, tâm trạng cực kỳ tốt, trả lời như cần như không.





- Tống Thiên Minh, ông hãy xem kỹ giấy chuyển nhượng cổ phần mà ông đã tự soạn đi, có phải ông già quá nên trí nhớ suy giảm rồi không?





Tống Thiên Minh run rẩy mở tập hồ sơ ra.

Tờ giấy chuyển nhượng cổ phần hoàn toàn rõ ra trước mắt. Mà không phải chỉ một tờ, còn đến cả hai tờ.

Trong đó có ghi rõ ràng 7% cổ phần Tống thị của Tống Diên được nhượng lại hết cho Kha Duẫn, bên dưới đã có chữ ký xác nhận của Tống Diên.

Còn có.....53% cổ Tống thị của Tống Thiên Minh cũng quyết định nhượng lại hết cho hắn, bên dưới là đóng dấu xác nhận của ông!





Sắc mặt Tống Thiên Minh cực kỳ không tốt, ông ôm chặt vùng sau ót, tức giận để thở phì phò, ông cảm giác máu trong người đang cuồn cuộn sôi trào, tay ông run rẩy chỉ thẳng mà không rõ phương hướng.





- Cậu, cậu, sao cậu dám...đây rõ ràng là cậu tự biên tự diễn, chính cậu là người đã lấy trộm con dấu của tôi, còn lừa gạt Diên Diên, cậu, Kha Duẫn, Kha Duẫn, cậu đừng tưởng cậu có thể đạt được mục đích!





Ông trời ơi!

Con dấu của ông lại bị rơi vào tay Kha Duẫn!

Tống Diên, đứa con gái bảo bối của ông đã bị hắn lợi dụng hoàn toàn!

Nhưng ông không hề trách cô, ông càng thấy thương cô hơn, đứa con gái tội nghiệp của ông sẽ phải sống thế nào khi biết được bộ mặt thật của người đàn ông mà cô yêu?





Tống Khiết thật sự không thể đỡ được cha mình nữa vì anh ta cũng rất tức giận, chỉ thiếu bước là tặng mấy đấm vào gương mặt đểu giả của Kha Duẫn!





- Kha Duẫn, mày là tên khốn, mày lợi dụng gia đình tao để đoạt lấy Tống thị, cái trò tự biên tự diễn của mày tưởng tao sẽ bị mắc lừa sao?





Anh ta dường như lấy hết sức để rống lên, rồi cầm lấy đống giấy tờ khi mà xé nát.

Kha Duẫn nhìn hành động quá kích của anh ta mà không khỏi bật cười như đang xem một trò tiêu khiển, ngón tay thon dài của hắn gõ nhịp nhàng trên bàn, giọng lạnh lẽo như từ âm phủ vọng về.





- Tôi có lòng tốt nên mới cho các người đến đây lần cuối, các người còn phát điên cái gì? Cố chủ tịch Tống, ông cũng đã đến lúc an dưỡng tuổi già rồi, ông cứ yên tâm, tôi sẽ giúp ông lãnh đạo Tống thị thật tốt.





Có thể thấy bây giờ trên mặt hai cha con Tống gia là cả một sự căm thù, cả hai đều trừng mắt nhìn Kha Duẫn như một ma vương trên chiếc ghế đầy máu tanh của mình.





Phải tận mắt chứng kiến mọi chuyện thành ra thế này, những cổ đông lão thành của Tống thị đều ngậm ngùi, có người nhất quyết từ bỏ Tống thị để về an hưởng tuổi già, có người thì bằng lòng đi theo Kha Duẫn.

Thư ký của Tống Thiên Minh nóng ruột lên tiếng.





- Kha tiên sinh, anh chỉ dựa vào một tờ giấy này mà có thể đoạt được Tống thị?





Trong lòng anh ta cũng biết rõ là con dấu và chữ ký trên đó là thật, nhưng dù thế nào cũng không thể dễ dàng dâng Tống thị cho Kha Duẫn được!





Nhìn đống giấy tờ bị Tống Khiết xé bỏ trên bàn, Kha Duẫn chỉ gãi gãi mi tâm rồi hất cằm về phía luật sư.

Luật sư Tôn gật đầu và nói rõ với họ.





- Giấy chuyển nhượng hoàn toàn phù hợp về mặt pháp lí, 7% cổ phần do Tống tiểu thư nhượng và 53% cổ phần do chủ tịch Tống chuyển nhượng lại, hiện tại Kha tiên sinh là cổ đông lớn nhất của Tống thị, với 60% cổ phần nên ngài ấy chính là tân chủ tịch của Tống thị.





Những lời của luật sư Tôn chính là những lời kết luận cuối cùng.

Nghe xong, tình trạng sức khỏe của Tống Thiên Minh càng không ổn định, ông lắp bắp chửi không thành tiếng.

Kha Duẫn coi như đã lấy được thứ mình cần, hắn đứng lên cài lại cúc áo, giọng vô cùng bình thản như chẳng làm gì thẹn với chính mình.





- Nếu không còn ai ý kiến gì thì cuộc họp kết thúc! Thư ký Đường, ngày mai giúp tôi mở cuộc họp Hội đồng quản trị!





Dặn xong, hắn đút một tay vào túi quần, bước đi thật vững vàng lướt qua trước mặt ba người kia.

Những người ở lại Tống thị thì đi theo Kha Duẫn ra ngoài, những người sẽ rút lui thì vẫn còn ngồi lại.





Thấy Kha Duẫn muốn rời khỏi, Tống Thiên Minh rống lên thống khổ, tay ôm chặt vùng sau ót, ông chỉ kêu được đúng tên của Kha Duẫn rồi ngã xuống.





- Kha, Kha Duẫn, cậu, cậu.....





- Cha, cha sao vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »