Sau mấy ngày chăm chỉ luyện tập, cuối cùng cũng đã đến lúc biểu diễn. Hôm nay là ngày thư viện sách âm nhạc của Richid thành lập.
Sau vài tiếng chuẩn bị, Tống Diên xuống dưới lầu đã có Kha Duẫn đợi sẵn. Cô chọn một chiếc váy màu trắng bằng ren đơn giản nhưng vẫn toát lên sự trang trọng, đặc biệt là phù hợp với một nghệ sĩ piano như cô.
Kha Duẫn nhìn cô khá lâu mới đưa tay cho cô khoác vào, hai người sóng vai nhau bước lên xe.
...............................
Thư viện âm nhạc rộng gần bằng một toà lâu đài, sử dụng phong cách kiến trúc cổ điển của Pháp. Ở đây trưng bày rất nhiều cuốn sách âm nhạc cổ và hiện đại, những bản nhạc nổi tiếng thế giới, nhiều album nhạc của các nghệ sĩ nổi tiếng, còn có nhiều nhạc cụ đắc nhất.....
Buổi lễ khánh thành được diễn ra tại hội trường của thư viện. Khách mời đã đến đông đủ, trên bục là một cây đàn piano. Sau lời giới thiệu của nhân viên, Tống Diên bước ra chào tất cả khách mời bên dưới rồi bắt đầu tiết mục mở màn của mình.
Tiếng đàn của cô vang lên khắp hội trường đem lại rất nhiều phản ứng tích cực của những người ngồi bên dưới, vì họ phần lớn đều là những nghệ nhân, nghệ sĩ chuyên nghiệp nên những lời nhận xét của họ đều mang tính chuẩn mực và chuyên sâu.
Kha Duẫn ngồi ở vị trí nhà đầu tư cùng đại diện một số tập đoàn khác. Hắn chỉ tập trung ngắm nhìn người phụ nữ của mình trên bục biểu diễn, cảm nhận từng giai điệu từ những nốt nhạc cô tấu lên. Hình ảnh cô ngồi bên cạnh cây đàn piano chính là hình ảnh mà hắn thích nhất, một cảm giác bình yên.
Tiết mục chúc mừng đầu tiên nhận được rất nhiều phản ứng tích cực. Tống Diên lui vào trong và chủ nhân của thư viện bắt đầu bài phát biểu của mình.
--------------------------------
Bệnh viện Lục Kỳ.
Sa Tử Đình vừa vào đến bệnh viện đã kéo một cô y tá sang một góc để hỏi.
- Tử Lan, em có chắc là lát nữa bác hai có cuộc họp nội bộ không?
Cô y tá tên Tử Lan liếc nhìn xung quanh rồi gật đầu.
- Chị Đình Đình, em đã giúp chị kiểm tra lịch trình hôm nay của trưởng khoa Sa rồi, cuộc họp nội bộ sẽ bắt đầu lúc mười giờ, bây giờ vẫn còn mười phút nữa đấy!
Vì cô là người quen của bệnh viện nên rất dễ dàng ra vào đây. Hỏi xong, cô tự tin đi về phía phòng làm việc của trưởng khoa sản.
Cốc cốc cốc.
Sa Tử Đình gõ cửa ba tiếng, nghe giọng người bên trong truyền đến cô mới mở cửa đi vào
- Bác hai. Bác đang bận sao?
Người phụ nữ trung niên đang ghi chép gì đó, ngẩng đầu thấy cô gái đang đến, bà tươi cười
- Ôi! Đình Đình, sao hôm nay lại đến đây thăm bác như vậy chứ?
Trưởng khoa Sa của khoa phụ sản chính là bác ruột của Sa Tử Đình, mối quan hệ giữ hai cũng rất tốt. Thấy cháu gái vàng ngọc của mình đến đây, trưởng khoa Sa mừng rỡ đón tiếp
Thật ra hôm nay Sa Tử Đình đến đây là vì chuyện Triệu Vu Điềm mang thai. Coi như ông trời giúp cô rồi, cô ta lại đến đây khám, vậy hồ sơ bệnh án của cô ta chắc chắn nằm ở đây! Cô đã nhờ Tử Lan là y tá của trưởng khoa Sa cho cô lịch trình của bà. Cô sẽ tự lấy bệnh án thay vì hỏi bác mình.
- Bác hai, Đình Đình vừa khám viêm họng xong nên tiện đến đây thăm bác luôn đấy!
Hai người vừa trò chuyện được một lúc thì trưởng khoa Sa đã vội chuẩn bị hồ sơ đi họp.
- Đình Đình, cháu ngồi đây đợi bác nhé! Bây giờ bác phải đi họp nội bộ rồi. Chắc khoảng nửa tiếng sẽ xong. Bác đi đây.
Sa Tử Đình mỉm cười gật đầu. Bà ấy vừa rời đi cô liền ra bên ngoài vẫy tay gọi một người mặc áo blouse trắng đến.
- Chúng ta chỉ có ba mươi phút thôi! Mau tìm đi!
Kha Luân gỡ khẩu trang xuống và bắt đầu mở hết các tủ ra tìm hồ sơ bệnh án của Triệu Vu Điềm. Sa Tử Đình xử lý két sắt, cô thử hết những mật mã cô có thể nghĩ ra, rất may là đã mở được. Tìm hết trong két sắt vẫn không có cái tên Triệu Vu Điềm.
Sa Tử Đình bực dọc vò đầu.
- Bên kia đã tìm hết chưa?
Kha Luân gật đầu chán nản.
- Không có gì cả! Em có chắc là Triệu Vu Điềm đến đây khám không đấy?
Sa Tử Đình gật đầu một cách dứt khoát.
- Tôi đã tìm hiểu rất kỹ mới dám đến đây đấy! Tại sao lại không có chứ?
Kha Luân sốt ruột nói.
- Tại sao em không hỏi trực tiếp bà ấy? Dù gì hai người cũng rất thân thiết.
Sa Tử Đình suy tư lắc đầu.
- Bác ấy sẽ không nói đâu. Nếu Triệu Vu Điềm đã nói dối Kha gia thì nhất định đã dùng đến phương pháp đe dọa bà ấy rồi. Tôi không muốn khiến bà ấy khó xử.
Kha Luân gật đầu đồng tình, cậu sực nhớ ra phải xem giờ..
- Đình Đình, anh phải rời khỏi đây ngay, bà ấy sắp quay lại rồi!.
Cậu vừa dứt lời cũng là lúc cánh cửa sắp mở ra. Cả hai đều hoảng cả lên.
- Anh có rồi!.
Kha Luân đi tới cửa sổ đang mở, quyết định từ đây leo xuống.
- Không được, nguy hiểm lắm!
Sa Tử Đình lo lắng đến sắp phát khóc.
Kha Luân cười cười chấn an cô.
- Anh sẽ không sao đâu, nếu anh an toàn đến gặp em em phải đồng ý làm bạn gái của anh đấy!
Vừa dứt lời cậu liền nhảy ra khỏi cửa sổ, bám vào những vách tường xung quanh.
Cánh cửa mở ra, trưởng khoa Sa vào và thấy Sa Tử Đình đang đứng bên cửa sổ, bà lo lắng hỏi.
- Đình Đình, cháu đứng đó làm gì đấy?
Sa Tử Đình lấy lại bình tĩnh nói với bà vài câu rồi tạm biệt ra về.
Trưởng khoa Sa cũng không nghi ngờ gì.
-----------------------------
Buổi lễ khánh thành vừa kết thúc, Tống Diên và Kha Duẫn cùng ra về.
Ngồi trên xe, tâm trạng của Tống Diên rất tốt, vừa nãy cô đã rất hồi hộp khi trả lời câu hỏi của phóng viên.
- Vui?
Kha Duẫn vừa đọc văn kiện bên cạnh vừa cất giọng hỏi.
Tống Diên quay sang nhìn hắn, cô tươi cười gật đầu.
- Sao anh không nói với tôi là họ sẽ phỏng vấn các nghệ sĩ biểu diễn chứ?
Trong buổi lễ khánh thành hôm nay có năm tiết mục biểu diễn nhưng chỉ có tiết mục của cô và một tiết mục violon được chọn để phỏng vấn.
Kha Duẫn bị nụ cười của cô làm cho ngây người ra, nụ cười đó của cô đã lâu rồi hắn không được nhìn thấy, đã lâu rồi hắn chỉ thấy cái cười nhếch môi cay đắng của cô.
- Nếu em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi có thể cho em những gì em thích.
Tống Diên lúng túng nhìn ra cửa sổ, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt. Một lát sau, cô lại quay lại nói chuyện với hắn.
- Tối nay, anh về nhà được không? Tôi sẽ nấu cơm cho anh!
Kha Duẫn kinh ngạc nhìn cô, trước đây cô làm gì biết nấu ăn? Cô chẳng biết gì ngoài piamo và đi du lịch cả! Bây giờ lại nói sẽ nấu cơm cho hắn, không phải cô định đốt nhà chứ?
Biết hắn khó có thể tin nổi nên Tống Diên mới bổ sung thêm.
- Tôi đã học nấu ăn lâu rồi, anh yên tâm đi! Không chết được đâu.
Kha Duẫn lật một trang văn kiện, thờ ơ hỏi.
- Không phải em luôn muốn gϊếŧ tôi sao? Đó là cơ hội tốt nhất đấy!
Tống Diên phản bác nhanh gọn.
- Nếu bỏ thuốc vào đồ ăn mà có thể gϊếŧ anh thì anh đã chết bao nhiêu lần rồi?
Kha Duẫn khẽ nhếch môi, giọng nói đầy tà mị.
- Vậy em định gϊếŧ tôi bằng cách nào? Trên giường.....lúc đạt cao trào?
Tống Diên lườm hắn một cái rồi lại nhìn ra bên ngoài ngắm cảnh.
Biếи ŧɦái! Nói chuyện bao giờ cũng chỉ nghĩ đến những chuyện đen tối kia!
Kha Duẫn nhìn cô rất lâu mới tiếp tục đọc văn kiện, trên môi hắn đã vẽ lên một đường cong rất đẹp mà hắn không hề biết.
-------------------------------
Sa Tử Đình sốt ruột chạy ra bãi đỗ xe, cô lo lắng đến phát khóc nhìn khắp xung quanh.
Kha Luân, cậu sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?
Làm ơn mà, làm ơn đừng xảy ra bất trắc gì!
- Đình Đình!
Kha Luân cà nhắc vừa chạy vừa gọi cô gái đang tìm kiếm khắp nơi..
- Đình Đình, anh vẫn còn sống. Em đồng ý làm bạn gái của anh nhé.
Sa Tử Đình vừa khóc vừa cười chạy đến ôm lấy cậu theo cảm tính.
- Đình Đình, vậy là em đã đồng ý rồi đúng không?
Kha Luân mừng rỡ hỏi, ánh mắt ngập tràn hy vọng.
Sa Tử Đình đẩy nhẹ cậu ra, ngượng nghịu đi đến chỗ đậu xe, mà không nói lời nào.
Kha Luân biết là cô đã đồng ý nên vui vẻ chạy theo.
------------------------------------
Xe của Kha Duẫn đưa Tống Diên về nhà Lý quản gia rồi trở lại Khải Hoàn.
Kha Duẫn vừa vào đến đại sảnh thư ký đã vội chạy ra báo.
- Chủ tịch, người hẹn gặp ngài đang ở trong phòng ngài ạ!
Kha Duẫn gật đầu một cái và đi thẳng về hướng thang máy tư nhân, cô thư ký cũng sải bước theo.
Hắn vào phòng làm việc và thấy một người phụ nữ ăn mặc bình thường đang ngồi trên sofa đợi.
Thấy hắn đi vào, người phụ nữ nhanh chóng đứng lên chào.
Kha Duẫn phất tay cho bà ta cùng ngồi xuống và hỏi thẳng.
- Bà tìm ra được gì chưa?
Người phụ nữ chính là bảo mẫu mà hắn đưa tới chăm sóc Triệu Vu Điềm và cũng là để theo dõi cô ta. Bà ta thành thật nói hết những gì mình biết.
- Kha tiên sinh, phu nhân vẫn thường xuyên đem đồ ăn dành cho thai phụ đến. Triệu tiểu thư vẫn ăn hết số đồ ăn đó, về chế độ dinh dưỡng chẳng có gì đặc biệt cả. Có điều, những ngày đầu tôi vẫn giặc quần áo của tiểu thư, nhưng hai ngày trước đột nhiên cô ấy hét toáng lên khi tôi đυ.ng vào quần áo của cô ấy. Tôi bí mật kiểm tra thì thấy tiểu thư vẫn đang trong thời kỳ hành kinh.
Kha Duẫn nghe xong cũng hề có biểu hiện kinh ngạc gì, hắn dặn bảo mẫu vài câu rồi gọi thư ký tiễn bà ta về.
Cốc cốc cốc.
Bảo mẫu rời đi chưa bao lâu thì Huấn Dịch đã gõ cửa, cậu ta đem một tập hồ sơ bệnh án đặt lên bàn cho Kha Duẫn.
- Kha tiên sinh, đã lấy được rồi ạ!
Là hồ sơ bệnh án của Triệu Vu Điềm.
Kha Duẫn mở ra xem kết quả.
Quả nhiên hắn đoán không sai!
Triệu Vu Điềm đã nhờ người làm giả kết quả xét nghiệm để lừa Hạ Viên Anh. Trong hồ sơ bệnh án của cô ta không hề ghi nhận kết quả cô ta mang.
Triệu Vu Điềm không hề mang thai!
Vốn dĩ hắn đã nghi ngờ từ lúc cô ta bắt đầu nói ra chuyện này rồi. Bởi vì mỗi lần hắn và cô ta quan hệ đều sử dụng biện pháp phòng tránh, duy nhất một lần hắn để cô ta uống thuốc và đã tận mắt chứng kiến. Nhưng lúc cô ta thông báo mình mang thai, hắn cũng có chút hoang mang, có thể thuốc không tránh được hoàn toàn.
Dù là mang thai thật hay giả thì mục đích của Triệu Vu Điềm cũng chỉ có một đó chính là được gả vào Kha gia, cô ta muốn kết hôn với hắn đến mức này ư?
Cô ta nói đúng, hắn chỉ cần duy nhất đứa con do Tống Diên sinh. Ngay cả bản thân hắn cũng chẳng hiểu nổi tại sao hắn lại có ý nghĩ này.
Phải rồi. Là vì cô đã gϊếŧ một đứa con của hắn nên hắn phải bắt cô trả nợ!
- Trưởng khoa Sa nói thế nào?
Hắn lạnh lùng hỏi.
Huấn Dịch vẫn bộ mặt nghiêm nghị, trả lời nhanh chóng..
- Trưởng khoa Sa định làm theo lời của Triệu tiểu thư, sau khi làm giả kết quả xét nghiệm thì tiêu hủy hồ sơ bệnh án thật. Nhưng chúng ta đã nhanh một bước mới lấy được hồ sơ bệnh án. Kha tiên sinh, chắc anh cũng biết Sa tiểu thư là cháu gái của bà ấy.
Báo cáo xong, cậu ta chợt hỏi một câu khiến Kha Duẫn phải chú ý.
- Cậu muốn nói gì?
Huấn Dịch ngập ngừng giây lát rồi nói.
- Người của chúng ta đã nhìn thấy nhị thiếu gia và Sa tiểu thư ở trong phòng làm việc của trưởng khoa Sa khá lâu, hình như họ đang tìm hồ sơ bệnh án của Triệu tiểu thư. Sa tiểu thư đã biết chuyện này thì Tống tiểu thư cũng sẽ....
- Cô ấy không thể biết!
Kha Duẫn lạnh giọng cắt ngang.
Đúng vậy. Cô không thể biết chuyện này, bởi vì cô sẽ lấy nó làm lí do để rời khỏi hắn. Hắn không cho phép chuyện này xảy ra!
- Cậu đi làm việc đi!
Huấn Dịch gật đầu chào rồi đi ra.
Kha Duẫn đi tới bên cửa sổ nhìn xuống toàn cảnh thành phố. Ở vị trí này, hắn là một gã khổng lồ nắm hết sự sống chết của cả thành phố này thì cũng nhất định nắm được Tống Diên cả đời.
----------------------------
Như lời đã hứa, khoảng năm giờ chiều Tống Diên đến Vân Phong Điện, cô còn xách theo rất nhiều đồ. Tối nay cô sẽ làm một bữa ăn thịnh soạn cho Kha Duẫn, coi như quà cảm ơn về buổi phỏng vấn hôm nay.
Dì Dung và người làm đều rất lo cô xảy ra chuyện, bọn họ cứ đứng xung quanh phòng bếp.
- Tiểu thư, hay cô nghỉ đi để tôi làm cho.
Tống Diên vừa xào thức ăn vừa cười nói
- Dì Dung và mọi người cứ để đây cho con đi ạ. Bữa tối này con sẽ tự tay nấu.
Nói rồi, cô tiếp tục xào thức ăn.
--------------------------------
Sau giờ tan làm, Kha Duẫn đang chuẩn bị lái xe về Vân Phong Điện thì nhận được cuộc gọi của Triệu Vu Điềm.
- Có chuyện gì?
Hắn vẫn như vậy, lạnh lùng không một chút ấm áp.
Triệu Vu Điềm nũng nịu nói.
- Duẫn, tối nay anh có thể đến không? Mấy ngày này em chỉ ở nhà một mình nên rất buồn, anh nói là đến thăm em nhưng vẫn chưa đến lần nào.
Kha Duẫn trầm mặc một lúc, sở dĩ hắn về sớm là vì bữa tối mà Tống Diên đã hứa. Nhưng bây giờ Triệu Vu Điềm lại đột ngột gọi cho hắn như vậy, hắn cũng rất tò mò muốn biết cô ta định nói gì.
Suy nghĩ một lúc, hắn đồng ý với Triệu Vu Điềm rồi lái xe về hướng biệt thự của cô ta.
.............................
Sau hai tiếng vất vả, cuối cùng Tống Diên cũng đã làm xong một bữa tối thật thịnh soạn. Cô cầm điện thoại gọi cho Kha Duẫn nhưng hắn không bắt máy nên đành ngồi đợi vậy.
..........................
Triệu Vu Điềm không nghĩ Kha Duẫn thật sự sẽ đến, cô ta vui mừng chạy ra đón hắn.
- Duẫn, người ta nhớ anh sắp chết rồi!
Chụt!
Cô ta vòng tay lên cổ hắn, vừa nói xong đã hôn sâu vào gò má cương nghị của hắn.
Sắc mặt Kha Duẫn vẫn lạnh lẽo như vậy. Hắn thử hỏi.
- Em đang mang thai mà chạy như vậy sao?
Triệu Vu Điềm tái mặt một lúc rồi cũng khôi phục lại thần sắc, cô ta lí nhí trả lời.
- Em xin lỗi, cũng vì em quá vui khi được gặp anh nên mới...
Kha Duẫn nhếch khóe môi, vỗ lên đầu cô ta rồi đi vào nhà.
Triệu Vu Điềm đã chuẩn bị một bàn thức ăn đợi sẵn, cô ta kéo hắn ngồi xuống, nụ cười trên môi vẫn duy trì mãi.
- Duẫn, em đã tự tay chuẩn bị tất cả vì anh đấy!
Kha Duẫn không nói lời nào, hắn
nhìn cô ta đang mở chai rượu và rót vào hai ly. Hắn cầm ly lên cùng cô ta cụng.
Hai người ăn cơm một lúc, hắn lại nhìn ly rượu đã hết của Triệu Vu Điềm, lúc này mới lãnh đạm hỏi.
- Bác sĩ không dặn em không được uống rượu sao?
Triệu Vu Điềm như bị điểm phải tử huyệt, cô ta ấp úng trả lời, nở nụ cười gượng gạo.
- Chỉ là tối nay em mới uống.
Kha Duẫn cũng không nói gì nữa, nhưng ánh mắt của hắn lại ẩn chứa một sự lạnh khốc đến đáng sợ.
.................................
Tống Diên đã đợi hơn một tiếng rồi vẫn chưa thấy Kha Duẫn về. Cô cứ nhìn đồng hồ mãi rồi lại nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.
- Tiểu thư, hay là cô ăn trước đi ạ? Thiếu gia chắc là bận công việc nên về muộn.
Tống Diên buồn bã lắc đầu
- Đã nói là sẽ cùng ăn mà.
Nhìn cô như vậy, dì Dung thật sự rất xót xa nhưng chẳng thể giúp được gì.
...................................
Cả bữa tối, Triệu Vu Điềm đều bị ánh mắt quái lạ của Kha Duẫn nhìn chằm chằm vào khiến cô ta hơi mất tự nhiên, cùng một cỗi lo lắng trong lòng. Chẳng lẽ hắn đã biết sự thật?
Sau khi ăn tối xong, Kha Duẫn cùng Triệu Vu Điềm đi vào phòng của cô ta.
Vừa đóng cửa lại, hắn đã đẩy cô ta xuống giường và nằm đè lên người cô ta. Hắn ghé sát vào tai cô ta mà nói.
- Bây giờ tôi muốn em.
Triệu Vu Điềm hoảng hốt đẩy hắn ra..
- Duẫn, bây giờ em không được.
Kha Duẫn vẫn giữ nụ cười hời hợt ấy trên môi. Hắn kéo cô ta lại lần nữa, thấp giọng hỏi.
- Tại sao lại không thể?
Triệu Vu Điềm lúng túng không biết phải xử trí thế nào thì đột nhiên nhớ ra..
- Em đang mang thai, bác sĩ nói ba tháng đầu không nên quan hệ.
Kha Duẫn ồ lên một tiếng rồi tà mị nói.
- Vậy thì em tự " sướиɠ " trước mặt tôi, trước đây không phải em vẫn thường làm như vậy ư?
Triệu Vu Điềm hoảng sợ đến phát run, cô ta sốt ruột tìm cách từ chối nhưng lại bị giọng điệu lạnh lẽo của người đàn ông doạ đến xanh mặt.
- Cởϊ qυầи áo ra và " sướиɠ " cho tôi xem!
Triệu Vu Điềm chẳng còn cách nào để trốn, đành phải cởi bỏ quần áo theo lệnh của hắn. Hai tay cô ta lạnh run và động tác chậm chạp.
- Không phải bình thường em rất nhanh sao? Bây giờ lại chậm chạp như vậy?
Giọng điệu lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
Triệu Vu Điềm không ngờ hắn sẽ yêu cầu như vậy nên vẫn chưa chuẩn bị cách ứng phó. Cô ta luôn cho rằng hắn sẽ vì đứa con mà không đòi hỏi việc quan hệ nữa.
Triệu Vu Điềm đã cởi hết quần áo trên người và chỉ còn mỗi chiếc qυầи ɭóŧ là cô ta không dám cởi.
- Tiếp tục!
Kha Duẫn nhàn nhạt cất giọng ra lệnh.
Triệu Vu Điềm do dự hơn cả nửa thế kỷ, cuối cùng cũng nín thở mà cởϊ qυầи lót xuống, miếng băng vệ sinh đỏ một khoảng cũng theo đó mà bị cởi xuống.
Kha Duẫn cười chế nhạo.
- Không phải em nói đang mang thai ư? Sao lại còn có thứ kia?
Hắn nhìn cô ta và hất cằm về chiếc qυầи ɭóŧ của cô ta.
Triệu Vu Điềm hoảng loạn chạy đến quỳ dưới chân hắn mà van xin.
- Duẫn, em sai rồi, em sai rồi! Em không nên nói dối là minh mang thai. Em chỉ muốn được gả cho anh nên mới phải dùng đến cách này. Anh đừng tức giận mà. Em xin anh đấy! Em biết sai rồi.
Cô ta vừa khóc lóc vừa cầu xin, hai tay ôm chặt chân của Kha Duẫn, qυầи ɭóŧ vẫn còn mắc trên đầu gối, trông rất nhếch nhác.
- Em không cố ý gạt anh mà. Em thật sự yêu anh, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh, muốn được gả cho anh. Em không muốn để anh vào tay Tống Diên, em không muốn cô ta có được anh.
Kha Duẫn chán ghét nhìn cô ta, hắn không thương tình gì mà đá văng cô ta.
- Cút! Bẩn chết đi được!.
Hắn bước ra khỏi phòng mà không thèm nhìn lại.
Triệu Vu Điềm vội vội vàng vàng mặc lại quần áo đuổi theo hắn.
- Duẫn, em xin anh, đừng đi mà, đừng bỏ em. Duẫn.....
Kha Duẫn đang định mở cửa xe đột nhiên dừng lại và nhìn cô ta.
Bởi một câu nói đã in sâu vào trong trí nhớ của hắn.
" Duẫn! Đừng bỏ em! "
" Duẫn, không có anh em không thể sống nổi"
" Duẫn, em cầu xin, cầu xin anh đừng bỏ em mà! "
- Tiểu Diên!
Hắn đột nhiên thốt ra miệng hai tiếng quen thuộc, ánh mắt nhìn người phụ nữ trước mặt đầy kích động.
Triệu Vu Điềm nghe cái tên từ miệng hắn thì không khỏi đau đớn và phẫn uất, cô ta lao vào ôm hắn bất chấp.
- Duẫn, anh đừng như vậy, đừng như vậy mà. Em yêu anh, em không thể mất anh được!
Kha Duẫn càng nghe càng không thể thở nổi, hắn dứt khoát đẩy cô ta ra, buông một câu vô thức
- Không phải như vậy.
Triệu Vu Điềm điên loạn kéo lấy tay hắn, sợ hãi mà van xin
- Duẫn, đừng như vậy mà. Em sai rồi, em biết sai rồi. Em xin anh!
Kha Duẫn khôi phục lại thần sắc, hắn đưa tay nâng nhẹ cằm cô ta lên, lạnh nhạt nói.
- Nếu không muốn tôi thâu tóm cả Thiên Triệu của cha em thì đến gặp mẹ tôi và nói rõ ràng, và nói với cha em đừng quá ảo tưởng vào cái đám cưới vô nghĩa kia nữa. Tôi sẽ chờ đến sáng mai.
Triệu Vu Điềm mặc dù rất muốn được gả cho hắn nhưng so với việc bị hắn gϊếŧ chết thảm hại thì cô ta thà sống như vậy còn hơn. Cô ta vừa khóc vừa gật đầu không ngừng.
- Em làm được, em sẽ làm theo những gì anh nói. Anh đừng làm vậy với cha em.
Kha Duẫn nghe được những lời này mới hài lòng rời đi.
Triệu Vu Điềm bị đẩy ngã xuống đất, đầu gối va vào sỏi đến chảy máu, hai tay cô ta nắm lấy những viên sỏi sắt nhọn, ánh mắt căm thù cực độ.
Tống Diên! Tất cả đều tại Tống Diên!
Cô ta thề sẽ không để yên cho cô!
.................................
Đã hơn ba tiếng rồi, Kha Duẫn vẫn chưa về, Tống Diên đã đợi đến mệt rồi, cô vẫn chưa ăn gì, gục lên gục xuống mấy lần. Nhìn đồng hồ đã điểm mười giờ, cô quyết định đi về. Nhìn bàn thức ăn đã nguội từ lâu, lòng cô cũng nguội lạnh theo.
- Tiểu thư, cô ở lại đây đi! Muộn thế này rồi về sẽ rất nguy hiểm đấy!
Dì Dung đau lòng nhìn cô, lo lắng nói.
Tống Diên nở nụ cười yếu ớt, cô lại nhìn số thức ăn trên bàn. Cô đã vì hắn mà vất vả suốt mấy tiếng, hắn cũng hứa sẽ về ăn cùng cô. Nhưng cuối cùng lại như vậy...
- Cháu không sao đâu ạ. Chỗ thức ăn đó dì đổ đi giúp cháu nhé!
Nhìn dáng dấp nhỏ bé, yếu ớt của cô rời đi trong đêm, dì Dung không khỏi xót xa.
Tống Diên lửng thửng bước dọc vỉa hè, nếu biết sớm kết quả là như vậy thì cô sẽ không ngốc nghếch làm trò hề cho hắn nữa.
Tại sao cô lại như vậy? Tại sao chỉ cần hắn đối với cô tốt một chút là cô sẽ như con thiêu thân lao vào ngọn lửa? Mặc cho trước đây có tổn thương, lừa dối, hận thù như thế nào, cô cứ như vậy, như một con ngốc mà đắm chìm vào hắn.
Tại sao lại như vậy chứ?
Đã đau một lần vẫn chưa đủ hay sao? Đã bị hắn trêu đùa một lần vẫn chưa hiểu ra sao? Cô vẫn cho rằng hắn sẽ yêu cô ư?
Thật ngu ngốc!
Cơn mưa lạnh lẽo trút xuống, nước mưa dội xuống khắp người cô. Cô cũng mong nó có thể dội đi quá khứ đau buồn của mình, dội đi những tổn thương mà cô đã phải chịu đựng, dội đi những tội lỗi mà cô đã gây ra....dội đi những kí ức giả dối mà cô đã từng coi là hạnh phúc.
Nước mưa lạnh băng, nước mắt nóng hổi của cô vừa tuôn ra đã bị cuốn theo hết.
Cô oà khóc thật lớn, khóc hết nước mắt cô đã kìm nén bao nhiêu ngày qua. Khóc sau lưng tất cả mọi người, khóc sau cái vỏ bọc mạnh mẽ kiên cường kia.
Trong màn mưa đêm, bóng dáng nhỏ bé của cô gái bước từng bước chậm rãi không khỏi khiến người khác đau lòng.