Văn phòng Hội học sinh trường Duy Nhã.
Tôi nhìn quyển bài thi tháng của mình và khẽ thở dài. Thực sự là nghiêm trọng rồi, một câu trong bài thi môn vật lý bị khoanh một vòng tròn màu đỏ rõ to. Nhưng mà vì sao tôi lại có thể làm sai câu này được nhỉ? Rõ ràng là cực kỳ đơn giản.
Mộ Ái Ni, rốt cuộc là lúc đó mày đang nghĩ gì thế?
Thở dài một lần nữa, tôi ngửi thấy mùi thơm của một món điểm tâm bay trong không khí.
Thôi Hy Triệt đang gõ gõ trên bàn phím chiếc laptop mini của anh ta, thỉnh thoảng lại dừng một chút, đưa tay sang chiếc hộp đựng đồ điểm tâm để bên cạnh bàn, cầm một miếng bánh ga tô hoa hồng lên ăn.
Thật là kỳ quặc, rõ ràng là bánh tôi mang đến cho anh ta, vậy mà tôi không hề được ăn một miếng.
Ây, phải tự trách bản thân thôi, bởi vì Thôi Hy Triệt giúp tôi làm rõ cái vụ tiêu cự kia, nên tôi hơi hơi cảm động, đã làm bánh điểm tâm đến cho anh ta thay lời xin lỗi, sau đó hàng ngày đều đến văn phòng hội điểm danh rất đúng giờ, đối diện với bộ mặt lạnh như núi băng ngàn vạn năm vẫn không thay đổi kia mà tự ngược đãi bản thân mình.
“Kết quả thi hàng tháng sau này đều được tính vào tổng thành tích của cả năm, nếu kết quả thi tháng sau mà lại kém thế này, thì không cách gì để nhận được học bổng nữa rồi”, tôi chống cằm, thấp giọng nói với vẻ bất lực.
“Đã từng nghe câu này bao giờ chưa: cái gì của anh thì là của anh, cái gì không phải của anh thì không phải là của anh”, Thôi Hy Triệt bất ngờ nói tiếp lời tôi.
“Câu đấy có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là nếu không giành được tiền học bổng thì tức là nó không thuộc về cô.”
“Xì, tôi chỉ biết rằng nếu như tôi không cố gắng giành lấy nó thì nó sẽ mãi mãi không thuộc về tôi thôi.”
“Tôi thì không cho rằng việc cố gắng giành lấy một món tiền nhỏ gần như chẳng dùng được vào việc gì có ý nghĩa lớn lắm.”
“Còn tôi thì phát hiện ra rằng việc ngồi đây mà thảo luận về vấn đề này với anh càng không có một chút ý nghĩa nào. Không, phải nói là một sự sai lầm lớn.”
“Mộ Ái Ni !”, giọng nói của anh ta bỗng nhiên hạ thấp xuống còn không độ.
Lại nổi giận rồi hay sao?
Ha ha, mỗi lần anh ta nổi giận, đều gọi đầy đủ tên của tôi như vậy. Tuy nhiên, lúc này đây tôi chỉ muốn dùng tất cả những thứ có sẵn bên mình để ném vào người anh ta.
“Đúng, tiền học bổng đối với anh mà nói gần như chẳng dùng được vao việc gì! Món tiền nhỏ đó, có thể còn chẳng giá trị bằng chiếc áo đồng phục có gắn tên anh mà anh đang mặc trên người ấy chứ!” Có trời mới biết vì sao tự nhiên tôi lại kích động đến thế, nhưng cảm giác uất ức trong lòng như đang trào sôi lên, khuấy đảo, khiến tôi sốt ruột không yên, “Thế nhưng anh có biết ý nghĩa của nó đối với tôi không? Có lẽ anh còn chẳng thèm nhìn liếc qua tờ tiền mệnh giá 50 tệ, tiện tay có thể vứt thẳng vào hộp đựng tiền trên xe buýt, nhưng số tiền đó tôi có thể đi xe buýt đến 50 lần. Còn cái số tiền học bổng mà anh nói là “không thuộc” về tôi ấy, nếu tôi giành được, điều đó có nghĩa là tôi có thể tự nuôi sống bản thân mình, có thể chăm sóc những người khác trong gia đình tôi.:”
“Mộ Ái Ni, tôi không hề có ý đó…”, Thôi Hy Triệt đứng lên, bước đến gần tôi.
Thân hình cao lớn và thanh tú của anh ta che đi ánh nắng chói mắt từ cửa sổ.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, lớp băng vốn phủ trong đôi mắt ấy bắt đầu tan ra, một dòng cảm xúc không biết gọi tên là gì đang lấp lánh.
Tôi lùi về phía sau tỏ ý chống đối, từng bước từng bước, vừa lắc đầu vừa nói: “Nhưng mà Thôi Hy Triệt, tôi lại không hề muốn biết anh có ý gì.”
Nói xong, tôi lập tức mở cửa chạy ra ngoài.
Cho đến bây giờ tôi mới biết, khi đứng trước một con người vốn ưu việt bẩm sinh như Thôi Hy Triệt, tôi đã đánh mất sự tự tôn của bản thân. Con người tôi vốn từ trước đến nay luôn kiêu ngạo nên không thể chịu được điều này, đành dùng cách làm tổn thương người khác để ngăn không cho mình bị tổn thương.
Ánh nắng chói lọi nhưng trong suốt, giống như đôi cánh bị gãy của thiên thần.
Tôi không để ý đến tất cả, cứ thế chạy về phía trước, mọi thứ xung quanh mình đều trở nên nhạt nhòa.
Vậy nhưng trong thâm tâm tôi vẫn ảo tưởng, trong sự tổn thương như thế, sẽ có một cánh tay kéo tôi lại, kéo tôi lại, để tôi không bị rơi vào tột cùng của niềm tuyệt vọng.
Bộp!
Cánh tay lạnh ngắt của tôi cuối cùng cũng được một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Một âm thanh ấm áp vang lên khi hai bàn tay tiếp xúc với nhau, giống như con bướm phất phơ đôi cánh mỏng, như bông hồng nở dưới ánh trăng màu trắng bạc.
Quay mặt lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt Thiên Diệp như được đội vòng tròn thiên sứ trên đầu.
“Ái Ni… em làm sao thế?”
Anh đưa bàn tay kia lên vuốt vuốt má tôi, những ngón tay thon dài trắng muốt như có linh khí, ấm áp vô cùng, khẽ khàng như sợ tôi vỡ vụn ra.
Cảm giác lành lạnh trên da mặt khiến tôi ý thức được rằng mình đã khóc không biết tự bao giờ.
Tôi nhẹ nhàng tựa vào vai Thiên Diệp, để mặc cảm giác ấm áp bao bọc lấy mình, sau đó mới nói nhỏ: “Thiên Diệp… còn bao lâu nữa thì có tuyết?”
“Ừm?”, anh hỏi với vẻ không hiểu.
“Khi ngàn vạn bông hoa tuyết từ trên trời rơi xuống, sẽ giống như vô vàn tinh linh nhỏ đang rơi. Mẹ em từng nói rằng, khi nào bọn em nhớ mẹ, cả bầu trời sẽ rơi xuống một cơn mưa tuyết sáng lấp lánh.”
Thiên Diệp nở nụ cười ấm áp, sau đó lấy ra một chiếc hộp kiểu cổ hệt như làm ảo thuật, khẽ khàng đặt vào tay tôi.
“Cái này để tặng em”.
Tôi sững người nhìn anh, hỏi: “Cái này là gì thế?”
“Hộp cất giữ ánh trăng, nó sẽ giúp em đạt được mọi ước nguyện của mình”. Khi nói ra câu ấy, ánh mắt anh gợn lên những cơn sóng sáng chói lóa trên mặt hồ.
Không hiểu vì sao tôi chợt tin ngay điều đó, lập tức nói ra ước nguyện tận trong tâm khảm của mình: “Xin hãy cho tôi được trở lại thời khắc được mẹ hôn lên trán để an ủi trước kia.”
Gió thổi đến vù vù, nhẹ nhàng lướt qua hai má tôi, ánh mặt trời dịu dàng hôn lên cặp mắt đang khép hờ của tôi.
Còn nữa… trên trán?
Tôi mở to mắt ra, đôi môi tinh tế như cánh hoa của Thiên Diệp đang ở rất gần trong tầm nhìn của tôi.
Đôi môi? Một chiếc hôn lên trán?
Tôi mở to mắt với vẻ cực kỳ ngạc nhiên, ngay lúc đó cũng cảm thấy một ánh mắt cháy bỏng như dán vào sau gáy mình.
Hơi quay đầu lại, tôi trông thấy Thôi Hy Triệt đang đứng yên lặng ở đằng xa.
Anh ta vừa trông thấy tất cả có phải không?
Gió nhảy múa điệu vũ cuốn xoay bay đến bên tôi, trong không khí dường như đang dần tỏa lan hơi thở của cuộc sống đã được an bài.
Giống như rơi vào một vòng luân hồi không thể nào thoát ra nổi, chỉ còn lại tiếng tim đập nghe hơi hoảng hốt.
Thình thịch!
Thình thịch!
Thôi Hy Triệt đuổi theo ngay sau Mộ Aí Ni, bên tai không ngừng vang lên câu nói ban nãy của cô.
"Đúng, tiền học bổng đối với anh mà nói gần như chẳng dùng được vao việc gì! Món tiền nhỏ đó, có thể còn chẳng giá trị bằng chiếc áo đồng phục có gắn tên anh mà anh đang mặc trên người ấy chứ!” Có trời mới biết vì sao tự nhiên tôi lại kích động đến thế, nhưng cảm giác uất ức trong lòng như đang trào sôi lên, khuấy đảo, khiến tôi sốt ruột không yên, “Thế nhưng anh có biết ý nghĩa của nó đối với tôi không? Có lẽ anh còn chẳng thèm nhìn liếc qua tờ tiền mệnh giá 50 tệ, tiện tay có thể vứt thẳng vào hộp đựng tiền trên xe buýt, nhưng số tiền đó tôi có thể đi xe buýt đến 50 lần. Còn cái số tiền học bổng mà anh nói là “không thuộc” về tôi ấy, nếu tôi giành được, điều đó có nghĩa là tôi có thể tự nuôi sống bản thân mình, có thể chăm sóc những người khác trong gia đình tôi.”
Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc mà trước đây chưa từng thấy bao giờ - sự hối hận. Giống như tim đang bị xoắn lại từng vòng, quặn thắt khiến người ta đau đớn.
Cuối cùng, anh cũng có thể nhìn thấy cô, bỗng nhiên trong lòng trào lên ý muốn có thể lao đến bên cô, ôm lấy cô thật chặt, sau đó nói với cô lời xin lỗi.
Dù rằng anh không ngừng tự ngấm ngầm cảnh bảo mình rằng không nên đặt tình cảm lên bất kì ai, bởi vì tình cảm không bao giờ có sự công bằng, bạn đầu tư vào đó bao nhiêu, người ta không nhất định là sẽ trả lại cho bạn bấy nhiêu, thậm chí không chỉ không trả lại cho bạn một phần, mà còn nợ thêm tình cảm của bạn nữa kia.
Điều đó là hiện thực, trong đó mẹ anh là một trường hợp cụ thể , mang thai, sinh ra anh, sau đó vứt anh sang nước Pháp.
Cho đến khi tình cảm của anh với những người sinh ra mình đi từ chỗ nhớ thương, khao khát mong chờ, đến chờ không thể nào tin nổi và cuối cùng là... tuyệt vọng.
Dầu vậy cảm xúc như hồi mới đầu đó không biết từ khi nào đã lại manh nha trong con người anh, thâm chí còn mãnh liệt hơn, mạnh mẽ đến mức không thể nào kiểm soát nổi. Bàn tay của định mệnh lại một lần nữa kéo anh đến bên biên giới giữa yêu và hận, đau khổ triền miên.
Đúng lúc ấy, anh nhìn thấy có người kéo tay Aí Ni lại.
Anh cũng đồng thời dừng bước.
Người ấy có khuôn mặt dịu dàng và tràn đầy sức thanh xuân như một đóa hoa bách hợp đang nở rộ.
Nụ cười hé ra nơi khóe môi còn xán lạn, chói lòa hơn cả anh mặt trời.
Không hiểu vì sao, Thôi Hy Triệt lập thức khẳng định đó chính là người con trai đã nhận điện thoại hôm anh gọi đến cho Mộ Aí Ni.
Người con trai đó và Aí Ni có quan hệ gì chứ?
Xem bộ dạng của họ thì vô cùng thân mật.
Đúng lúc còn đang nghi hoặc, Thôi Hy Triệt nhìn thấy người con trai đó hôn lên trán Aí Ni.
Hực!
Ngọn lửa điên cuồng bất chợt bùng cháy từ đáy tim, thiêu đốt anh.
Con ngươi màu xanh sẫm của Thôi Hy Triệt thu nhỏ lại, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó.
Toàn thân cứng ngắc như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo.
Sau đó, Mộ Aí Ni nhìn thấy anh.
Ánh mặt của anh và cô gặp nhau trong không gian, xuyên qua cả thời gian.
"Hi, là hội trưởng của Ái Ni phải không? Cảm ơn cậu đã chăm sóc Ái Ni nhà chúng tôi", Thiên Diệp nhìn thấy Thôi Hy Triệt bèn cất tiếng chào hỏi rất thân tình.
Chết tiệt!
Cái gì mà là "Ái Ni nhà chúng tôi" chứ?
Tôi tròn xoe mắt nhìn Thiên Diệp, nhưng anh thì có vẻ không hề muốn lui bước, cánh tay quàng qua vai tôi càng siết chặt hơn, nhìn tôi cười dịu dàng với vẻ mặt hoàn toàn vô tội.
Rốt cuộc anh là đồ ngốc, hay ánh mắt của tôi thực sự là khó hiểu?
"Cô ta cơ bản không cần ai chăm sóc cả, với lại bây giờ xem ra cũng không thiếu người chăm sóc", Thôi Hy Triệt nói một cách lỗ mãng.
Tôi cắn chặt môi, không thể tin nổi cái tên Thôi Hy Triệt này lại chạy theo mình để nói những câu này. Khi ấy tôi vốn đang vui mừng vì thấy sự xuất hiện của anh ta, vốn đang cho rằng anh ta chạy theo để bày tỏ với tôi rằng anh ta có hơi hối hận về chuyện mới rồi. Vậy mà, anh ta không hề!
“Anh cố ý đi theo để nói với tôi câu này ư?”, tôi nhìn Thôi Hy Triệt với ánh mắt giễu cợt.
“Tôi không rỗi việc như cô tưởng đâu, tuy nhiên chẳng phải cô vẫn chưa tìm được nguyên nhân khiến kết quả học tập bị kém sút hay sao? Ngày ngày hẹn hò với bạn trai, thậm chí trường học cũng thành nơi hò hẹn của mấy người…”
“Đủ rồi đấy! Thôi Hy Triệt, từ trước đến nay tôi không hề biết anh lại là người ưa để ý mấy chuyện vặt vãnh như thế”, tôi cắt ngang lời anh ta.
“Tôi cũng vốn không thèm để ý đến mấy chuyện của cô.”
“Anh….”, tôi tức giận nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ta. Màu xanh như đáy biển, lóe lên vẻ nguy hiểm và vô tình.
“Ha ha…”, Thiên Diệp bất chợt cười lớn, giọng nói mềm mỏng dịu dàng ngay lập tức phá vỡ không khí cứng ngắc đó, “hội trưởng đây chắc hẳn lo lắng cuộc hẹn của tôi và Ái Ni bị nhà trường phát hiện nên mới nhắc nhở như vậy đúng không? Cảm ơn cậu. Còn nữa Ái Ni, bất kể kết quả học tập của em thấp tới đâu, trong lòng anh em vẫn luôn là No.1!”
My God! Cuộc hẹn? Cuộc hẹn gì chứ? Nói thẳng tuột cứ như thật vậy.
Thiên Diệp, anh nói như vậy, em thực không biết nên cảm ơn hay tung nắm đấm ra nữa.
Thiên Diệp nhìn Thôi Hy Triệt cười cười, nụ cười lấp lánh vẻ tự tin khiến đối phương chói mắt, giống hệt một con thiên tinh ranh mãnh hàng đầu.
Thôi Hy Triệt liếc ngang nhìn Thiên Diệp, ánh mắt càng trở nên xanh sẫm hơn, vẻ đẹp ngời ngời đó như không có thật.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, khiến xung quanh như đều tóe lửa.
Thời gian từng khắc, từng khắc lách qua kẽ hở trôi đi, những tiếng thì thầm khe khẽ lạnh như băng được gió đưa đến.
Thôi Hy Triệt cuối cùng cũng trở nên trầm mặc, mọi biểu cảm trên khuôn mặt toàn bích đó dần dần mất đi. Một lát sau, anh ta khẽ quay người đi, để lại một cái bóng nghiêng trông tĩnh mịch. Mỏng manh đến mức như chỉ một giây được thôi sẽ hóa thành giấc mộng, rồi từ từ biến mất vào không trung.
Anh ta xoay lưng lại phía tôi đi thẳng, được vài bước bỗng nhiên dừng lại.
“Hưm, mới rồi vẫn còn làm điệu làm bộ nói ra những câu thừa thải đó, chúc mừng cô, màn diễn thuyết vừa xong rất thành công. Tuy nhiên… tôi sẽ không tin thâm một lần nữa đâu”. Giọng nói của anh ta vừa lạnh lùng vừa mang vẻ tự giễu mình.
Không biết tại vì sao khi nhìn theo bóng Thôi Hy Triệt, tôi chợt thấy lạnh vì những cơn gió thổi quanh mình, bất giác vòng hai cánh tay ôm quanh người.
Gió thổi tung từng lọn từng lọn tóc tôi rối tung lên, ngăn cản tầm nhìn của tôi, khiến những tâm tư chất chứa trong lòng chợt xoắn xuýt thành một cụm.
Thôi Hy triệt, rốt cuộc cái nào mới là bộ mặt thật của anh?
Bởi vì không thể nhìn rõ con người của anh, nên tôi… cảm thấy hơi sợ.
Hóa ra Thiên Diệp đã từng nhắc đến, chỉ có điều bộ dạng làm như không có gì quan trọng của anh khiến tôi không thể nào tiin nổi.
"Thiên Diệp từng nói rồi, nhưng khi ấy mình chỉ cho là anh ấy nói đùa", tôi nhìn Hạ Nhạc Huyên cười cười..
Ly cà phê Capuchino trên bàn tỏa ra mùi sữa thơm nồng nồng.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu thẳng vào chỗ chúng tôi ngồi, chói lọi và trong suốt.
Hạ Nhạc Huyên chăm chú đọc bài phỏng vấn trong tạp chí, từng làn khói mỏng từ ly cà phê bay lên quấn quýt quanh cặp lông mày cong dài của cô ấy.
"Trong này có nói Thiên Diệp là một thiên tài về đàn dương cầm, bất kể bản nhạc nào cũng đều được anh ấy tấu lên bằng đôi tay có linh khí khiến không ai sánh kịp, thậm chí có tờ báo còn gọi anh ấy là một ngôi sao sáng chói mới nổi trong giới nghệ sĩ dương cầm. Tuy nhiên sau khi Thiên Diệp giành được vị trí danh dự cao nhất trong làng nhạc thế giới, đột nhiên tuyên bố không chơi dương cầm nữa!". Hạ nhạc Huyên ngập ngừng một chút, ngẩng đầu lên hỏi tôi:"Aí Ni, cậu có biết nguyên nhân vì sao không?"
Tôi ngẫm ngợi một lúc, sau đó lắc đầu. Cho đến lúc ấy tôi vẫn tỏ ra bán tín bán nghi với nội dung bài báo. Thiên Diệp, người vô cùng thân quen trong kí ức của tôi hóa ra lại là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, điều này làm sao có thể khiến tôi tin ngay lập tức kia chứ.
Nhưng mà đến khi tự vấn lại mình, ngoài việc Thiên Diệp đi Canada, tất cả những việc sau đó, như Thiên Diệp học trường đại học nào, anh ấy có những niềm yêu thích nào, đã kết giao với những người bạn mới nào..., tất cả tôi đều không hay biết.
Anh ấy đến một nơi khác sống gần mười năm trời làm gì có chuyện không thay đổi một chút nào kia chứ? Sao tôi lại vẫn có thể đối xử với anh hệt như cậu bé Thiên Diệp ngày xưa nhỉ?
Trong lúc đang nghĩ ngợi vản vơ, bất chợt phát hiện ra là Hạ Nhạc Huyên đang nhìn mình chằm chằm, tôi nhún vai, hỏi
"Sao thế?"
"Sợi dây chuyền."
"Ưm?", Hạ Nhạc Huyên nhắc đến sợi dây chuyền hình ngôi sao tôi đang đeo ư?
"Aí Ni, cậu nhất định phải giữ gìn cẩn thận sợi dây chuyền đó". Cô ấy đột nhiên nói với vẻ hơi thương cảm.
"Yên tâm đi, sợi dây chuyền này giống y hệt sợi dây chuyền mẹ đã tặng mình trước kia, mình nhất định phải giữ thật cẩn thận, không để mất một lần nữa."
"Không phải vì nguyên nhân ấy", Hạ Nhạc Huyên nhìn tôi với vẻ nghiêm túc, vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt đáng yêu của cố ấy còn có cái gì đó hơi khác thường,"Cậu cần phải giữ gìn cẩn thận không phải chỉ vì nguyên nhân đó, mà còn la do Thiên Diệp đã phải mang cầm đồ của anh ấy để mua cho cậu, dù là trong người chẳng có lấy vài đồng, dù là tiền chẳng có, nhưng anh ấy vẫn mang đặt đồng hồ, thậm chí vay tiền mình để mua sợi giây chuyền ấy cho cậu. Thế nên cậu hãy giữ gìn cẩn thận, dừng để mất nó nữa."
Cuối tuần, tôi bất ngờ nhận được lời mời của Hạ Nhạc Huyên đến quán cà phê mới mở ở đường Thương Nghiệp uống cà phê.
Nói là uống cà phê, nhưng phần lớn thời gian tôi đều ngồi lặng yên giở tạp chí ra xem. Trong một trang người ta có nhắc đến một cây cầu thủy tinh trong suốt hết sức độc đáo làm trên hẻm núi ở một vùng nào đó của Mỹ, có hình dáng như chiếc móng ngựa, vươn ra khỏi vách núi cao dựng đứng 20 mét. Du khách đến đây có thể đi lại thoải mái như đi giữa không trung vậy. Cây cầu ấy có tên là Skywalk.
Đứng trên cây cầu ấy nhìn xuống, dưới chân là hẻm núi sâu nhìn không thấy đáy, thỉnh thoảng lại có những cơn gió thổi qua khe hở giữa các tấm thủy tinh, dường như cái chết đang ở rất gần, chắc chắn người nào cũng sợ đến mức không nhúc nhích được nữa.
Gió thổi tung tóc bay lên, sự lãng mạn nhưng tuyệt vọng đó có cảm giác như thế nào nhỉ?
Nếu như đang đứng trên một cây cầu như thế, cậu sẽ làm thế nào đi tiếp được?
Khi tôi hỏi Hạ Nhạc Huyên câu ấy, cô ấy bảo sẽ nhắm mắt lại, không nhìn xuống dưới thì sẽ không sợ nữa.
Vậy còn tôi thì sao? Sẽ để mình vĩnh viễn mắc kẹt trên không gian ấy, hay sẽ làm gì?
Không tìm thấy câu trả lời, tôi đành tiếp tục lật giở các trang tạp chí, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một bài phỏng vấn.
Trên trang báo còn nguyên mùi mực in là một khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn – Thiên Diệp.
“Hạ Nhạc Huyên, mình không nhìn nhầm đấy chứ?”, tôi ngạc nhiên tới mức mắt chữ A, mồm chữ O.
Bên cạnh tiêu đề bài báo là một số bức ảnh chụp nghiêng một người đang đánh đàn piano.
Nụ cười dịu dàng dường như hơi nhợt nhạt, mái tóc đen nhánh như ngọc, những ngón tay dường như có linh khí đang lướt trên những bàn phím đàn dương cầm màu trắng đen giống như cánh bướm, cả con người ấy toát lên một vẻ như không thuộc về thế giới này.
Đúng là Thiên Diệp rồi!
“Oa, không ngờ Thiên Diệp lên báo lại trông phong độ thế này. Tuyệt thật, tuyệt thật! Ngày xưa có lần tình cờ thấy anh ấy đứng ngẩn người ra trước một chiếc đàn piano đồ chơi, hỏi ra mới hay tên này cũng biết đánh đàn. Tuy nhiên, sao mà cậu lại không biết nhỉ?”, Hạ Nhạc Huyên cầm lấy tờ tạp chí nhìn đi nhìn lại, sau đó hỏi tôi.
“Mình chưa từng nghe Thiên Diệp nói tới chuyện này … chờ đã!”. Tôi đột nhiên nhớ đến cái buổi tối khi những người lạ mặt áo đen xuất hiện.
"Này, em thích cầm tay anh thì cứ nói thẳng ra, anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận mà."
"Đồ ngốc mới thích nắm tay anh! Có điều em thấy tay anh có vẻ thích hợp với việc chơi piano trong một nhà hát lớn rực rỡ ánh đèn vàng ở Vienna hơn là dùng để chặn dao găm đấy."
"Ha ha, thế à? Đôi bàn tay này biết chơi đàn đấy. Tuy nhiên bây giờ nó không thể lướt trên các phím đàn nữa rồi."
"Xí, biết chơi đàn tại sao lại không thể chơi nữa?", tôi phát hiện ra trong mười câu Thiên Diệp nói, có lẽ phải đến chín câu không thể coi là thật.
"Bởi vì tay cũng hỏng như một cỗ máy cũ kỹ rồi."
~~~
cái này là phần trước của phần mà bạn heo.doi.mu post đấy... nhầm lẫn tùm lum nên mình cũng đã nhờ Mod chỉnh lại rồi...
"Thiên Diệp không có tiền ư? Thậm chí còn không có chỗ ở nữa?", tôi sững người nhìn Hạ Nhạc Huyên.
"Nếu không thì vì sao anh ấy lại phải ở nhờ trong võ đường nhà mình chứ? Ái Ni, đến việc ấy cậu cũng không biết à? Có nhiều lúc quả thực mình nghĩ cậu cũng không đáng để Thiên Diệp yêu thương", Hạ Nhạc Huyên nhẹ nhàng nở nụ cười đắng ngắt, giống hệt như lúc cầm ly cà phê Capuchino lên vây.
Hóa ra, hôm đầu tiên tôi nhìn thấy Thiên Diệp ấy, anh nói không có chỗ nào để đi là sự thật.
Hóa ra, hôm những người mặc áo đen thần bí đó xuất hiện, anh nói biết đánh đàn cũng là sự thật.
Hóa ra, anh đã vì tôi mà từ một nghệ sĩ dương cầm trở thành một kẻ lang thang không nhà không cửa, vậy mà vẫn muốn tặng tôi sợi dây chuyền này.
Thiên Diệp, Thiên Diệp...
Em luôn nghĩ rằng người thay đổi là anh, nhưng sự thực không phải thế, là do em đã không cố gắng đến gần anh, tìm cách hiểu anh.
Hạ Nhạc Huyên nói như vậy cũng đúng thôi, có lẽ em không xứng đáng để được anh thích...
"Ting ting tang tang"
Chiếc máy hát của quán cà phê vẳng đến một khúc ca khiến người ta xúc động.
Hồi ức cũng giống như một người kể chuyện
Dùng đến đôi môi chất chứa giọng quê.
...
Lời thề ngày nhỏ ấy đã không còn chắc chắn
Giọt nước mắt ấy, vẫn đang cố giữ trong tim
Đôi môi mềm mại ấy đang nói lời ly biệt
Trái tim tôi từ ấy luôn lưu giữ một người
Hai đứa chúng tôi, khi còn là đứa trẻ
...
Em là một phần không thể thiếu
Em là giấc ngủ êm đềm dưới bóng cây
Anh của tuồi thơ, đợi chờ vô vọng....
"Ting ting tang tang"
Âm báo có tin nhắn chợt vang lên, tôi mở điện thoại di động, có một tin nhắn mới.
Chị, em và hội trưởng Triệt đang có cuộc hẹn, chị có tới không? Mộ Chân Ni.Thôi Hy Triệt?
Tôi lập tức nhắn tin lại:
Không được, chị đang ở cùng bạn. Bọn em chơi vui vẻ nhé.Hai người bọn họ hẹn hò thì tôi đi làm gì, chẳng lẽ lại muốn giống lần trước à?
Đang nghĩ như vậy, tiếng chuông điện thoại lại bất ngờ vang lên.
"A lô?", tôi nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Mộ Ái Ni, hạn cho cô trong vòng 15 phút nữa phải có mặt ở sông Minh, nếu không thì cô chết chắc rồi!"
"Này, Thôi..."
"Tút, tút, tút..."
Chết mất, còn đang muốn nói tiếp thì anh ta đã dập máy. Thôi Hy Triệt, anh muốn tôi đến đó, vậy mà thái độ vẫn đáng ghét như thế hay sao? Lại còn dập máy trước như ăn cướp, đến cơ hội cho tôi chống đối lại cũng không có, thật quá bực mình!
Tuy nhiên, nếu như anh ta nổi giận, liệu có đem chuyện tôi và anh ta đã thỏa thuận ra nói với Chân Ni không nhỉ? Nghĩ đến điểm này, tôi lại thấy nhức hết cả đầu.
"Sao thế? Ái Ni?", Hạ Nhạc Huyên hỏi tôi với vẻ quan tâm.
"Không có gì. À phải rồi, Hạ Nhạc Huyên, buổi chiều cậu còn việc gì không?", nhìn thấy Hạ Nhạc Huyên, lòng tôi bất chợt sáng bừng lên.
"Không biết vì sao mình cũng chẳng muốn về nhà. Về đến nơi chắc chắn lại bị bố kéo đi tập Taekwondo", Hạ Nhạc Huyên mặt đầy khổ não.
"Vậy thì cậu đến sông Minh với mình nhé."
Kết quả là khi đến sông Minh, đội ngũ đã phát triển thành ba người tôi, Hạ Nhạc Huyên và Thiên Diệp. Bởi vì Hạ Nhạc Huyên nói không muốn để Thiên Diệp cứ bị ong ve trong cửa hàng nơi anh ấy làm thuê quấn quít xung quanh, thế nên nhất định bảo tôi gọi Thiên Diệp đi.
Bầu trời hôm nay thoáng rộng đến mức khiến người ta lo lắng, đến một cụm mây nhỏ cũng không thấy dấu tích gì.
Ở bên kè đá được chạm khắc những hình hoa văn tinh tế, Thôi Hy Triệt và Chân Ni đang đứng cạnh nhau.
Từng cơn gió thổi vù vù qua chiếc áo sơ mi rộng rãi của Thôi Hy Triệt, khiến anh ta như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn bay đi.
Đôi mắt sâu thẳm màu xanh ngắt giống hệt màu trời.
Chân Ni giơ tay vẫy vẫy về phía chúng tôi, vì sao chỉ những lúc như thế này, tôi mới cảm thấy Chân Ni là một đứa trẻ hiền hòa, một cô em gái rất mực yêu thương chị nó.
“Chị, bạn trai của chị đúng không? Đẹp trai quá!”, Chân Ni ám chỉ Thiên Diệp đang đứng cạnh tôi, vẫn cười tươi rạng rỡ.
“Là Thiên Diệp, hồi nhỏ em cũng biết anh ấy mà”, tôi giới thiệu Thiên Diệp với Chân Ni xong, sau đó chỉ sang Hạ Nhạc Huyên nói, “còn đây là chị Hạ Nhạc Huyên, hồi ở La Đồ nhà có mở võ đường đấy.”
“Chào em, Mộ Ái Ni. Anh là Phác Thiên Diệp, em còn nhớ không?”
“Hi, chị là Hạ Nhạc Huyên.”
“Oa oa, là hai người. Ha ha, Thiên Diệp người vẫn luôn bám dính lấy chị Ái Ni, lại còn Hạ Nhạc Huyên đánh nhau cực kỳ lợi hại nữa. Nói cho cùng, mấy người là bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên còn gì”, Chân Ni nhìn tôi và Thiên Diệp với vẻ đầy ý vị, sau đó quay sang Thôi Hy Triệt nói, “hồi còn nhỏ, Thiên Diệp rất thích chị em đấy.”
Nghe thấy Chân Ni nói câu này, tim tôi giống như bị ai đó cầm kim chích vào, ngấm ngầm đau.
Chân Ni, chúng ta vốn là một vòng tròn hoàn chỉnh, sao giờ đây lại chỉ còn sự lợi dụng và làm tổn thương nhau thế?
Khuôn mặt u ám của Thôi Hy Triệt liếc nhìn tôi một cái, sau đó bỏ đi trước, để bọn tôi lục đục đi sau.
“Sông Minh là một điểm ngắm cảnh rất đẹp ở Mễ Á, đến buỗi tối khi thắp đèn lên mới thực sự mê đắm lòng người. Tuy nhiên ban ngày đến đây, có thể đi tản bộ xung quanh, hoặn đạp xe lòng vòng, cũng thú vị lắm”, tôi thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Thiên Diệp.
Nhưng nói gì thì nói, thỉnh thoảng tôi lại ngại ngùng nhìn anh. Trong đầu hiện lên bài báo trên tạp chí xem trong quán cà phê và cả những chuyện mà Hạ Nhạc Huyên nói với tôi. Tôi muốn hỏi Thiên Diệp anh có phải nghệ sĩ dương cầm không, tôi muốn nói với anh đừng vì tôi mà vứt bỏ tất cả như thế. Dù rằng đã biết tất cả những điều đó là thực, nhưng tôi vẫn muốn được nghe câu trả lời từ chính miệng anh.
Bởi vì trong sâu thẳm tôi vẫn hy vọng rằng những điều đó không phải là sự thật. Dường như chỉ có vậy mới làm cảm giác hối hận trong tôi vơi bớt phần nào.
Chân Ni bước đi phía trước với những bước nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu sang nói gì đó với Thôi Hy Triệt. Đi đến chỗ người ta cho thuê xe đạp đôi, con bé bỗng nhiên nổi hứng, đòi thuê 3 chiếc.
“Chúng ta cùng thi xem ai nhanh hơn nhé, được không? Ai đến cuối con đường kia trước thì người ấy giành phần thắng”.
“Được! Chị nhất định sẽ thắng”, Hạ Nhạc Huyên cũng thêm vào với vẻ đầy hưng phấn.
Chúng tôi chia thành 3 nhóm, Chân Ni và Thôi Hy Triệt đi một chiếc, tôi và Thiên Diệp đi một chiếc, còn Hạ Nhạc Huyên một mình một chiếc.
“Oa oa, thật là sảng khoái!”
“Hội trưởng Triệt, cố lên!”
“Mấy người không thắng nổi tôi đâu, ha ha, tôi chỉ có một mình mà.”
Từng cơn gió thổi mơn man trên con đường thẳng tắp ngập tràn ánh nắng bên bờ sông Minh. Thỉnh thoảng tiếng cười đùa của chúng tôi lại vang lên.
Thời khắc vui vẻ ấy sẽ mãi mãi được giữ trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim tôi.
Tôi ngồi trên yên đằng trước xe đạp, giơ cả hai tay lên, ánh mặt trời vuốt ve trên mặt, từng luồng gió trôi qua kẻ tay tôi như một tấm lụa mỏng manh. Nghe tiếng Thiên Diệp hét lớn đằng sau: “Ái Ni, em có muốn thắng không?”
Tôi nghiêng đầu nhìn sang Chân Ni vẫn đang không ngừng thúc Thôi Hy Triệt đạp nhanh, cười nói: “Không muốn, đi nhanh như vậy sẽ bỏ qua nhiều cảnh đẹp tiếc lắm.”
“ Ha ha ha ha…”, Thiên Diệp cười như thể một vườn hoa oải hương đang nở đẹp vô cùng.
Cuối cùng, Hạ Nhạc Huyên về thứ nhất, cô ấy nhảy đến bên cạnh Thiên Diệp, mặt sáng bừng giơ hai ngón tay ngụ ý chiến thắng. Thiên Diệp vui vẻ vò đầu tóc cô ấy rối tung lên, khiến Hạ Nhạc Huyên không ngừng buông ra những lời oán trách.
Khi ấy, tôi chợt cảm thấy từ trong sâu thẳm một ánh nhìn lạnh lẽo đang chú mục vào mình, quay lại lập tức nhìn thấy gương mặt của Thôi Hy Triệt.
Ánh nắng chói lọi chiếu sáng rực rỡ trên người anh ta.
Những cánh chim trắng muốt dang rộng bay lên từ sau người Thôi Hy Triệt.
Giống như một cảnh ảo đẹp tươi vô cùng trong truyền thuyết.
“Này, mọi người mau đến đây, trò này chơi rất thú vị đấy”, Chân Ni đứng đằng xa giơ tay lên vẫy chúng tôi.
Hóa ra là trò tìm đường trong mê cung, người bán vé nói trong mê cung này có một câu chuyện thần thoại, nếu có thể gặp người mình thích trong đó, có nghĩa là giữa hai người có một mối duyên mà suốt cả cuộc đời không thể nào chia cắt nổi.
Cả Chân Ni và Hạ Nhạc Huyên đều tỏ ra cực kỳ phấn khích đòi mọi người phải vào bằng được.
Thiên Diệp đi lên trước nhìn một lượt rồi cười lớn: “Hạ Nhạc Huyên, trong này có người mà em thích à? Nếu không có thì vì sao lại thích vào trong đó chơi thế? Ha ha.”
“Em muốn vào để cảm nhận truyền thuyết thần bí trong mê cung không được hay sao?”
Nói xong, Hạ Nhạc Huyên bèn cầm tấm vé đầu tiên một mình đi vào trong mê cung.
Còn Chân Ni trước khi đi vào mê cung vẫn quay lại nói với Thôi Hy Triệt: “Hội trưởng, anh nhất định, nhất định phải tìm thấy em đấy nhé.”
Cứ vậy, chúng tôi từng người một đi vào trong mê cung. Là bắt đầu tìm kiếm con đường định mệnh vốn thuộc về mình, hay là đi theo bước luân hồi của sự sai lầm đây?
Ở trong mê cung, chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy bầu trời xanh ngắt. Hai bên là những bức tường có bám đầy dây leo chằng chịt.
Trong không gian yên tĩnh ấy, dường như có thể nghe thấy cả tiếng thở khẽ khàng của chính mình.
Không phải, còn cả tiếng bước chân rất nhẹ nhàng từ đằng sau vọng lại nữa. Tôi quay lại nhìn với vẻ cảnh giác.
Là Thôi Hy Triệt!
Anh ta cũng dừng chân lại, mắt chăm chú nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt như có một tảng băng mòng màu xanh ngắt, có vẻ như chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ lập tức vỡ ra thành ngàn mảnh, khiến người ta bất giác phải cẩn trọng nén hơi thở của mình lại.
Tôi hơi bực mình, mở miệng: “Anh đi theo tôi à?”
Anh ta nhún nhún vai với vẻ không thèm quan tâm: “Cảm giác về phương hướng của tôi rất kém.”
“Như thế này là vi phạm nguyên tắc của trò chơi đấy.”
“Đã là trò chơi, cần gì phải có nguyên tắc nào.”
Chết mất, anh ta đang chơi chữ với tôi chắc? Tôi giận dữ đi đến trước mặt Thôi Hy Triệt, lấy hết sức đẩy mạnh vào ngực anh ta: “Thôi Hy Triệt, nếu anh có ý kiến gì có thể nói thẳng với tôi, tôi không thích có người cứ ẩn mặt trong bóng tối, sau đó dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn trộm mình.”
“Cô không nhìn tôi thì làm sao lại biết là tôi nhìn cô?”, không ngờ Thôi Hy Triệt lại có thể phản bác một cách bất lực như thế, tôi nhất thời tắc nghẹn lời.
“Cô thích anh chàng đó đúng không?”, Thôi Hy Triệt bất ngờ hỏi một câu chẳng ra đầu ra cuối.
“Anh chàng nào kia?”
“Phác Thiên Diệp.”
“Vì sao tôi lại phải trả lời anh?”, tôi dùng sức đẩy anh ta một lần nữa, nào ngờ anh ta lập tức giữ chặt lấy tay tôi.
Những ngón tay thon dài của anh ta giữ chặt lấy cổ tay tôi.
Lạnh lẽo vô cùng, thêm vào đó là cảm giác run rẩy như khi tiếp xúc với dòng điện giật.
Thình thịch thình thịch!
Tim bỗng nhiên nhảy loạn lên như không được kiểm soát, những ngón tay của tôi bỗng bấu chặt vào bàn tay anh ta trong vô thức.
“Tôi muốn biết.”
“Vậy thì tại sao anh muốn biết?”
“Bởi vì tôi kông hy vọng cô thích anh ta.”
“Vì sao anh không hy vọng tôi thích anh ấy? Ha, lẽ nào anh lại thích tôi??
Tôi nghĩ tôi và Thôi Hy Triệt có lẽ đều là một loại người, cho đến khi đối phương chưa đưa ra con át chủ bài, thì sẽ lấn tới ép bước từng bước một, không ai muốn mở miệng nói ra mục đích của mình trước. Nhưng điều mà tôi không ngờ tới lần này là… tôi lại thắng.
“Làm thế nào bây giờ? Tôi nghĩ tôi đã hơi hơi thích cô rồi.”
“Ai thèm để ý đến anh. Ừm, cái gì kia?”. Anh ta vừa nói cái gì nhỉ?
Vì quá ngạc nhiên, đồng tử trong hai con ngươi tôi mở to hết cỡ. Tôi nhìn Thôi Hy Triệt với vẻ không hiểu ra làm sao, quên mất cả việc rút tay mình về.
Trong thâm tâm tôi không ngừng nói với bản thân mình: nhất định là nghe nhầm, là nghe nhầm…
“Mộ Ái Ni, cô không nghe nhầm đâu”, anh ta dường như nhìn xuyên qua tâm tư của tôi, cúi đầu xuống nói.
Những lọn tóc tơ mềm mại hơi quăn của anh ta rủ trên trán tôi, cảm giác của sự tiếp xúc như say như dại.
Một mùi hương thơm ngát đầy lãng mạn cuốn lấy khứu giác của tôi.
Mộ Ái Ni! Mau rời xa anh ta! Rời xa anh ta!
Những lời cảnh báo nguy hiểm không ngừng được phát ra từ thâm tâm tôi, nhưng hai chân cứ như bị một phép thuật nào đó buộc lại bằng lời nguyền, không thể nào dịch chuyển được một centimet.
Cả khuôn mặt anh ta được bao phủ bởi một ánh sáng chói lòa, vẻ đẹp toàn bích ấy khiến người ta phải động lòng.
Thôi Hy Triệt ghé sát tai tôi nói khẽ khàng, từng chữ từng chữ:
“Tôi-đã-thích-cô-một-chút-rồi-Mộ-Ái-Ni”
Hơi thở anh ta phả bên tai tôi, ngây ngất say mê, khiến toàn thân tôi bất giác run rẩy, co rút lại.
Dường như bị giọng nói lạnh lẽo nhưng lại ấm nóng ấy mê hoặc, ý thức của tôi dần dần biến mất, trong đầu hiện lên từng đoạn, từng đoạn ký ức liên quan đến Thôi hy Triệt.
Trong đêm vũ hội hóa trang ấy, chúng tôi đã cùng cuốn xoay trong điệu valse uyển chuyển.
Trên xe buýt, anh ta luôn đứng đằng sau lưng tôi và kịp thời đưa cánh tay ấm áp đó ra đỡ lấy thân tôi.
Bên dưới khu phòng học, anh ta đã cảnh cáo khi tất cả mọi người chuẩn bị đưa nắm đấm về phía tôi: Từ nay về sau không ai được bắt nạt cô ấy nữa.
…Tất cả miền ký ức ấy như tìm được lối thoát ra ngoài, cuộn trào về phía tôi. Tiếp sau đó trái tim không ngừng cắn xé, gần như cắn đến toát ra một lỗ hổng lớn.
Thôi Hy Triệt thích tôi ư?
Vậy thì tôi có thích anh ta không?
…
Cả trái tim như vừa bị nổ tung ra, những giọt máu tươi màu hoa tường vi đều trào hết ra ngoài.
Cảm giác này chứng tỏ điều gì nhỉ?
Tôi… cũng thích anh ta?
Không! Không thể thế! Không đời nào!
Chân Ni…
Trong đầu tôi chợt hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm như hoa tường vi của Chân Ni, nó như một luồng điện xẹt qua đánh thức tôi. Tôi hoảng hốt lùi về sau mấy bước, đồng thời cố tránh xa khỏi luồn hơi thở của anh ta như tránh khỏi con mãnh thú hay cơn hồng thủy.
Nhận ra phản ứng của tôi, đồng tử Thôi Hy Triệt thu hẹp lại, thần sắc trở nên lạnh lẽo: “Sao thế? Đúng là cô thích gã kia à?”
Tôi cắn chặt môi, nhếch cằm lên một cách kiêu ngạo: “Tôi thích ai không phải việc của anh.”
“Mộ Ái Ni”, Thôi Hy Triệt gầm lên như bị tổn thương, anh ta bước lên đằng trước, giữ chặt hai vai tôi rời lắc mạnh, “Mộ Ái Ni, cô đúng là con người lạnh lùng độc ác. Tại sao tôi lại có thể thích cô kia chứ?”
Giọng anh ta giống hệt tiếng gầm gừ giãy giụa của con thú bị thương.
Tôi cảm thấy hơi váng vất vì bị lắc mạnh, tim co thắt lại thành một cụm, ngấm ngầm đau. Tôi không muốn những người bên cạnh mình bị tổn thương, nhưng nếu như bắt buộc phải làm tổn thương người đó mới có thể bảo vệ được người tôi cần bảo vệ, vậy thì như tôi đã nói…
Tôi sẽ bất chấp tất cả!
“Tôi khuyên anh nên nhanh chóng chấm dứt cái ý thích chẳng ra làm sao ấy đi, bởi vì tôi phát hiện ra rằng tôi rất khó để thích được anh”, nói xong, khóe miệng tôi nhếch lên thành một nụ cười vô cùng tàn nhẫn.
Là tàn nhẫn với anh ta, hay tàn nhẫn với chính bản thân mình?
Sắc mặt Thôi Hy Triệt trở nên cực kỳ lạnh giá, ánh mắt mỗi lúc một trở nên điên cuồng: “Tại vì sao? Lẽ nào tôi không bằng cái gã Phác Thiên Diệp kia, hắn cười với đứa con gái nào cũng vẫn cái nụ cười dịu dàng ấy, nói không chừng còn là một kẻ lăng nhăng, còn đối với cô có khi cũng chỉ chơi một lúc cho chán rồi đá đi ngay.”
“Anh câm miệng lại”, tất cả các cả, xúc khó gọi tên trong tôi bỗng chốc hóa thành sự phẫn nộ, tôi nhìn thẳng anh ta, nói với giọng căm tức: “Thôi Hy Triệt, anh lấy gì ra mà so sánh với Thiên Diệp? Anh có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa anh với Thiên Diệp là gì không?”
…
Trong một phút bình tĩnh ngắn ngủi, tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cả tôi và anh ta. Tôi lạnh lùng nhìn đôi mắt mỗi lúc một trở nên xanh sẫm hơn của Thôi Hy Triệt, màu xanh như một điềm báo cơn giông bão khủng khϊếp đang kéo đến đầy trời.
“Điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Thiên Diệp là”, trên miệng tôi nở một nụ cười lạnh giá, chầm chậm nói, “Thiên Diệp lúc nào cũng chỉ nghĩ cách đem lại niềm vui cho người khác, còn sự lạnh lùng của anh chỉ đem đến cho người ta…”
Ánh nắng sáng chói đến láo mắt.
Đôi mắt anh ta giống như mặt biển lớn mênh mông sâu thẳm đang ấp ủ hình thành một cơn bão lớn.
Miệng tôi cười mỗi lúc một rộng hơn, mỗi lúc một tàn nhẫn hơn. Giọng nói vỡ vụn mang theo một chút buồn đau vang lên trong không gian quang đãng: “Chỉ đem đến… tổn thương”
Con người lạnh lùng như anh chỉ đem đến cho người ta sự tổn thương…
Chỉ có sự tổn thương…
Tổn thương…..
…
Giống như một lời nguyền đầy tà ác, những dây leo xanh ngắt mọc đầy xung quanh đều dường cánh tay dài về phía anh ta như bị phù phép, dần dần quấn lấy toàn thân, thắt chặt vào cổ anh ta, rồi từ từ siết mạnh, từ từ hằn lên trong đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ta một vết thương không thể nào chữa lành nổi.
Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng thở đầy phẫn uất của Thôi Hy Triệt, nhưng rồi cuối cùng cơn giông tố ấy không ập xuống.
Anh ta nắm chặt bàn tay, quay người, để lại cho tôi một cái bóng đầy đau thương rồi mất hút trong một góc ngoặt của mê cung.
Chỉ còn lại mình tôi không còn chút cảm giác nào về phương hướng, lạc lối trong mê cung, giống như một con thú nhỏ không biết dựa vào đâu...
Vào lúc gần như tuyệt vọng, tôi trông thấy Chân Ni từ một lối khác đi tới.
"Tìm mãi từ nãy đến giờ mà không thấy bóng hội trưởng Triệt đâu. Có vẻ như tìm một ngưởi ở trong mê cung cũng khó quá nhỉ?", con bé chau mày nhìn tôi hỏi với vẻ phiền não.
Nhìn thấy Chân Ni chuẩn bị chạy sang phía bên trái, tôi không kìm được kéo tay nó lại: "Em đi sau lưng chị, có thể là Thôi Hy Triệt ở phía bên này đấy."
"Có thật không?", Chân Ni nhảy lên với vẻ với vẻ vui mừng, hứng thú đi theo tôi vào con đường nhỏ.
Mới đi được mấy bước, con bé đã dừng lại, ánh mắt trở nên hơi miên man.
Cho rằng con bé nghi ngờ gì đó, tôi vẫy vẫy tay, cười tươi cổ vũ nó: "Chắc em sẽ gặp anh ấy thôi."
Phải rồi, Chân Ni rất thích Thôi Hy Triệt, thế nên tôi không thể giành lấy thứ mà em gái mình đã thích.
Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, một tia nhìn hận thù lóe lên trong mắt Chân Ni rồi vụt qua đi. Tiếp đó, con bé quay người rồi mất hút vào một góc rẽ khác của mê cung.
Thế là sao nhỉ, tôi có nhìn nhầm không?
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi một mình hốt hốt hoảng hoảng tìm lối thoát ra khỏi mê cung.
Dường như phải trải qua cả một thế kỷ, lâu đến nỗi tôi sắp sửa ngạt thở trong những lối rẽ không biết đâu là điểm kết của mê cung, cuối cùng tôi cũng thấy lối ra. Cùng lúc ấy, tôi nhìn thấy Thôi Hy Triệt sắp sửa đi ra từ một lối thoát khác.
Trực giác mách bảo tôi bước nhanh hơn, không muốn lại đối mặt với anh ta.
"Này, Mộ Aí Ni...", giọng nói của anh ta nghe cứng nhắc, mang theo một nỗi tức giận không sao kiềm chế nổi.
Gọi tôi làm gì kia chứ?
Còn Chân Ni không phải là đi tìm anh ta theo hướng đó hay sao? Vì sao hai người bọn họ không xuất hiện cùng lúc?
Bất kể như thế nào, bây giờ tôi tuyệt đối không được dừng lại, không thể tiếp tục luấn quấn với anh ta được.
Tôi bước nhanh, phía sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân vang lên, quyết đoán hơn.
Bịch bịch bịch!
Hệt như những trọng âm rơi trên phím đàn khiến tâm tư tôi rối loạn.
Đột nhiên, Thôi Hy Triệt kéo tay tôi lại bằng lực rất mạnh. Tôi cố giằng ra với vẻ mất kiên nhẫn, không ngờ anh ta nhanh chóng chuyển đến đứng trước mặt tôi, dùng nốt canh tay còn lại ôm chặt lấy tôi, kéo tôi sát vào lòng mình.
Anh ta muốn làm gì đây?!
Sự tức giận trong lòng tôi bỗng chốc dâng lên như nham thạch núi lửa, đúng lúc sắp sửa trào ra, đột nhiên...
"Kịch! Xoảng!"
Âm thanh vẳng đến như thứ gì đó vừa vỡ toác.
Đang ôm chặt tôi, khóe miệng Thôi Hy Triệt bỗng bật ra tiếng kêu khe khẻ, cả người hơi run lên trong chốc lát.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tôi mở to mắt, tầm nhìn lập tức chạm vào con ngươi đã trở thành màu xanh ngắt u ám của Thôi Hy Triệt. Anh ta ngoảnh đi tránh cái nhìn ấy, dùng hết sức đẩy tôi ra.
"Tôi đối với cô mà nói, cũng giống như con mãnh thú hay cơn hồng thủy ư?", khóe miệng anh ta hơi nhếch lên với vẻ lạnh lùng, thêm vào đó là nụ cười tự chế giễu mình.
Nhìn thấy nụ cười của anh ta, trái tim cố làm bộ tàn nhẫn của tôi lại bắt đầu dội lên đau nhói.
Thôi Hy Triệt cười kiểu ngang ngạnh rồi quay người đi, đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy từng vệt lớn màu đỏ sẫm thâm ra lớp áo sơ mi anh ta đang mặc, giống như những đóa tường vi nở mỗi lúc một lớn hơn, càng lúc càng chói mắt.
Một mùi tanh ngọt phảng phất trong không khí.
Máu ử?
Trên mặt đất, những mảnh vỡ của bể cá thủy tinh lấp lánh ánh sáng trông rợn người, chói đến mức tôi cảm thấy đau cả mắt.
Lẽ nào... việc anh ta ôm lấy tôi mới rồi là để ngăn tôi khỏi vật này?
Tim tôi hỗn loạn và co thắt lại , nhìn theo bóng Thôi Hy Triệt đang từng bước rời khỏi nơi ấy trong tâm trạng phức tạp. Có một giọng nói nào đó không ngừng bảo tôi đi về hướng đó, hỏi xem vết thương của anh ta thế nào, có đau không...
Thế nhưng...
Chân Ni... không biết Chân Ni đã đứng ở cửa ra từ khi nào, nhìn tôi với anh mắt đầy phẫn nộ và khác thường. Tôi dừng bước, miệng hé mở định nói gì xong lại ngâm chặt lặng im, tất cả những lời muốn nói ra đều rũ tàn như cánh hoa.
Thế là tát cả sự mềm yếu vì cảm động đều hóa thành một nỗi đau...
“Sao lại có bể cá?”, Hạ Nhạc Huyên cuối cùng cũng tìm thấy lối ra, xuất hiện sau lưng tôi.
Tôi giật mình lấy lại ý thức: “Đúng rồi, sao lại có bể cá bay về phía mình nhỉ?”
Là… tôi bất chợt nhớ đến ánh mắt Chân Ni nhìn mình lúc quay người đi ở trong mê cung, còn vị trí con bé đúng mới rồi nữa…
Là Chân Ni làm ư?
“Á, sao Thôi Hy Triệt lại bị thương thế kia?”, Hạ Nhạc Huyên lại tiếp tục kêu lên kinh ngạc.
Khi ấy, thân hình Thôi Hy Triệt hệt như một bức tượng điêu khắc mà Thượng đế hài lòng nhất, cầm trên tay, không khí xung quanh anh ta giống như vừa trải qua một cơn bão lớn, những gì còn sót lại là sự nguy hiểm và hơi lạnh tàn khốc.
Anh ta như vậy khiến người ta sợ hãi không dám đến gần.
Thôi Hy Triệt không hề dừng chân lại, cũng không hề quay đầu nhìn tôi một cái, lấy điện thoại ra gọi lái xe rồi đưa Chân Ni cùng về.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”, Hạ Nhạc Huyên nhìn theo tất cả với vẻ không lý giải nổi, sau đó đưa ánh mắt đầy nghi hoặc chuyển lên người tôi.
“…”, tôi bất giác cắn chặt môi, cố gắng ngăn sự đau đớn đang trào lên mãnh liệt trong lòng.
“Ái Ni…”, Hạ Nhạc Huyên khẽ gọi, dường như đã hiểu ra điều gì đó, nắm chặt lấy tay tôi với vẻ quan tâm.
Khi ấy, Thiên Diệp cuối cùng cũng ra khỏi mê cung. Khuôn mặt anh rạng rỡ một nụ cười, dần dần chữa lành vết thương của tôi bằng nụ cười êm ái ấy.
Trái tim cuối cùng không đau xé nữa.
“Bọn họ đâu rồi?”, Thiên Diệp không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“À, Chân Ni và Thôi Hy Triệt về trước rồi”, Hạ Nhạc Huyên nhìn tôi một cái, quyết định che giấu sự thật.
“Ái Ni, không kể truyền thuyết thế nào, cũng không ai có thể chia rẽ được duyên phận của anh và em”, Thiên Diệp bỗng nhiên ôm lấy tôi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ bất an.
Còn Hạ Nhạc Huyên khi nhìn thấy anh gần gũi với tôi như thế, nỗi buồn trong mắt càng trở nên sâu sắc.
Cảm giác sợ hãi và lo lắng không hiểu vì sao bỗng dội lên trong lòng tôi. Tôi không muốn làm bất cứ ai bị tổn thương, vậy tại sao vẫn luôn luôn có người bị tổn thương? Tại vì sao tất cả chúng tôi đều bị cuốn vào một nỗi đau thương lớn chứ?
Ông trời ơi, xin hãy tin rằng, đây không hề là ý muốn của con.
Vầng trăng màu bạc bắt đầu nhô lên, một màn sương m6 hoặc lan khắp bầu trời đêm.
Tôi, Thiên Diệp cùng Hạ Nhạc Huyên cùng ăn tối xong, Thiên Diệp nhất quyết đòi đưa tôi về nhà.
Trong màn đêm lạnh giá ấy, nụ cười dịu dàng của Thiên Diệp vẫn như những đóa hoa oải hương làm ấm áp cả một không gian.
“Anh kể cho Ái Ni nghe một câu chuyện cười nhé. Hòn đá đánh nhau với cái bánh bột nếp, tức khí lên đá một phát làm cái bánh bay xuống biển. Sau này có một đôi trai gái yêu nhau ngầm ước hẹn sẽ bên nhau suốt đời, nhưng người con trai phải đi lính ở chiến trường ngoại quốc. Trước khi đi, anh ấy đưa cho người yêu một chiếc nhẫn, hẹn ba năm sau sẽ lấy chiếc nhẫn làm vật tái ngộ ở nơi này. Ba năm sau, cô gái mang chiếc nhẫn đến nơi hẹn trước, nhưng không thấy người yêu đâu, thế là vì đau lòng mà ném chiếc nhẫn xuống đáy biển sâu. Thực ra, người con gái này đã quên mất địa điểm hẹn hò. Người con trai khi quay về tìm không thấy người yêu đâu, đau lòng mà ngồi trên bờ biển câu cá. Đột nhiên anh ta câu được một vật gì đó. Ái Ni, em đoán xem là vật gì?”
“Là chiếc nhẫn?”
“Sai, là cái bánh bột nếp.”
“…”
“Sau này cuối cùng anh ta cũng câu được một con cá, khi đang ăn thì cắn phải một vật gì cưng cứng, em cho rằng đó là thứ gì?”
“Là chiếc nhẫn?”
“Lại sai, là xương cá, ha ha, có buồn cười không?”
“…”. Tôi chỉ có thể im lặng.
“Ái Ni không cười tí nào, chắc đang có tâm sự rồi.”
“Hôm nay em xem được một cuốn tạp chí, trên đó nói anh là thiên tài âm nhạc, hóa ra anh biết chơi đang thật. Em cứ luôn cho rằng mình thông minh, cho rằng anh lừa gạt em, hóa ra sự thực đều như những gì anh nói. Em đúng là kẻ thất bại đúng không?”. Giờ đây, đối với Thiên Diệp, tôi cảm thấy một sự hối hận khó gọi thành tên.
“Không phải thế đâu, bởi vì em cơ bản không biết anh học dương cầm khi ở Canađa.”
“Thiên Diệp… vì sao anh lại học dương cầm?”
“Vì Ái Ni đấy”, Thiên Diệp lại bắt đầu trả lời không trung thực “kiểu Thiên Diệp” rồi.
“Là vì em? Nhưng em đâu có thích dương cầm. Mà lần trước em muốn anh đánh đàn cho em nghe, anh cũng có đánh đâu”, thật tệ quá, mới định tìm cách để hiểu anh, anh lại giở trò cũ, nói những câu tận đẩu tận đâu như thế, cho rằng nịnh bợ một chút thì tôi sẽ tin sao?
“Suỵt! Bí mật”, Thiên Diệp đặt một ngón tay thon dài của anh thẳng đứng trên môi.
“…”, tôi vốn hơi tức giận, nhưng nghĩ ngợi một chút lại cười, “Bất kể là như thế nào, em cũng vẫn rất vui, hóa ra Thiên Diệp thật là lợi hại, lợi hại hơn nhiều khi còn nhỏ.”
“ha ha”, nụ cười Thiên Diệp như những đóa hoa oải hương nở rộ, rực rỡ đến vô cùng.
“Còn một việc này nữa, anh không có chỗ nào để đi vì sao không nói với em?”, đối với việc này tôi cũng hơi thắc mắc.
“Anh chờ cho Ái Ni tự phát hiện ra mà”, Thiên Diệp trả lời với vẻ đó là lẽ đương nhiên, sau đó nhìn tôi cười, “Hóa ra bây giờ Ái Ni đã rất để tâm đến anh rồi phải không? Đang tìm cách để hiểu anh đúng không nào? A, chẳng bằng để anh kể hết những chuyện xảy ra bên Canađa cho em nghe nhé, được không? Em không biết cuộc sống bên đó thú vị thế nào đâu…”
“Stop! Stop!”, tôi vội vàng kêu anh dừng lại. Trời ạ, chọn cái gì quan trọng để nói có được không?
“Thôi được rồi, anh muốn hỏi Ái Ni, ước nguyện của em là gì?”
“Thay mẹ chăm sóc tốt cho Chân Ni.”
“Còn những cái khác?”
“Trở thành một chuyên gia về món điểm tâm.”
“Hóa ra Ái Ni thích làm đồ điểm tâm à?”
“Này, sao lại nói đến em rồi, đáng lẽ nói về anh cơ mà”.
“Anh rất thích được nghe những chuyện của em.”
“Phác Thiên Diệp, anh vừa phải thôi, nói không chừng khi ở Canađa anh có rất nhiều rất nhiều bạn gái, lần này về nước nhằm trốn chạy, vì cuối cùng người ta cũng nhìn rõ bộ mặt thật của anh. Ha ha.”
“Ha ha, bị em nhìn thấu rồi.”
Màn đêm buông xuống, màn sương huyền ảo bao trùm lên khắp tòa biệt thự kiểu châu Âu.
Ánh đèn trong phòng đọc sách hơi mờ tối vì chỉ bật mỗi một ngọn đèn tường màu vàng nhạt. Ánh sáng nhờ nhờ đó gần như sắp bị bóng đêm hung dữ nuốt chửng.
Thôi Hy Triệt ngồi trước mày vi tính, trầm mặc như một bức tượng điêu khắc.
Xung quanh đã trở nên tĩnh mịch, nhưng có một âm thanh vẩn cứ lẩn quất không ngừng bên tai anh, giống như một cơn ác mộng không thể nào xóa đi nổi…
“Điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Thiên Diệp là…”
“Thiên Diệp lúc nào cũng chỉ nghĩ cách đem lại niềm vui cho người khác, còn sự lạnh lùng của anh chỉ đem đến cho người ta… sự tổn thương.”
…Khi ấy, đôi khuyên tai có mặt đá hình con chim phượng hoàng của cô ấy sáng lên một thứ ánh sáng lạnh lùng tàn nhẫn.
Nụ cười trên khuôn mặt càng mang vẻ kiêu ngạo, giống hệt một đóa hoa nở đến cực điểm. Đẹp đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Nhưng lời nói của cô ấy, từng chữ từng chữ đều như từng mũi kim chứa đầy độc dược đâm vào cơ thể anh. Đau đớn, triền miên không dứt.
Đã sớm cảnh tỉnh bản thân mình, không thể dành tình cảm cho bất cứ người nào, thế nhưng anh vẫn không sao kiểm soát được mình, tiếp tục rơi vào vực sâu đau khổ nhưng ngọt ngào ấy. Khi Chân Ni ném chiếc bể cá về phía Ái Ni, anh không nghĩ ngợi gì lập tức lấy thân mình ra chắn.
Nếu tình yêu đã trở thành một bản năng, vậy thì làm sao có thể dứt bỏ được?
Tiếng giày cao gót nện trên nền nhà từ bên ngoài vọng lại.
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Khi đi qua phòng đọc sách, tiếng giày đó dừng lại.
Cánh cửa bị mở ra, xuất hiện khuôn mặt cao quý và kiều diễm của một người phụ nữ.
“Sao vẫn còn chưa ngủ?”, giọng nói ấy còn bình thản hơn cả bóng đêm, hoàn toàn không có chút lên bổng xuống trầm nào.
Trong không gian thoảng bay mùi rượu vang, khiến bóng đêm càng trở nên uyển chuyển.
Thôi Hy Triệt nhìn mẹ mình, Bạch Lâm, ánh đèn chiếu trên khuôn mặt với ngũ quan ngay ngắn của anh, mang vẻ gì đó vô cùng cô độc.
“Khi còn nhỏ… mẹ vứt con sang Pháp suốt 10 năm, có cảm thấy hối hận không?”
Khi nói ra câu ấy, anh gần như nín thở đợi chờ.
Câu hỏi ấy chẳng khác nào một mũi kim xuyên vào tim, đã được anh cất giấu từ rất lâu trong lòng, thỉnh thoảng lại ngấm ngầm đau.
Đúng như Mộ Ái Ni từng nói, nếu không cố gắng giành lấy, thì chẳng có gì thuộc về mình. Giờ đây anh rất muốn hỏi câu ấy. Ha, xem ra anh đã chịu ảnh hưởng rất sâu sắc của Ái Ni rồi.
“Nếu phải lựa chọn lại một lần nữa, mẹ sẽ vẫn gửi con đến Pháp phải không?”
Anh nhắc lại câu hỏi, trong mắt lóe lên ánh sáng của sự mong chờ. Thời gian dường như cũng ngưng đọng lại trong cái nhìn chờ đợi ấy.
“Ưm…”, Bạch Lâm ấp úng, vì uống hơi nhiều rượu nên đầu khá đau. Bà ta lấy tay đỡ trán, nói một cách bình thản: “Nếu phải lựa chọn lại một lần nữa, mẹ sẽ vẫn làm như thế.”
Ánh sáng trong đôi mắt Thôi Hy Triệt dần dần tắt ngấm, con ngươi dần dần trở nên lạnh giá.
Phần khuất trong bóng tối của anh vẫn ngạo nghễ hơi hếch cằm lên, khóe miệng hé ra một nụ cười như đóa hoa chớm nở. Như thực như mê, như những trái bong bóng trong suốt dập dềnh trong màn đêm nhung lụa.
Nhưng lại khiến người ta cảm thấy một nỗi buồn thương như có như không…