Chương 85

Đang ngồi học bài với Tuấn Anh, Tùng Linh bỗng ngây người nhìn Tuấn Anh. Tùng linh cũng không rõ vì sao nhỏ lại nhìn Tuấn Anh nữa, nhỏ cảm thấy hình như mình thích cái vẻ chăm chú giải bài của Tuấn Anh. Cái hình ảnh “ Anh hùng dẹp lọan cứu mỹ nhân” hôm qua thật sự là quá thu hút người ta mà. Đánh cho bọn kia tơi bời hoa lá luôn.

“ Ánh mắt bạn luôn hướng về người ấy”

Câu nói của nhỏ Phương lúc sáng tự nhiên bay đến đập vào đầu nhỏ khiến Tùng Linh phát hoảng. Nhỏ đang làm gì vậy, đúng là bị ma ám rồi. Tự nhiên đang học bài lại đi nhìn Tuấn Anh như thế. Tùng Linh tự lấy tay đấm vào đầu mình. Hành động của nhỏ khiến Tuấn Anh ngẩng đầu nhìn giễu giọng nói:

- Em có cần thuốc không? Hay đưa em trở lại bệnh viện nha.

Nghe thôi cũng biết Tuấn Anh nói đểu mình rồi, Tùng Linh tức điên, **** thầm trong bụng: “Có là chó con mới yêu cái tên này”.

Tùng Linh không thèm cải với Tuấn Anh, nhỏ hậm hực ngồi làm bài, dùng hết mấy mươi phần trăm căm ghét Tuấn Anh vào làm bài…cuối cùng nhỏ cũng đã hoàn thành bài tập rất nhanh.

Tuấn Anh gật đầu hài lòng vì bài giải của nhỏ, cậu nhìn Tùng Linh khẽ cười nói:

- Mầy ngày nay em rất có cố gắng. Cứ như vậy mà cố gắng nha. Anh cũng không bắt em suốt ngày ngồi học nữa. Anh sẽ nói với ba mẹ em. Từ hôm nay em lại được tự do rồi.

Tuấn Anh cười nói với nhỏ thật tươi, Tùng linh nghe được mình đã được tự do thì vui mừng vô cùng, nhỏ nhảy lên tưng tửng như người điên. Từ hôm nay nhỏ đã có thể bắt đầu lại cuộc sống ăn chơi, ngủ nghĩ như ngày xưa. Đúng thật là một cảm giác cực Yomost.

Và niềm vui của nhỏ thật sự bắt đầu với cái gật đầu của ba mẹ, nào là tiền, điện thoại, máy tính…đều như cũ:

- Cô nghe nói con cũng sắp thi rồi đúng không? Thôi con tập trung thi đi, con bé Linh này làm phiền con như thế là đủ rồi, cô sẽ cho nó tiếp tục đi học thêm để nắm bài với người ta - Mẹ nhỏ nhẹ nhàng nhìn Tuấn Anh nói, bà rất hài lòng với việc dạy kèm của Tuấn Anh với nhỏ, đồ ăn ngon luôn được để trước mặt Tuấn Anh – Thỉnh thoảng con rảnh rổi giúp cô kèm em là được rồi.

- Dạ, đợi thi xong, con rảnh sẽ giúp em ấy học ạ.

Tùng Linh nghe đáp mới biết, hóa ra cái tên này chẳng phải tốt bụng thả tự do cho nhỏ, mà là vì hắn bận. Thật là uổng công nhỏ vừa phí phạm lòng biết ơn. Nhưng dẫu sao thì nhỏ vẫn……cầu cho hắn bận suốt đời, đừng có thời gian rãnh nữa. Vậy thì nhỏ tha hồ mà đi chơi…

Nhưng…..