- Bà ngu vừa thôi, đâu phải là bà mới biết nhỏ Linh đâu cơ chứ. Nhỏ mà nói, bà phải trừ hao trọng lượng chứ, nhỏ nói 10, mà chỉ nên tin một mà thôi. Nhỏ sống chung là sống chung một vòm trời, ngủ chung là ngủ chung một mặt đất đó. Ngốc quá đi thôi.
Tùng Linh thật là bị đứa bạn chọc tức chết đi mà, xem có đứa bạn nào như nhỏ Phương không? Nghĩ về bạn bè như vậy đó, cơ mà….đúng dễ sợ luôn. Nhưng lần này thì khác nha.
Tùng Linh ưỡng ngực, ngẩng cao đầu hất mặt nhìn hai đứa bạn nói:
- Hai bà không tin hả?
- Không tin – Hai đứa bạn nhất thời đồng loạt đáp. Nhỏ Chi sau khi được nhỏ Phương khai sáng thì đương nhiên lắc đầu không tin nhỏ chứ sao nữa.
- Vậy thì coi tui nè – Nhỏ phủi tay đắc ý bảo rồi quay người nhìn Tuấn Anh đang đi tới, hắng giọng vài cái rồi cao giọng nói – Nè, có phải anh đang sống ở nhà chú tôi để đi học hết lớp 12 này hay không hả?
- Ừ - Tuấn Anh chỉ gật đầu đáp một cách ngắn gọn rồi bước đi tiếp, trên tay cầm giẻ lau bảng, chắc là đi nhúng nước giẻ lau. Tùng Linh bĩu môi nghĩ:” Hứ….mới đến nên tỏ ra chuyên cần chứ gì”
- Nè…có thật là anh ấy đang sống ở nhà chú bà hay không vậy – Hai nhỏ bạn hớn hở kẻ nắm người níu tay nhỏ reo mừng phấn khích hỏi.
- Ủa, sao có đứa nào bảo không tin mà – Nhỏ giương giương nét mặt tự đắt hỏi.
- Đứa nào vậy ta – Nhỏ Phương cừơi giả lả nói – Không phải tui, hehe.
- Cũng không phải tui – Nhỏ Chi nhăn nhở cười hehe.
- Tui khinh bỉ hai bà – Nhỏ lườm hai đứa bạn nói – Cho hai bà biết, đừng mơ dựa vào tui để tiếp cận hắn ta, bởi vì tui rất ghét hắn ta – Nói xong nhỏ hùng hổ xách cặp đi vào lớp.
- Anh ấy đã gì bà mà bà lại ghét anh ấy đến thế? – Nhỏ Phương đuổi theo nhỏ hỏi.
Tùng Linh trước sự theo hỏi của hai đứa bạn đã phẫn uất kẻ lại hết thảy tất cả mọi chuyện trong ba ngày nay mà bắt đầu từ khi nhỏ gặp Tuấn Anh.
- Lấy cho tui cái kéo – Nghe xong, nhỏ Phương lệnh cho nhỏ Chi.
- Có liền – Nhỏ Chi liền đáp rồi đi ngay lập tức về bàn khác.
Tùng Linh cảm động nhìn hai đứa bạn của mình, đây mới chính là những đứa bạn yêu quý của nhỏ. Đúng vậy, với hành vi cầm thú của hắn ta với nhỏ, thì tốt nhất là nên dùng kéo cắt đứt của quý của hắn đi, để sau này hắn không còn giở trò với bất cứ ai. Nhỏ ôm nhỏ Phương nức nở nói:
- Túi biết là các bà sẽ giúp tui mà.
- Yên tâm đi. Tụi tui nhất định sẽ giúp bà mà đừng lo – Nhỏ Phương vỗ về nhỏ.
Ngay sau đó, nhỏ Chi quay lại với một cây kéo sắt bén và nhọn hoắt trên tay đập mạnh cái rầm xuống mặt bàn của nhỏ bảo:
- Đây….
Tùng Linh ngơ ngác nhìn cây kéo rồi nhìn lại hai đứa bạn ngơ ngác hỏi:
- Không phải hai bà nói giúp tui hay sao, vậy đưa tui làm gì chứ.
- Đưa kéo để cho bà tự tử chứ làm gì. Con gái thời xưa khi bị người ta nhìn thấy như thế thì phải dùng kéo tự tử ngay lập tức. Bà cứ yên tâm đi, khi bà chết, tụi tui nhất định sẽ thấp nhang giúp cho bà mỗi ngày – Nhỏ Chi cười tủm tỉm đáp.
Tùng linh nghe xong, nhỏ thật sự lên cơn kích động tức đến muốn sùi bọt mép, thật sự muốn cầm kéo đâm một nhát chết ngay cho rồi đi, sống làm chi để nhìn mặt hai đứa bạn xấu xa này.
Bạn bè người ta là té thì đỡ, còn bạn bè của nhỏ là chết rồi thì thấp nhang.
Nhưng ngay sau đó, thằng chuông reo vào lớp, thằng Nguyên cũng chạy vào lớp nhìn ba đứa nhỏ tức tối nói:
- Mấy bà nhớ đó….