Chương 5: Bí mật bị bại lộ

Lê Diễm nhìn Lâm Văn Tịch thuần thục đổ sạch thứ gì đó trong nồi đi, sau đó chùi rửa sạch sẽ, cậu bật bếp để hơi nóng hong khô nước, tiếp đến thành thạo cho dầu vào, đánh tan trứng gà và nêm thêm chút muối rồi mới bỏ vào chiên lên, sau khi hoàn thành thì cho lên đĩa để trang trí thêm vài thứ khác.

“Bình thường cậu đều làm những thứ này sao?”

“Đúng vậy. Trong nhà vẫn luôn là tôi chăm sóc cho mẹ, vì vậy cơm nước đều là do tôi làm.”

“À.”

Lê Diễm cũng không nói gì thêm nữa, trước giờ anh đều là thuê người về nhà nấu cơm, hơn nữa bình thường anh ăn cơm Tây là đa số, mấy loại thức ăn ở nhà gì đó, anh thực sự rất ít khi đυ.ng tới. Những nguyên liệu còn sót lại ngày hôm nay đều là do lần trước anh đột nhiên muốn ăn nên mới gọi bảo mẫu mua một ít, bất quá ăn qua một lần rồi cũng sẽ không ăn thêm lần nữa, sau khi ăn xong anh mới phát giác món này cũng không phải là rất ngon cho lắm.

Hương thơm của trứng gà truyền tới từng đợt từng đợt một, kí©h thí©ɧ đến khứu giác của Lê Diễm. Nhìn trứng gà màu vàng ươm được chiên vừa chín tới đang đặt ở trên đĩa, không khỏi khiến anh cảm thấy mình đã có chút đói bụng.

“Cậu làm nhiều thêm một phần đi.”

Lê Diễm nói xong liền đi ra khỏi phòng bếp, cái địa phương đầy dầu khói kia, đến tột cùng thì anh vẫn không thích nó cho lắm.

Rất nhanh Lâm Văn Tịch đã đem hai bát mì bên trong có trứng gà thơm ngon cùng với mặt trên được rắc đầy hành lá thái nhỏ ra. Lần đầu tiên Lê Diễm cảm thấy mình bị một bát mì thông thường hấp dẫn đến như vậy, nhìn vào màu sắc của nó, hẳn là sẽ rất ngon đi. Cầm lấy đôi đũa, Lê Diễm gắp lên một miếng ăn thử, quả thực không khiến anh thất vọng mà, trứng rất mềm cũng rất thơm, cậu ta chiên vừa chín tới, không có để lửa quá nhỏ hay quá lớn. Thật không ngờ một đứa nhỏ gầy gò như vậy lại có thể làm ra một món ăn rất ngon. Hơn nữa còn khiến anh sinh ra một loại xúc cảm, đó chính là cảm giác gia đình ấm áp.

Tuy rằng trên mặt Lê Diễm vẫn không xuất hiện thêm bất kỳ một biểu tình nào cả, thế nhưng Lâm Văn Tịch nhìn động tác của anh một ngụm tiếp một ngụm đưa thức ăn vào trọng miệng, biết hẳn là anh không có không thích, chính cậu cũng phi thường vui vẻ mà bắt đầu ăn. Đã lâu rồi cậu chưa được ăn thức ăn nóng hổi như vậy nha. Trước đây cơ bản một ngày cậu cũng chỉ ăn có một ổ bánh mì mà thôi. Lâm Văn Tịch cảm thấy không có khoảnh khắc nào hạnh phúc giống như bây giờ vậy. Cho nên khi được ăn thức ăn nóng hầm hập, còn có một người có thể chia sẻ tay nghề của mình. Đây thực sự là một chuyện rất tốt mà.

Lâm Văn Tịch vốn đang lo lắng Lê Diễm sẽ không quen ăn thức ăn đơn giản như vậy, nhưng khi cậu thấy anh ăn đến trong bát sạch trơn, trong lòng Lâm Văn Tịch liền sinh ra một loại cảm động không rõ.

“Cậu tên là gì?” Lê Diễm lúc này mới nhớ tới anh còn chưa biết tên của người này đâu.

“Tôi là Lâm Văn Tịch.”

“Lâm Văn Tịch?” Lê Diễm nhíu nhíu mày, hình như anh đã nghe qua ở đâu rồi, thế nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Vốn Lâm Văn Tịch cũng muốn hỏi tên của Lê Diễm, nhưng làm như vậy khiến cậu cảm thấy mình không được lễ phép cho lắm, nhìn thấy đối phương lớn hơn mình khá nhiều tuổi, nhất định là một nam nhân đã thành công trong sự nghiệp rồi ha. Thế là Lâm Văn Tịch cũng không nói gì nữa, tiếp tục ăn cho xong thức ăn trong bát.

Sau khi ăn xong rồi, Lâm Văn Tịch ngoan ngoãn rửa sạch sẽ bát đũa của hai người , còn có lau khô cả bàn nữa. Đột nhiên Lê Diễm cảm thấy đứa nhỏ này làm việc cũng rất gọn gàng đi.

“À. . . Xin hỏi. . Tôi có thể đi tắm một chút được chứ. . . .”

“Ừ.” Lê Diễm gật đầu, nhưng là đột nhiên anh lại nghĩ đến một vấn đề, “Trên người cậu có thương tích, tốt nhất là đừng nên đυ.ng nước quá nhiều, dùng nước nóng lau người một chút là được rồi.” Cho dù có tính khiết phích, Lê Diễm cũng không phải là một người không nói lý, lúc cần tắm rửa thì vẫn nên tắm.

“Vâng. Tôi đã biết rồi. Cảm ơn.” Lâm Văn Tịch biết anh là đang quan tâm mình, không biết tại sao cậu lại cảm thấy trái tim chợt rung động.

“Để tôi đi tìm khăn mặt sạch cho cậu.”

Chờ Lê Diễm cầm khăn mặt đến, Lâm Văn Tịch liền bước vào phòng tắm.

Đã qua năm phút, Lâm Văn Tịch vẫn đứng nhìn chằm chằm vào bồn tắm mát xa cỡ lớn trước mặt chẳng biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, căn bản là đời này cậu còn chưa từng tiếp xúc qua vật như vậy, hoàn toàn không biết nên dùng làm sao đâu.

Đi ra ngoài hỏi nam nhân kia? Lâm Văn Tịch lại cảm thấy mình rất không biết xấu hổ lại đi làm phiền người khác nữa. Với lại bây giờ trên người mình còn có vết thương, dù sao thì cũng không thể ngâm mình vào đó, cậu chỉ muốn chỉnh một chút nước nóng mà thôi, không nghĩ tới cũng phiền phức như thế.

Nhìn chung quanh, chỉ có ở chỗ bồn rửa mặt là có nuớc, thế nhưng như vậy liền có nghĩa là cậu phải tắm nước lạnh rồi.

Bất quá khi Lâm Văn Tịch còn học trung học, cậu đã từng trải qua một đoạn thời gian thực sự rất khó khăn, khi đó hoàn cảnh trong trường rất ác liệt, đều là nhà tắm tập thể, Lâm Văn Tịch không dám tắm cùng mọi người, chỉ có ở lầu một có một phòng tắm độc lập nhưng lại không có nước nóng, do đó lúc ấy cơ bản là Lâm Văn Tịch đều phải tắm nước lạnh vào mỗi buổi tối, hơn nữa ở ký túc xá cậu cũng không dám cởϊ qυầи áo ra mà ngủ, rất sợ bị người khác phát hiện ra bí mật của mình. Sau đó thực sự là không còn biện pháp nào nữa, cậu buộc phải quay về nhà ở, thà rằng mỗi ngày đi tới trường học mất gần một giờ đồng hồ cũng không sao.

Cho nên hiện tại tắm nước lạnh một chút chắc cũng không thành vấn đề đâu, huống chi cũng không phải hoàn toàn tắm rửa, chỉ là thấm ướt khăn mặt chà lau người mà thôi.

Thế là Lâm Văn Tịch quay đầu đi tới bồn rửa mặt, mở nước xối lên khăn mặt, sau đó cởi tất cả quần áo trên người mình ra. Cẩn thận đặt ở một bên, sợ bị nước văng ướt. Thời điểm cởϊ qυầи lót đột nhiên Lâm Văn Tịch mới nghĩ đến mình không có qυầи ɭóŧ để thay, liền cảm thấy có chút buồn bực, không ai sẽ thích mặc một cái qυầи ɭóŧ trong nhiều ngày đi.

Thời điểm đưa khăn mặt lạnh như băng tới trên người mình, Lâm Văn Tịch lập tức rùng mình một cái. “Lạnh quá.” Thế nhưng động tác trên tay cũng không có dừng lại, loại chuyện tắm nước lạnh này vẫn là càng sớm kết thúc thì càng tốt. Lâm Văn Tịch bắt đầu lau, nước lạnh chạm vào vết thương, khiến Lâm Văn Tịch cảm thấy vừa lạnh vừa đau, nhưng vẫn là cắn răng nhịn xuống. Sau khi lau xong phía trên Lâm Văn Tịch bắt đầu chà đến phía dưới, nghĩ đến hạ thể của mình, sắc mặt của Lâm Văn Tịch liền đổi đổi một chút. Vẫn là nhanh chóng tắm xong rồi đi ra ngoài thôi, lúc này cậu lại không cẩn thận mà làm rơi khăn mặt xuống đất, Lâm Văn Tịch định khom người xuống nhặt, nhưng không nghĩ tới lúc đứng dậy đầu của cậu vô tình đυ.ng phải bồn rửa mặt, thân thể theo quán tính chúi người về phía trước, cả người lùi lại khiến cho trọng tâm bất ổn “bịch” một tiếng cậu ngã nhào xuống đất. Lúc này Lê Diễm đang đứng ở ngoài vừa vặn chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy thanh âm liền hoảng sợ đến mức trực tiếp đẩy cửa bước vào.

“Sao lại không cẩn thận như thế. . .”

Lê Diễm còn chưa nói hết câu, đã thấy Lâm Văn Tịch đối diện với mình trong tư thế hai chân đang mở rộng ra, trên tay còn cầm cái khăn mặt kia, bởi vì thấy anh tiến vào cho nên nhất thời cậu ngốc lăng ra dĩ nhiên cũng đã quên che khuất phía dưới của mình. Thoáng chốc bầu không khí trở nên dị thường xấu hổ. Đặc biệt là khi Lê Diễm liếc mắt tới hạ thể của Lâm Văn Tịch.

“Anh. . .” Lâm Văn Tịch đã sợ đến mức không biết nên nói cái gì nữa rồi.

“. . . Ừm. . . Tôi chỉ muốn tìm một cái qυầи ɭóŧ sạch sẽ cho cậu.” Vốn dĩ Lê Diễm đang cầm qυầи ɭóŧ dự định tiến tới gõ cửa, ai ngờ đột nhiên anh lại nghe được âm thanh ở bên trong, hàng ngày luôn luôn được rèn luyện rất tốt anh cũng không biết tại sao vào một khắc kia lại lỗ mãng mà vọt vào như thế.

Khi vừa bước vào, vốn dĩ ban đầu nam nhân đang định nói chút gì đó, thế nhưng nghĩ đến một màn mình vừa thấy kia, anh cũng không thể nói gì được nữa. Kỳ thực ít nhiều thì trong lòng anh vẫn có chút khϊếp sợ, thế nhưng đã được tu dưỡng cực tốt khiến anh không mang phần khϊếp sợ này biểu hiện ra ngoài. Hơn nữa anh chỉ là khϊếp sợ mà thôi, cũng không có suy nghĩ thêm về những thứ khác nữa.

Lâm Văn Tịch xấu hổ đến nổi khóe mắt đều đỏ, khép chặt hai chân của mình lại, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, bí mật chính mình cố gắng che giấu 17 năm qua vậy mà lại bị phát hiện trong hoàn cảnh này, sao cậu lại có thể bất cẩn như vậy, không chịu khóa cửa làm gì chứ. Lâm Văn Tịch dùng đôi mắt đỏ bừng liếc nhìn Lê Diễm, thế nhưng cậu lại phát hiện anh cũng không có nửa điểm biểu tình, tuy vậy trong lòng Lâm Văn Tịch vẫn phi thường khó chịu như cũ, người ta không biểu hiện ra bên ngoài, không có nghĩa là anh ta không ngại mình đâu.