Chương 39: Từng nơi trên người em đều là của tôi

Buổi tối, Lâm Văn Tịch đứng ở trước cửa phòng Lê Diễm chần chờ một hồi, rốt cục vẫn phải cố lấy can đảm gõ cửa tiến vào.

“Em vừa mới nói, em muốn đi ra ngoài kiếm việc làm thêm?” Nam nhân nhíu mày, bé con tới tìm anh trễ như vậy là để nói chuyện này sao?

“Dạ, em sẽ trở về trước thời gian làm cơm, cũng sẽ dọn dẹp thật tốt, em chỉ muốn tận dụng chút thời gian còn dư ra ngoài phát tờ rơi mà thôi.” Cậu bé sợ nam nhân sẽ lo vì mình không thể làm tốt việc trong nhà, cho nên liền giải thích.

Lê Diễm ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, sắc mặt vẫn là không hờn giận, “Em cần tiền sao? Tôi có thể cho em.”

Kỳ thực bình thường Lê Diễm cũng cho Lâm Văn Tịch không ít tiền, nói là dùng để chi tiêu cho sinh hoạt trong nhà, nhưng ở bên trong anh cũng có để thêm tiền tiêu vặt cho Lâm Văn Tịch, thế nhưng Lê Diễm không nghĩ tới mỗi cuối tháng bé con này sẽ trả tiền dư lại cho mình, còn đưa ra sổ sách chi tiêu cho mình coi, Lê Diễm không lấy số tiền kia, anh để lại bên trong tủ đầu giường, mỗi lần Lê Diễm lật sổ chi tiêu ra, đều thấy được món này món kia tốn mấy khối, liệt kê rất chi tiết, lại không có món nào là dành riêng cho em ấy cả, đương nhiên Lê Diễm cũng biết bé con này sẽ không mua riêng cái gì cho mình mà không viết vào đây, trái lại anh cảm thấy có chút tức giận, sao tới bây giờ em ấy cũng không chịu tự mua cho bản thân mình một ít đồ chứ?

“Không cần, em muốn tự mình kiếm tiền.”

“Để trả nợ cho tôi sao?”

“Không phải!” Nam nhân đã cho mình rất nhiều, thế nhưng cậu lại không thể dùng.

“Vậy em muốn kiếm tiền để làm gì?”

“Em muốn trả tiền mua điện thoại lại cho anh.” Đương nhiên đây là một trong những lý do.

Chỉ như vậy? Lê Diễm nhíu mày.

“Không cần thiết, tôi đã nói không cần em trả tiền lại.”

Lâm Văn Tịch lắc đầu, “Lúc đó anh đã đáp ứng sẽ nhận lại tiền của em.” Cậu không muốn thiếu nam nhân càng ngày càng nhiều, thừa dịp cậu còn chưa thiếu quá nhiều mà dứt ra đi.

“Em rất không nghe lời a.” Đột nhiên Lê Diễm thay đổi khẩu khí, tiến đến trước mặt Lâm Văn Tịch, cười đến có chút âm trầm, “Có phải em muốn tôi lấy điện thoại bỏ vào tiểu huyệt của em thì mới vừa lòng không?”

“A.” Vừa nghe thấy nam nhân nói, mặt của Lâm Văn Tịch liền đỏ lên, “Không phải!”

“Vậy thì nghe lời chủ nhân đi.”

“Không được em…”

“Đi làm thêm có cái gì tốt? Có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Em muốn bao nhiêu tôi liền cho.”

Lâm Văn Tịch biết nếu mình không nói ra nguyên nhân, nam nhân sẽ không chịu đáp ứng đề nghị của mình.

“Em muốn tự mình kiếm tiền, thân thể của em, em muốn tự mình điều trị.”

“Chân của em sao? Như vậy không cần tiền, đây là nghĩa vụ của tên nhóc Hạ Quân Dương kia.”

“Không phải. Là chỗ đó của em… Qua mấy tháng nữa em sẽ tròn 18 tuổi, em muốn sớm một chút làm phẫu thuật lựa chọn giới tính.”

“Em nói cái gì?” Đột nhiên Lê Diễm nheo mắt lại đầy nguy hiểm, em ấy muốn làm phẫu thuật biến tính?

“Em… Muốn đi làm phẫu thuật lựa chọn giới tính… Trở thành một nam nhân chân chính…” Lâm Văn Tịch nhỏ giọng nói lại một lần, mặc dù mình đã làm loại chuyện đó với nam nhân, thế nhưng cậu vẫn mong muốn mình có thể bình thường một chút.

Đột nhiên Lê Diễm nâng Lâm Văn Tịch lên, trực tiếp thả xuống ghế sô pha, tay chống ở hai bên không cho Lâm Văn Tịch chạy thoát, ánh mắt có chút kinh khủng, nhìn cậu từ trên cao xuống.

“Hình như em đã quên mất một việc.”

“?”

“Hợp đồng bán thân của em còn đang nằm ở trong tay tôi, bây giờ em chính là người của tôi, từng nơi trên người em đều là của tôi, tôi không cho em đi làm phẫu thuật, em dám tự mình đi sao?”

Lúc này Lâm Văn Tịch mới nhớ tới quả thật hợp đồng bán thân của mình ở trong tay Lê Diễm, nhưng đây chẳng qua là hạn chế tự do thân thể, cũng không nói toàn thân trên dưới của mình đều thuộc về nam nhân a? Mình làm giải phẫu sao lại có dính dáng tới nam nhân được?

“Cái này không liên quan tới hợp đồng bán thân… Đây là thân thể của em…”

“Thân thể của em cũng là của tôi.” Căn bản Lê Diễm không cho cậu có cơ hội phản bác, “Em nghe không hiểu sao, toàn thân cao thấp trên người em đều là của tôi.”

Quả thực Lâm Văn Tịch nghe không hiểu vì sao nam nhân lại nói với mình như vậy, nhưng mà chậm rãi nghĩ lại thì mặt có chút nóng lên, quay lại lắc đầu với nam nhân theo quán tính.

“Xem ra tiểu người hầu của tôi rất không nghe lời chủ nhân a, có phải là do quá lâu rồi chưa trừng phạt em hay không? A cũng không đúng, hình như cho tới bây giờ tôi còn chưa có trừng phạt em đâu. Tiểu người hầu, em nói bây giờ chủ nhân có nên trừng phạt đứa nhỏ không biết nghe lời không?”

Lê Diễm cười tà mị, Lâm Văn Tịch chỉ cảm thấy hô hấp trở nên cứng lại. Lúc này mà mình còn dùng cặp mắt hoa si mà nhìn anh khiến Lâm Văn Tịch đặc biệt khinh bỉ bản thân.

“Như vậy chủ nhân trừng phạt em đi.” Lâm Văn Tịch cho rằng Lê Diễm đang tức giận, cậu cũng không biết nam nhân nói trừng phạt là có ý gì, liền mở miệng nói, trong nhận thức của cậu, trừng phạt bất quá là bị đánh vài cái mà thôi, có lẽ phạt cậu quét dọn hay là không cho ăn cơm, căn bản không có nghĩ đến những thứ khác.

Lê Diễm tiếp tục cười, “Là tiểu người hầu tự chịu trừng phạt nha, đợi lát nữa không cho phép hối hận, hơn nữa còn phải nghe lời, tôi nói cái gì thì chính là cái đó.”

“Dạ.” Lâm Văn Tịch gật đầu, lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.

Lê Diễm buông lỏng tay ra, đứng dậy đi tới trước ngăn tủ, lôi gói hàng kia ra bắt đầu lựa chọn. Anh không nghĩ tới mình nhịn nhiều ngày như vậy, hôm nay lại có thu hoạch ngoài ý muốn, để vật nhỏ cam tâm tình nguyện mặc vào sau đó chơi với mình, chỉ biết là sẽ rất lạc thú.

Lúc Lê Diễm lấy trang phục hầu gái màu đen xen lẫn hồng nhạt ra, thậm chí trong lúc nhất thời Lâm Văn Tịch còn chưa phản ứng kịp đó là cái gì!

Vì sao nam nhân lại lấy một món đồ kỳ quái như vậy? Trước đây thời điểm khi đi học ở trường, cũng không có thiếu nữ sinh thích cos, đêm liên hoan mặc trang phục hầu gái diễn kịch cũng không phải là không có, cho nên Lâm Văn Tịch vẫn biết đó là cái gì, thế nhưng vì sao nam nhân lại có thứ này?

“Bảo bối, trước tiên thay đồ đi.” Nam nhân hiếm khi cười ôn nhu, lại làm cho Lâm Văn Tịch cảm thấy bị giội nước lạnh từ trên đầu xuống, giật cả mình.

“Muốn em… Mặc cái này?”

“Ừm. Đây là mục thứ nhất trong trừng phạt nha. Thế nào, muốn đổi ý?”

Vẻ mặt Lâm Văn Tịch đau khổ, nào có cách trừng phạt người như vậy a! Cậu cũng không phải là nữ sinh! Nhìn thấy bộ dáng vương giả không cho phản kháng của nam nhân, vốn Lâm Văn Tịch còn muốn phản kháng nhưng đành phải ngoan ngoãn mà nuốt lời định nói xuống bụng. Cầm lấy trang phục bị nhét trong tay mình.

Đợi đến khi nhìn kỹ lại, trong chớp mắt mặt của Lâm Văn Tịch đỏ như trái cà chua, thiếu chút nữa xấu hổ muốn chết! Đây là trang phục hầu gái thông thường sao!