Chương 35: Bảo bối, nếu như đã đáp ứng rồi, thì không thể đổi ý (3)

“Cái này…” Cậu bé lập tức xấu hổ đến đỏ mặt. Thứ này… Làm sao mà liếʍ được…

Mồ hôi trên trán Lê Diễm càng ngày càng nhiều, hiện tại đơn giản dừng lại như vậy là muốn mạng của nam nhân, hết lần này tới lần khác vẻ mặt của bé con vẫn là mờ mịt như vậy.

“Em liếʍ liếʍ chút, tôi lập tức sẽ bắn.” Nam nhân lần thứ hai hóa thân thành ác ma dụ dỗ bé con.

“Thật vậy sao?”

“Ừm.”

Nhìn bộ dáng Lê Diễm nhẫn nhịn rất khổ cực, nhớ tới bình thường nam nhân đối xử với mình tốt như vậy, Lâm Văn Tịch đơn thuần lập tức mềm lòng, xấu hổ cúi đầu, dựa gần lại cự bổng của nam nhân một chút, liền cảm nhận được chỗ đó truyền tới từng đợt nhiệt khí, còn có một loại… Xạ hương rất mị hoặc của nam nhân… Khiến cậu cảm thấy đầu của mình đã sắp bốc cháy đến nơi.

“Làm… Làm sao để liếʍ đây…”

Lê Diễm bật cười, “Liếʍ hệt như lúc em liếʍ kem vậy.”

Liếʍ kem? Cậu nhớ tới sở thích ăn đồ ngọt của mình, lại quay sang nhìn vật trong quần của nam nhân trước mặt, cứ cảm thấy… Dâʍ ɭσạи không thôi… Một lát sau, giống như là đã quyết định, Lâm Văn Tịch cầm vật thô to nóng hổi ở trong tay, bởi vì không dám nhìn thẳng vào nó mà nhắm nghiền hai mắt, vươn đầu lưỡi đỏ tươi, nhẹ nhàng đảo qua phân thân của nam nhân như là liếʍ kem.

“A…” Chỉ là bị cậu liếʍ một chút như thế, Lê Diễm đều nhịn không được mà phát ra một tiếng thở dài.

Nghe thấy thanh âm của nam nhân, Lâm Văn Tịch như là được cổ vũ, tiếp tục liếʍ tới. Chỗ đó của nam nhân rất sạch sẽ, Lâm Văn Tịch không có chút cảm giác chán ghét nào, trái lại cái loại xạ hương mê người này quanh quẩn tại chóp mũi, dần dần khiến đầu óc của cậu thiếu dưỡng khí. Thân thể cũng theo đó mà nóng lên.

Đầu lưỡi đảo qua phần thân phân thân, liền có thể cảm giác được nhịp đập của gân xanh ở bên trong, thỉnh thoảng Lâm Văn Tịch sẽ khẩn trương đến mức lông mi nhấp nháy. Hai tiểu huyệt phía dưới đều cảm nhận được tay mình đang nắm vật kia, bắt đầu đói khát co rút lại, hòa tan thuốc mỡ ở bên trong.

Lê Diễm chỉ đơn thuần muốn em ấy liếʍ, không có yêu cầu Lâm Văn Tịch ngậm lấy cái đó của mình vào miệng, anh cảm thấy có lẽ như vậy sẽ có chút thái quá, đây là lần đầu tiên em ấy khẩu giao cho người khác, chắc chắn sẽ không quen, động tác cũng rất trúc trắc, phỏng chừng sơ ý một chút liền có thể chạm vào bảo bối kia của mình. Hơn nữa miệng của Lâm Văn Tịch rất nhỏ, anh không xác định được em ấy thực sự sẽ ngậm vào, sợ làm em ấy bị thương.

“Đừng chỉ liếʍ ở chỗ đó, phía trên cũng muốn liếʍ liếʍ.”

Nghe được lời nói của Lê Diễm, Lâm Văn Tịch dời đầu lưỡi đến chỗ đầu đỉnh của nam nhân, nhìn cự vật đầy đặn kia, trái tim liền đập loạn nhịp. Giương mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của nam nhân, cái nhìn này làm cho Lâm Văn Tịch kinh hoảng. Lần đầu tiên Lâm Văn Tịch thấy rõ ràng biểu tình của Lê Diễm khi đang lâm vào ***, gương mặt và trên trán đều chảy mồ hồi, đôi môi khiêu gợi khẽ nhếch, trong mắt tràn ngập du͙© vọиɠ, vào thời khắc này nam nhân kia là tràn ngập gợi cảm và mê người như vậy.

Thu hồi tầm mắt lại, trái tim của Lâm Văn Tịch vẫn không ngừng đập loạn nhịp, gần như là không cần tới sự chỉ đạo của nam nhân, Lâm Văn Tịch liền ma xui quỷ khiến mà vươn lưỡi ra liếʍ, sau đó không tự chủ đặt ở trong miệng mυ"ŧ một cái.

“Ưm… A…” Tiểu yêu tinh này! Thiếu chút nữa nam nhân liền bắn ra vì quá sung sướиɠ. Anh không nghĩ tới Lâm Văn Tịch nhanh như vậy đã học xong tự mình chơi đùa rồi!

Nghe được thanh âm hít sâu của nam nhân, Lâm Văn Tịch cho là mình làm không được tốt, liền vội vàng buông vật trong tay ra. Vẻ mặt áy náy nhìn Lê Diễm.

“Tiếp đi.”

Đứa nhỏ nâng cự vật của nam nhân lên.

“Ừm, giống như vừa nãy.”

Chậm rãi liếʍ, Lâm Văn Tịch đặt bộ phận phía trước vào trong miệng, ngay cả chính cậu cũng không biết mình đang làm cái gì, hành động cứ như là theo bản năng vậy.

“Tay ở bên cạnh cũng động đi.”

Lê Diễm đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Văn Tịch đặt lên phân thân của mình, lại hướng dẫn cậu tiếp tục bộ lộng.

“Đầu lưỡi đừng có ngừng lại nha.”

Dần dần, Lâm Văn Tịch đã biết phải làm thế nào mới có thể khiến cho Lê Diễm cảm thấy thoải mái, cho nên không cần dạy cậu đều hiểu được nên làm động tác gì, ngoài miệng một bên liếʍ liếʍ, tay còn thừa lại cầm lấy nơi đó bộ lộng, Lê Diễm cúi đầu liền có thể nhìn thấy bộ dáng cố sức của bé con, trong lòng dâng tràn một loại cảm giác thỏa mãn, hơn nữa khi nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng đặt cùng một chỗ với phân thân của mình, một loại kí©h thí©ɧ mãnh liệt đánh vào thị giác càng ngày càng khiến Lê Diễm kiềm nén không được, cảm giác muốn bắn tinh ngày càng bùng phát.

Cảm nhận được vật trong tay bành trướng rồi run lên vài cái, Lâm Văn Tịch còn chưa phản ứng kịp, một luồng bạch trọc cực nóng bắn ra ngoài, toàn bộ rơi lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lâm Văn Tịch. Có một ít còn rơi trên khóe môi, chậm rãi chảy xuống miệng của cậu.

Chờ đến khi nếm được vị mặn trong miệng, Lâm Văn Tịch mới phát hiện ra mình đã ăn thứ gì!

Cậu đỏ mặt lập tức lè lưỡi ra, mặt phía trên vẫn còn dính bạch trọc, thấy bé con toát ra bộ dáng mê người trong lúc vô ý, nếu không phải Lê Diễm có tính khiết phích sẽ không tự ăn vật này của mình thì anh đã sớm hôn lên rồi. Trên mặt vẫn còn dính lại dịch thể của mình, muốn bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu mê người.

“Nhổ ra.” Lê Diễm nói rồi lấy khăn giấy ở đầu giường qua, giúp Lâm Văn Tịch lau dịch thể dính trên mặt và miệng.

“Vật kia… Có thể ăn sao…” Lâm Văn Tịch đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi.

“Có thể ăn được, nhưng tốt nhất là đừng nên ăn.” Nhìn không ra trên mặt Lê Diễm là loại tâm tình gì nữa. Đã không còn loại biểu tình đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ khi nãy.

“Dạ.” Đứa nhỏ nhu thuận gật đầu, cảm thấy vật kia ngoại trừ có chút tanh tanh mặn mặn ra thì kỳ thật cũng không khó ăn cho lắm.