Sáng sớm hôm nay, Lãnh Du vùi đầu vào viết báo cáo kết án cho vụ án kì trước, cô cần phải hoàn thành bản báo cáo này để giao cho chủ nhiệm Vương, cũng như đem báo cáo lưu vào trong máy tính.
Đối với hành động của Lý Quảng Ích, Lãnh Du trong lòng có chút cảm khái. Nếu là người thân yêu nhất của mình bị người ta chà đạp, gϊếŧ hại như thế, chỉ cần là con người có cảm xúc, hẳn sẽ đều muốn dùng thủ đoạn cực đoan như vậy để báo thù.
Lãnh Du nằm ngả người trên ghế, ánh đèn màu trắng chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô, bộ dáng không cười lộ ra vẻ lạnh lùng lãnh khốc. Trong văn phòng người ra người vào, cô không biết biểu tình của mình như vậy đã khiến cho những người khác trong phòng bao gồm cả đồng nghiệp vẫn người ghé qua đều muốn né xa ba thước. Nhưng mà, đối với chuyện này, Lãnh Du trước nay đều không để ý tới, bởi vì cô không để bụng ý nghĩ của những người khác đối với chính mình, hơn nữa bọn họ chẳng qua chỉ đồng nghiệp, cộng tác với nhau trong công việc mà thôi.
Cô nhớ tới rất nhiều chi tiết trong vụ án mình vừa trải qua, kết quả sau cuối khiến cho cô không khỏi cảm thấy lòng người thật xấu xa và hắc ám. Bất luận là Lý Quảng Ích hay là Chu Liên Anh, bọn họ đều là vì đạt tới mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, thậm chí là tùy ý cướp đi sinh mệnh của người khác.
Nghĩ vậy, Lãnh Du quay đầu nhìn nhìn cánh tay trái của mình, vết thương ấy là vì cứu người mà hình thành. Tuy rằng đau đớn, cũng sẽ để lại sẹo, nhưng nó đáng giá, ít nhất cô cũng đã cứu được một mạng người, không phải sao?
Cũng bởi vì như vậy, quan hệ của cô và Lâm Hinh cũng càng thêm kéo gần lại, tuy rằng chỉ có một chút xíu, nhưng có còn hơn không, nhỉ?
Nghĩ đến ngày hôm qua Lâm Hinh ở bệnh viện bầu bạn với cô, còn nấu ăn cho cô, mặt mày Lãnh Du dần dần trở nên ôn nhu.
Đó có phải là do cô ấy quan tâm đến mình hay không?
Giống như là chợt nghĩ đến gì đó, Lãnh Du cúi đầu kéo ngăn kéo ra, bên trong có hai lọ thuốc xoa bóp, đây đều là Lâm Hinh cho cô.
Hai lọ thuốc ấy đều còn đầy, cô chỉ dùng qua một lần, sau đó thì cứ cất mãi trong ngăn kéo không nỡ lấy ra dùng.
Cô tùy tay lấy ra một lọ, cúi đầu dùng ngón cái sờ sờ, sau đó lại đem nó cất vào trong ngăn kéo, cũng khóa lại.
Lãnh Du đem tầm mắt thả trở về bản báo cáo, cô nhấc bút lên muốn tiếp tục viết, nhưng mà dòng suy nghĩ của cô cứ bay tới chỗ Lâm Hinh.
Từ khi học trung học phát hiện mình thích Lâm Hinh, cô trở nên càng thêm trầm mặc, cũng trở nên thật cẩn thận, một chút cũng không dám đem cảm xúc của mình lộ ra ngoài, rất sợ sau khi đối phương biết thì tuyệt giao luôn với cô.
Tuy rằng những năm gần đây, đối phương cũng không có để ý gì tới mình, ngược lại còn thường ganh đua với nhau, nhưng ít ra Lâm Hinh vẫn sẽ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó cùng cô cãi nhau đến nghiêng trời lệch đất.
Nhưng gần đây cô cảm thấy có lẽ chính mình hẳn là đã đến lúc phải tiến lên một bước, thử nhìn xem tâm ý đối phương.
Khi nghĩ đến đây, cô cầm lấy cà phê đặt ở bên cạnh uống một ngụm, sau đó quyết định đêm nay sẽ hẹn Lâm Hinh đi ăn một bữa cơm.
Sau khi Lãnh Du hạ quyết tâm, liền đem lực chú ý một lần nữa đặt ở báo cáo.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi cô lần nữa cầm cốc cà phê lên thì mới phát hiện đã uống hết rồi, thế nên liền đi ra khỏi văn phòng, muốn đi phòng nghỉ rót một ly nước uống.
Lúc cô đi ngang qua vị trí của mấy người đồng nghiệp thì ánh mắt nhìn thẳng, mặt mày thanh lãnh. Vụ án gϊếŧ người lần này mọi người đều biết Lãnh Du lại lần nữa lập công, sự thông minh cơ trí của cô là điều mà ai ai cũng đều công nhận, thế nhưng dáng vẻ lạnh nhạt của cô cũng khiến bọn họ e dè nhiều phần.
Cho nên, khi cô vừa đi qua, vốn dĩ hoàn cảnh đang ồn ào lộn xộn thì trong nháy mắt đã yên tĩnh.
Nhưng mà, Lâm Hinh đang ở trong phòng nghỉ gọi điện thoại cũng không có chú ý tới cảnh tượng như vậy, lực chú ý của nàng hoàn toàn đặt ở trên người đang nói chuyện ở đầu dây bên kia.
Lâm Hinh một tay đỡ trán, một tay nắm điện thoại, nói: “Mẹ à, chuyện của con mẹ cũng đừng nhọc lòng, hiện tại con lấy sự nghiệp làm trọng, mấy cái khác con tạm thời không muốn nghĩ đến.”
Ngữ khí pha chút không kiên nhẫn.
Mẹ Lâm nói: “Con cũng già đầu rồi, hiện tại thật vất vả Tiểu Hoành người ta muốn gặp con, con liền trở về gặp người ta một lần đi chứ.”
Lâm Hinh nói: “Mẹ, chúng ta tuy rằng là hàng xóm, nhưng con nói không thích thì là không thích, con với anh ta chỉ có thể làm bạn bè, cái khác con sẽ không suy xét, mẹ mà nói cái này nữa thì con tắt máy luôn đó.”
Mẹ Lâm nghe thấy con gái nói như thế thì liền mắng: “Con với chả cái, bây giờ tôi nói luôn cho cô biết đây, hiện tại hôn nhân đồng tính cũng đã được hợp pháp rồi, bất luận là nam hay nữ, ba mẹ đều sẽ không phản đối cô kết giao. Nhưng mà cô xem lại mình đi, bây giờ đến cả một đối tượng cũng không muốn tìm, chẳng lẽ cô muốn cả đời sống cô độc luôn hay sao?”
Không đợi mẹ nói xong, Lâm Hinh lập tức ngắt lời, nói: “Mẹ ơi mẹ à, mẹ không cần bởi vì nhà chúng ta và nhà anh ta là hàng xóm thì muốn đem tụi con chắp vá ở bên nhau như vậy được. Con với anh ta nửa điểm cảm giác cũng đều không có. Đừng nói nửa điểm, đến cả một tí tẹo cảm giác cũng không có. Tụi con chỉ có thể làm bạn bè thôi.”
Mẹ Lâm nghe nàng nói như thế, đột nhiên hỏi: “Vậy thì con bé Tiểu Du thì sao? Con cảm thấy Tiểu Du thế nào?”
Lâm Hinh sửng sốt sửng sốt, hỏi: “Tiểu Du? Mẹ nói Lãnh Du ạ? Không có thế nào hết á.”
Mẹ Lâm hỏi: “Cái gì mà không thế nào? Mẹ đang nói, nếu không con với con bé quen nhau thử xem sao? Mẹ thấy con bé khá tốt, mẹ ưng con bé lắm nha, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn. Nếu không phải bởi vì cô không vừa mắt con bé thì tôi đã sớm kêu ba cô mang của hồi môn sang nhà bên đó, gả phức cô cho con bé lâu rồi.”
Lâm Hinh nghe đến đó, há hốc mồm, nàng vội nói: “Mẹ này, mẹ đừng có nói tầm bậy, con với Lãnh Du cũng chỉ là bạn bè mà thôi. Con không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích con, tụi con không có khả năng đó đâu. Huống hồ con cũng đâu có thích phụ nữ, mà cô ấy dường như cũng có người trong lòng rồi.”
Lúc đầu Lãnh Du đi vào phòng nghỉ thì thấy Lâm Hinh đang nói chuyện điện thoại, liền muốn dời bước lảng tránh một chút. Ai mà biết tự nhiên nghe tới tên của mình nên cô dừng bước, ở lại hóng hớt.
Tuy rằng biết nghe lén người khác nói chuyện như vậy là không lịch sự, nhưng Lãnh Du không nhịn được tò mò, há biết Lâm Hinh lại nói ra câu nói kia, khiến cho cõi lòng Lãnh Du trầm xuống.
Con không thích cô ấy...
Huống hồ con cũng đâu có thích phụ nữ...
Thì ra là vậy sao?
Mấy ngày nay nàng đối xử tốt với cô chẳng qua là vì xem cô là bạn bè mà thôi. Lâm Hinh là gái thẳng, đều do cô tự mình nghĩ nhiều.
Lúc Lâm Hinh nói xong điện thoại từ phòng nghỉ đi ra thì gặp phải Lãnh Du đang muốn tiến vào, nàng nhìn thoáng qua cánh tay Lãnh Du, hỏi: “Cánh tay của cô có ổn không?”
Lãnh Du lạnh lùng mà nhìn nàng một cái, nói: “Vẫn ổn, không nhọc cô lo lắng.”
Lâm Hinh nghe cô đáp có vẻ giận dỗi, đột nhiên thấy kỳ quái, cô ấy làm sao vậy?
Lâm Hinh hỏi: “À… Bác sĩ Trình nói vài ngày sau đi đến chỗ ông ấy cắt chỉ, chúng ta đi cùng nhau giống hôm qua được không? Đến lúc đó tôi qua đón cô nhé?”
Lãnh Du rót đầy cà phê, uống một ngụm, nhàn nhạt nói: “Không cần, tôi tự mình đi là được rồi. Cảm ơn.”
Dứt lời, liền nghiêng người né sang một bên Lâm Hinh mà đi ra ngoài, một cổ gió lạnh thổi qua, cô cũng không quay đầu lại.
Lâm Hinh ngơ ngác mà đứng ở chỗ đó, cô ấy rốt cuộc làm sao vậy?
Lúc Lãnh Du lại lần nữa đi ngang qua, đám người Hoàng Lâm đều có cảm giác không khí trở nên đặc biệt quỷ dị. Vừa rồi Lãnh Du từ văn phòng đi ra, khí tràng tuy rằng cường đại, nhưng vẫn hài hòa.
Vậy sao hiện tại…
Bọn họ cảm thấy lạ lạ, mới có một hồi mà sao thời tiết thay đổi chóng mặt quá, lúc nãy là áp thấp nhiệt đới, sao bây giờ thành bão luôn rồi?
Tâm tư của ma vương mặt lạnh thật là khó đoán, không biết vừa nãy là ai lợi hại chỉ trong tíc tắc đã thành công chọc giận ma vương vậy nhỉ?
Sau khi Lãnh Du đi vào văn phòng của mình thì liền đóng cửa lại, cô nhớ tới câu nói kia của Lâm Hinh...
Thôi, đừng nghĩ.
Đầu sỏ gây tội Lâm Hinh sau khi từ phòng nghỉ đi ra, đi ngang qua văn phòng Lãnh Du, thấy cô đang cúi đầu viết báo cáo thì cũng không định quấy rầy. Tuy rằng nàng vì cử chỉ quái dị của cô vừa rồi có chút buồn bực, nhưng rất mau nàng đã bị đề tài thú vị của đám người Dương Thông hấp dẫn.
“Mọi người xem, gần đây khu này mới mở một nhà hàng Trung Quốc. Từ giờ đến cuối tuần có ưu đãi, chúng ta buổi tối cùng đi đi?” Trên tay Dương Thông cầm tờ quảng cáo vừa rồi anh ta được phát ở trên đường, nói với mọi người.
“Được đó được đó! Tiền lương tháng này của tôi cũng không đủ tiêu pha, có ưu đãi đúng là giải cứu hầu bao của tôi!” Tiêu Trình tiếp lời nói.
“Lão Tiêu, anh đừng hù người. Lần này phá được án, chủ nhiệm Vương sẽ không bạc đãi các anh đâu.” Dương Thông bất bình cà khịa.
“Đúng rồi, anh cũng đừng gạt người nữa!” Mai Hoa đẩy vai Tiêu Trình một cái.
Lâm Hinh đi đến trước mặt bọn họ, lại gần nhìn về phía tờ quảng cáo trên tay Dương Thông, quả thật là có một nhà hàng vừa mới mở, hơn nữa ảnh chụp đồ ăn trên đó và mức giá thoạt nhìn rất hấp dẫn.
Mọi người nhìn thấy Lâm Hinh lại đây, cũng không có tản ra, dù sao thì quan hệ giữa cảnh sát Lâm và cấp dưới từ trước tới tới nay đều thân thiết vô cùng.
Mai Hoa nói: “Chị Lâm, dù sao hiện tại cũng không có vụ án nào gấp, chị đi cùng đám bọn tôi luôn nhé.”
Lâm Hinh cười nói: “Đi thì đi, chúng ta tối đêm nay đi luôn cho nóng!”
Dương Thông đẩy đẩy Tiêu Trình một chút, hỏi: “Anh không mời lão đại của anh đi cùng sao?”
Tiêu Trình nhìn vào văn phòng của Lãnh Du một cái, thấy gương mặt đang căng của cô thì nhất thời run lên, hạ thấp giọng nói: “Cánh tay của lão đại đang bị thương, tôi thấy hay là lần sau mời cô ấy đi.”
Hoàng Lâm đứng ở một bên cười nói: “Sao tôi thấy anh giống đang sợ cô ấy quá vậy. Bất quá, vừa rồi sau khi cô ấy từ phòng nghỉ đi ra thì tâm tình tựa hồ thật sự không tốt.”
Lâm Hinh sau khi nghe xong, theo bản năng mà quay đầu nhìn Lãnh Du đang ngồi ở trong văn phòng, vừa rồi nàng cũng đã nhận ra tâm tình của Lãnh Du đang rất kém.
Nhưng mà rốt cuộc là chuyện gì vậy ta, nàng cũng không rõ ràng lắm.
Hoàng Lâm nhìn trộm Lâm Hinh nhìn một chút, nói: “Cảnh sát Lâm, bằng không thì cô vào đó hỏi thăm cô ấy một chút đi?”
Lâm Hinh lại lần nữa nhìn về phía Lãnh Du, nói: “Cũng được, để lát nữa tôi qua đó hỏi thăm chút xem sao."
Mãi cho đến chạng vạng 6 giờ, Lâm Hinh sau khi thu dọn xong đồ đạc thì liền đi tới trước văn phòng của Lãnh Du. Nàng gõ gõ cửa, sau đó thì vặn mở cửa đi vào.
Lãnh Du đang bận rộn viết báo cáo, ngẩng đầu lên nhìn thấy là Lâm Hinh vào phòng thì liền dừng công việc trên tay, nhàn nhạt mà nhìn nàng, mở miệng hỏi: “Cảnh sát Lâm tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Hinh nhìn thoáng qua báo cáo của cô trên bàn, sau đó hỏi: “Dưới lầu có một nhà hàng Trung Quốc mới khai trương, đêm nay chúng ta sang đó ăn thử nhé?"
Lãnh Du thấy nàng hiếm khi mời mình đi ăn, lông mày có chút buông lỏng, cô hỏi: “Khi nào thì đi?”
Lâm Hinh quan sát đồng hồ một chút, thấy khẩu khí của cô không lạnh nhạt giống vừa rồi nữa thì liền đáp: “Hiện tại có thể đi rồi, Tiêu Trình bọn họ đang ở dưới lầu chờ chúng ta.”
Thì ra là còn có những người khác.
Lãnh Du lặng im mấy giây, tiếp tục cúi đầu nhìn báo cáo trong tay, nói: “Tôi không đi được, cảm ơn lời mời của cô.”
Trong giọng nói mang theo hương vị lạnh lẽo.
Thái độ của cô đối với Lâm Hinh thay đổi 180 độ khiến cho nàng có chút ngây người, nàng tự hỏi chẳng lẽ mình đã đắc tội gì với cô rồi sao?
Bất quá, Lâm Hinh dù sao cũng có thành kiến với cô từ trước, vài lần phá án chung này giúp cho quan hệ giữa hai người chuyển biến tốt đẹp, hiện nay giống như là về lại khởi điểm. Nàng đối với thái độ không thân thiện của Lãnh Du thì cũng không vui, liền nói: “Cô không đi thì thôi, mời cô thật phí công.”
Sau khi Lâm Hinh rời đi, Lãnh Du mới chậm rãi từ báo cáo ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng của nàng dần khuất dạng mà lâm vào trầm mặc.
Chuyện cô thích nàng đã không phải chuyện ngày một ngày hai nữa, mà là rất nhiều năm. Cho tới nay mình không ngừng đuổi theo bước chân của Lâm Hinh, vì nàng mà không ngừng cố gắng, cuối cùng theo nàng đến làm việc ở cục cảnh sát trung ương tỉnh.
Yên lặng mà bảo hộ nàng, thậm chí là yên lặng mà chờ mong kỳ tích, chờ mong Lâm Hinh sẽ có một ngày quay đầu lại liếc nhìn cô một cái. Nhưng hôm nay, nghe được Lâm Hinh chính miệng nói ra những lời đó, quá đỗi chua xót, cảm giác phiền muộn trào lên như sóng dữ, dìm tâm tư của cô xuống đáy vực sâu.
Cô khe khẽ thở dài.
Mà khi Lâm Hinh đi xuống lầu, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, tính tình của người này sao mà nắng mưa thất thường vậy chứ? Ngữ khí kia dường như giống với lúc khi còn nhỏ lần đầu tiên nàng đến tìm cô chơi trò ghép hình vậy, cô đã lạnh lùng nói với nàng: Tôi không thích chơi.
Vừa kiêu ngạo lại vừa lãnh đạm vô tình.
Hừ! Cái tên mặt lạnh chết tiệt này!