Một khu chợ truyền thống với nhiều món hàng bắt mắt đã mau chóng thu hút ánh mắt đầy sự tò mò của Heart, Mặc Tửa Tần luôn nắm chặt lấy tay của Heart, hắn không ngần ngại việc làm phu khuân vác cho Heart hắn chỉ sợ nắm không chặt tay Heart.
- Lần tới em muốn đi đâu nữa?
Heart đang thưởng thức một chiếc bánh ngon lành, cô nhìn Mặc Tử Tần.
Sao lại ăn nói nhẹ nhàng vậy nè.
Heart nhét thêm một miếng bánh vào miệng.
- Ai cập nhé, vào lần tới ấy.
- Không!
Heart:”…” Nghẹn miếng bánh…Tại sao?
Vì cô không phải là Heart!
Nhưng cô ta hay tôi thì cũng là một, chẳng qua là…
Mặc Tử Tần mau chóng nhắc bổng Heart lên ôm cô vào trong lòng, hắn phủ môi xuống hôn cô. Heart muốn giãy dụa nhưng bị cánh tay rắn chắc của hắn giữ chặt lại.
Nụ hôn không kéo dài lâu, nhưng hình như nó ngọt quá rồi.
Là do vị ngọt của bánh hay là do vị ngọt ở môi thiếu nữ.
Cũng có thể là vị ngọt của máu…
- Về ngủ thôi, sáng mai nhớ trả lại cô ấy cho tôi.
Người ta thì ôm ôm ấp ấp , bế kiểu công chúa. Chỉ vì tôi không phải “ Heart” mà anh liền vác tôi như bao gạo trên vai trước bao nhiêu con mắt người đi đường.
Cô ta không ngại, anh không ngại nhưng tôi ngại.
***
Có lẽ đặt một phòng đơn là một quyết định sai lầm, thân thể hắn quá cường tráng. Đè chết cô rồi. Sopha thì êm nhưng ngủ ở đó rất lạnh.
Heart tỉnh dậy khi trời mới tờ mờ sáng, quần áo trên người cô sớm đã bị lột sạch, khó khăn lắm mơi ngồi dậy được mà cánh tay của kẻ nào đó cứ giữ chặt lấy cái eo mỡ của cô nhất quyết không buông.
Sau hơn nửa tiếng loay hoay, Heart đành chấp nhận tiếp tục nằm xuống bên cạnh Mặc Tử Tần.
- Sao không ngủ thêm?
Heart đang chọt chọt nhũ hoa của Mặc Tử Tần, nghe thấy hắn mắt vẫn nhắm nhưng miệng lại thản nhiên hỏi han nhẹ nhàng kia . Cô phồng má há miệng ngậm lấy nhũ hoa mà cắn.
Bị cái miệng nhỏ ẩm ướt đυ.ng chạm, Mặc Tử Tần lập tức mở mắt, đè cô xuống. Heart vẫn tiếp tục rướn người ngậm chặt lấy nhũ hoa đối phương.
Thật nhột
- Nếu em còn muốn hôm nay ra ngoài được thì mau chóng nhả ra!!
- Sao lại...mắng...Min!!
Cô ấy cũng là em mà, sao anh lại mắng.
Nhất định phải là em những kẻ khác không phải là em, anh không chấp nhận.
Mặc Tử Tần ngắm nhìn khuôn mặt đang lộ biểu cảm không vui kia, hắn khẽ nở nụ cười:" Nếu anh là hắn, em sẽ chấp nhận?"-"Không nhớ...mất hết rồi."
Mặc Tử Tần không nói gì cả, hắn bế Heart vào trong phòng tắm rồi tắm rửa cho cô. Khi hai người ra khỏi phòng tắm thì mặt trời cũng đã lên cao lắm rồi
Lão đại , có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó không? Tôi cảm thấy dường như đã gặp anh ở đâu đó.
Hay thật vừa hay tôi cũng có cảm giác đó.
***
-Bánh...bánh của ...em...trả!!
-Nhóc con này , ở đâu ra thế, đây là đồ anh gọi trước rồi mà!!
Nước mắt bắt đầu chảy dài ra .
Oa,oa,oa.
Lão đại có người bắt nạt tôi.