Đã được hai tháng kể từ khi Heart rời khỏi nhà, chuyến du lịch dài ngày của cô bắt đầu từ mùa xuân. Mới đó thôi cô đã đi qua Hong Kong, Buhtan và Ai Cập .
Chuyến bay từ Ai Cập quay trở về Mỹ chuẩn bị hạ cánh xuống đường băng. Do quá mệt mỏi khi phải liên tục di chuyển liên tục một quãng đường dài khiến toàn thân Heart gần như rã rời cả ra. Cô thất tha thất thểu xách hành lí rời khỏi sân bay. Chỗ này quá ồn ào.
Suzy (30) một trong những người bạn kiêm đồng nghiệp của cô đã chờ sẵn ngoài của sân bay chỉ chờ đón cái thân xác của cô đi.
- Không nghĩ là em sẽ trở về sớm như vậy đâu.
-... *im lặng*
- Từ Ai Cập trở về có đặc sản gì không ?
-... *tiếp tục im lặng và bấm điện thoại*
Suzy tiếp tục lái xe cho đến tận 5 phút sau , Heart mới chịu trả lời : " Đồ , đã lấy được...Nơi đó từng đến...Có cát." Từng câu trả lời ngập ngừng của Heart đều cách đều nhau ít nhất 2 giây, không nhiều hơn cũng chẳng ít hơn. Suzy nhìn vẻ mặt của Heart qua kính chiếu hậu trong xe, vẫn là cái vẻ mặt và phong cách đó. Thôi thì câu trả lời này như vậy cũng coi là tốt rồi, ít ra vẫn chịu trả lời.
Suzy thư thả lái xe còn Heart, cô không thể nào chịu nổi tiếng ồn xung quanh bản thân nên sớm đã đeo tai nghe bật nhạc thiền rồi. Một giấc ngủ ngắn vừa chạy qua thì một loạt các tiếng động đổ vỡ ầm ầm đồng loạt vang lên. Tiếng người la hét khắp nơi, khung cảnh thành phố Washington vài giây trước vẫn còn yên bình giờ trở nên hỗn loạn vô cùng.
Là một vụ xả súng và đánh bom tự sát !
Chiếc xe chở Heart vô tình lọt vào tầm ảnh hưởng của vụ nổ làm chiếc xe bị bắn ra xa, kính xe vỡ nát. Suzy hoảng loạn vô cùng, cô vội vã kéo Heart thoát ra ngoài nhưng chưa kịp chạy ra xa một loạt các tiếng súng cùng tiếng bom nổ vang lên tứ phía. Việc này đã ảnh hưởng tới Heart, cô gần như đứng im tại chỗ không sao nhúc nhích mặc cho Suzy có ra sức la hét với cô mặc cho cơ thể cứ bị lôi đi nhưng Heart cứ im lặng. Cô mặc cho bản thân cắn móng tay đến chảy máu nhưng quyết không chịu di chuyển, miệng không ngừng lẩm bẩm .
- Ồn...muộn...đau...máu. Ồn...muộn...đau...máu. Ư...Ưʍ. Ư...
Cuối cùng là một loạt cá tiếng nức nở không thành hơi câu chữ không thành lời nhịp thở và ánh mặt tràn ngập không phải là hoảng loạn mà là khó chịu .
Trong dòng người hỗn loạn, Suzy cứ thế bị đám người đẩy đi còn Heart thì như không thể nào xác định phương hướng, cô cứ chạy miết về một phía rồi vô tình lao phải một người đàn ông. Ánh mắt cả hai chạm phải nhau một ánh mắt là chết chóc một ánh mắt là vô hồn.
Tiếng đổ vỡ lại vang lên thêm một lần nữa, tiếng ầm ầm vang to hơn điều khó thật khó chịu. Heart dường như không thể chịu được cảm giác khó chịu này, cô ngồi thụp xuống lấy hai tay bịt kín tai miệng vẫn không ngừng lẩm nhẩm. Cô vò đầu bứt tóc tự cào cấu day tay tới chảy máu. Người đàn ông không quan tâm những gì đang xảy ra, hắn vội kéo cả Heart chạy tới một chỗ an toàn.
Ít nhất cho tới khi tiếng súng kết thúc thì cũng được coi là an toàn .
Cùng lúc đó, Heart cũng do cảm giác khó chịu trong lòng cộng thêm sự mệt mỏi khiến cô sớm ngất xỉu. Cô không quan tâm tới mọi âm thanh, khung cảnh bên ngoài, cô chỉ biết có thứ gì đó rất an toàn đang bọc lấy cô. Vậy ngất xỉu thì cũng chẳng sao đâu nhỉ?!