Chương 12: Khoảng cách

Vào trong xe nó buột miệng hỏi:

- Vì sao hai người li dị mà chú không định bước tiếp?

Câu hỏi của nó khiến Khang hết sức bất ngờ, tròn xoe mắt nhìn nó nhưng không đáp lại. Nó cảm thấy mình bỗng trở nên vô duyên kinh khủng. Nó hận bản thân sao có thể hỏi cái vấn đề tế nhị đến vậy. Như thế khác nào vết dao cứa vào tim Khang, chuyện đã ngủ yên nó lại còn khơi lên một cách đầy tàn nhẫn. Dường như để ý khuôn mặt buồn rầu của nó qua gương ô tô Khang nhìn nó cười an ủi:

- Duyên số thôi mà.

Lần đầu tiên nó thấy Khang cười với nó. Ánh mắt hiền dịu, khuôn mặt phúc hậu của Khang làm nó tự dưng cảm thấy ấm áp lạ thường. 10 phút trên xe từ quán ăn về nhà mà nó cảm tưởng như cả một thế kỉ trôi qua vậy. Thời gian cứ ì ạch trôi, còn quãng đường như kéo dài đến vô tận khi mà hai người trên xe lại im lặng không nói với nhau thêm bất cứ lời nào. Thật ngột ngạt đến khó chịu....

Cuối cùng nó cũng được yên ả trên chiếc giường êm ái của mình. Nó vẫn cảm thấy quê hết sức khi hỏi một câu hỏi vô duyên đến vậy. Nhưng nhớ lại cái cách cười, cách ngồi lặng lẽ của Khang nó cảm thấy Khang khá ấm áp dễ gần chỉ có điều nó quá vô duyên trong giao tiếp nên mới thành ra bị quê hết lần này đến lần khác. Ban đầu nó không nghĩ là việc sống chung trong căn nhà nhưng cuộc sống của ai thì người đó riêng biệt lại bức bí đến vậy. Giờ nó đã nhận ra, cứ đi ra đi vào cả ngày gặp nhau hàng chục lần mà chỉ có vài câu chào và câu ậm ừ đáp lại thì quá là kì cục đi.

Ting........ tiếng tin nhắn fb của nó:

"Cháu có đang ở cùng chú Khang không? Sao cô gọi từ tối đến giờ mà không thấy chú bắt máy?"

Sau một hồi vào trang cá nhân tìm hiểu nó nhận ra là Hoa người con gái hôm nọ Khang có dẫn về nhà. Nó trả lời:

- Cháu vừa có thấy chú ấy ở nhà. Chắc là đi ngủ sớm rồi cô ạ!

- Ừ cô cảm ơn cháu nhé.

Nó định cũng đi ngủ luôn nhưng có gì đó khiến nó tò mò:"sao lại không nghe máy của người tình? Chắc giận nhau? Hay có chuyện gì xảy ra với chú ấy.! Không được. Không được nghĩ linh tinh". Nó mò xuống nhà dưới, đi lên phòng Khang thì cũng chẳng thấy bóng dáng chú ta đâu cả. Trên cái ghế sofa quen thuộc cũng không thấy Khang nằm ngủ quên ở đó. Nó bắt đầu lo lắng:" biết đâu ông ta lại ra ngoài uống rượu say khướt rồi xảy ra chuyện gì sao?" Nó đứng ngồi không yên, đi loanh quanh khắp phòng, đầu nó muốn nổ tung khi toàn nghĩ đến chuyện không hay. Nó đang toan định chạy ra cửa đi trong vô định tìm Khang thì bất ngờ Khang xuất hiện trước mặt nó. Nó hét toáng lên trách móc khiến Khang lại thêm một phen tròn mắt nhìn nó:

- Chú đi đâu mà giờ mới về. Gọi điện thì không nghe máy là sao?

........................