Chương 1
Kỳ nghỉ đông lại tới, người bạn nhỏ hân hoan vui mừng, người lớn bận rộn suy tính phải bố trí sinh hoạt ngày nghỉ như thế nào cho đứa nhỏ.
Điền Bảo Bảo nhà tôi đang học lớp ba, bài tập hằng ngày rất nặng. Trước kỳ nghỉ hè, cậu nhóc từ chối lớp phụ đạo, chỉ học bơi lội và tiếng Anh, nên kết quả học kỳ này bị tụt, điểm thi chỉ quanh quẩn ở mức 8.0. Tôi vừa nhìn liền chậc lưỡi, công đốc thúc hai tháng, cuối cùng cũng nâng được điểm trung bình lên 9.0. Mắt thấy nghỉ đông đã cận kề, vì để tránh cho cậu chàng từ rồng biến thành sâu, tôi sắp xếp cho cậu tham gia khóa cắm trại mùa đông, vừa học vừa chơi, bài học vận động, để tránh đầu óc mụ mị đi sau kỳ nghỉ dài.
Tôi cũng không phải là người mẹ học vấn, thiếu kiên nhẫn quan sát con cái làm bài tập, đều dạy Điền Bảo Bảo phải tự mình chịu trách nhiệm, tôi mỗi ngày chỉ làm công tác kiểm tra cuối cùng. Sở dĩ tôi mong muốn thằng bé đạt được điểm trung bình 9.0 là vì tôi cho rằng giáo dục là nền tảng của một đất nước. Điểm tốt không phải là vì thể diện của cha mẹ (chúng tôi không bao giờ nói chuyện về điểm số của đứa nhỏ trước mặt bạn bè), mà là nó biểu đạt cho việc đứa trẻ tiếp thu được bao nhiêu những điều giáo viên đã dạy. Tôi lo lắng là nếu nền móng không chắc chắn, thì khi lên cao phải xoay xở như thế nào?
Nghĩ lại, đứa nhỏ ba năm học nhà trẻ, ngược lại là ba năm cha mẹ vui vẻ, thoải mái nhất. Chỉ là con cái rồi sẽ lớn lên, nó sẽ bắt đầu cảm thấy áp lực, các bậc phụ huynh thì tại sao lại không?
Chúc năm mới thành đạt hơn năm cũ, người lớn và trẻ nhỏ đều có thể hạnh phúc hơn và hài lòng hơn với cuộc sống của mình.
Người đàn ông nói: "Em nói em bằng lòng làm nhân tình của anh?"
Người phụ nữ nói: "Không phải nhân tình, là bạn giường, cộng sự, tùy anh gọi, nhưng không phải tình nhân."
Người đàn ông nhìn người phụ nữ hoàn toàn không có vẻ mặt ngượng nghịu, người không biết còn cho rằng cô rất lão luyện nha. Nhưng anh biết cô không phải, biết được rất rất triệt để.
"Có gì khác nhau?"
"Tình nhân là có tính phí phục vụ, không thể tùy thích từ chối kim chủ*, còn phải tận tâm tận lực tâng bốc kim chủ." Vẻ mặt cô nghiêm túc nói: "Anh cũng biết em sẽ không nịnh bợ ai hết, nên nhất định sẽ không diễn tốt vai tình nhân. Em thích tự kiếm tiền xài, vui thì lên giường với anh, mất hứng thì đá đít anh xuống giường."
* Kim chủ : là ông chủ bao nuôi cho mấy em tình nhân.
"Cái gì?" Người đàn ông tưởng mình nghe lầm.
Quá đại nghịch bất đạo rồi nha!
* Đại nghịch bất đạo : tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.
Đôi mắt sáng long lanh cực kỳ nhấn mạnh: "Để có tự do ‘thích thì đá đít anh xuống giường’ nên em không làʍ t̠ìиɦ nhân."
"Em không ham tiền?" Người đàn ông không tin.
"Em yêu tiền, nhưng em yêu tự do hơn, tự do tâm hồn."
Người đàn ông hoàn toàn không hiểu được logic của người phụ nữ, nhưng điều này không phải trọng điểm.
"Anh sẽ không cưới em."
"Em biết."
"Anh và em đều phải tránh thai, tiến hành đồng bộ, để ngừa vạn nhất."
"Có thể."
"Không lễ liếc gì hết." Cái gì mà lễ tình nhân, lễ Giáng Sinh, sinh nhật, NO! NO! NO!
"Em cũng không muốn trải qua cùng anh, nghĩ thôi cũng thấy không thú vị."
"Không nên yêu anh."
"Anh cho là anh có thể ‘yêu’ sao?"
"Quý cô à, em muốn cãi nhau với anh phải không?"
"Quý ông à, ở đây, anh chỉ là bạn giường của em thôi, nhớ lấy!"
***
Một đêm khuya nào đó.
"Anh phải đi về?" Giọng nói lười biếng của người phụ nữ truyền ra từ trong chăn.
"Ừ, em gái anh ở nhà."
Vì vậy, dù có mệt mỏi cũng phải lết về nhà? Đúng là một người anh trai có trách nhiệm.
"Lần sau đừng tặng quà cho em nữa."
"Anh thích. Không thích thì em có thể cho người khác!"
"Người đàn ông tội nghiệp, có nhiêu đó mà đã sợ em muốn ăn nằm với anh rồi sao? Em có thể viết hẳn một tờ Bản Tuyên Thệ cho anh, thật đấy."
"Ít nhiều lời!"
Người đàn ông luôn luôn bình tĩnh, hiếm khi tức giận bỏ đi.
***
Lại một đêm khuya ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó.
"Hôm nay anh không cần về nhà sao?"
"Ừ, em gái anh kết hôn rồi."
"Cho nên?"
"Cho nên cái gì? Em không biết em gái anh kết hôn rồi?"
"Em đương nhiên biết, cái đó và việc anh nằm trên giường em không có liên quan. Em quen ngủ một mình!"
"Anh cũng quen ngủ một mình, cho nên chúng ta hãy cùng thích ứng đi!"
Người đàn ông ôm người phụ nữ ngủ thϊếp đi.
Người phụ nữ nhìn anh chằm chằm một lát, sau tất cả cũng không thể đá anh xuống giường.
************************
Ngày xuân ấm áp, ánh nắng mặt trời xuyên qua màn ren, đánh thức đôi nam nữ ôm nhau ngủ trên giường.
Người đàn ông mở mắt đầu tiên, thật lâu mới nhận ra rằng đây không phải là phòng ngủ của mình, khó hiểu sao bản thân lại có thể ngủ say đến vậy. Nhưng thực tế không cho phép anh suy nghĩ quá lâu, nhanh chóng xuống giường mặc lại quần áo đã cởi vất lăn lóc tối hôm qua.
Người phụ nữ trở mình lại ngủ tiếp. Ra giường hồng tím trượt xuống, để lộ những sợi tóc trơn mềm rối tung trên tấm lưng trắng nõn không tỳ vết, khiến bất cứ người đàn ông nào trông thấy cũng không nhịn được muốn vươn bàn tay to vuốt ve đường cong cơ thể trắng mịn thân thể của cô.
Phản ứng đầu tiên của người đàn ông là kéo rèm cửa sổ, sau đó mới sực nhớ đây là lầu 16, ai lại có thể rình trộm nghía cô vô ý lộ cảnh xuân?
"Mình rốt cuộc đang làm gì chứ?" Người đàn ông tự chửi thầm một tiếng, anh không nên bận tâm tới phụ nữ.
Anh rút tờ chi phiếu trong túi áo ra, ghi vào một dãy số, rồi đặt trên bàn trang điểm. Biết người phụ nữ này không lấy tiền, anh đính kèm một tờ ghi chú: "Lấy tiền này giúp tôi mua dao cạo râu và vật dụng hàng ngày".
Người đàn ông ra khỏi phòng ngủ, khóa cửa chính rồi rời đi. Trước khi đi làm, anh phải về nhà một chuyến thay quần áo, thực sự bất tiện nha, lần sau nhớ mang theo vài ba bộ đồ mới được.
Lúc anh vừa đi, cô liền mở mắt.
Đôi mắt to tròn như mắt mèo của Nhạc Xuân Phàm có chút vẻ mệt mỏi, thật sự là một đêm thiếu ngủ. Cô quen ngủ một mình rồi, trên giường có nhiều hơn một người báo hại cô mất ngủ.
Không có lần sau! Tuyệt đối không có lần sau!
Bạn giường cũng được, mà tình nhân cũng được, cũng đừng hòng muốn chung sống như người yêu với cô.
Cô sống đến 25 tuổi đầu, chưa từng trải qua kinh nghiệm chung sống với đàn ông, và sau này cũng không muốn sống chung với đàn ông. Điều cô tiếc nuối lớn nhất chính là mình không phải người đồng tính, vì vậy chỉ có thể tìm một tên đàn ông tuyệt đối sẽ không thích cô, đồng thời cũng không thuộc khẩu vị của cô, để sưởi ấm nhau lúc cô đơn tịch mịch.
"Thật muốn trốn việc một ngày để ngủ bù quá à!" Cô ôm chăn mỏng quyến luyến không rời.
Thật không may, cấp trên của cô là quỷ khát máu không nước mắt, quản lý cấp dưới hoàn toàn nghiêm khắc, các nhân viên nữ cùng phòng dù tới ngày "đèn đỏ" cũng không ai dám xin nghỉ.
Ông chủ lớn của bọn họ hoàn toàn không hiểu phụ nữ có loại vấn đề bối rối này.
"A ~~ Mình thực sự nghĩ nhiều rồi, mau nhanh rời giường thôi!" Nhưng toàn thân cô sao đau nhức thế? Đều do tên đàn ông xấu xa, báo hại cô một đêm thiếu ngủ, rốt cuộc khiến eo đau lưng mỏi.
Nhạc Xuân Phàm nức nở vài tiếng. Không ai biết thật ra cô rất mít ướt, đánh chết cô cũng sẽ không để lộ yếu điểm này đâu. Ra khỏi cửa, cô là hình tượng một thư ký hoàn hảo, bình tĩnh, lý trí, và cẩn thận tỉ mỉ.
Chuông di động reo lên, cô duỗi thẳng tay bắt máy.
Yếu ớt "A lô."
"Hố hố hố, có người bị vắt kiệt sức rồi?" Thanh âm vừa ỏng vừa ẹo cực kỳ quyến rũ: "Uống cà phê không nè?"
"Uống."
"Chờ cậu đó!" Giọng nói ám muội nũng nịu không thua cô nàng 0204*.
* Cô nàng 0204 : một truyện ngắn ngôn tình TQ thuộc thể loại H. Mình sẽ edit sau khi bộ này hoàn khoảng vài tuần.
Nhạc Xuân Phàm cuối cùng cũng có động lực xuống giường, nhanh chóng chải chuốt thay quần áo chỉnh tề. Khi đến bàn trang điểm dặm chút phấn, rồi cô cũng thấy được tờ chi phiếu và mảnh ghi chép, cô trợn trắng mắt: "Bảo tôi dùng một trăm ngàn tê giúp anh mua đồ dùng hàng ngày? Đùa nhau à! Đây hoàn toàn là không gian sống của riêng tôi, không cho ai xâm chiếm hết, đặc biệt là đàn ông."
Cô xé nát tờ chi phiếu và mảnh ghi chép thành từng mảnh, xem như chưa hề tồn tại.
Nếu tên đàn ông có ý đồ xâm lược lãnh thổ của cô, cô sẽ phản kháng chiến đấu lại, thậm chí có phải chia tay đi chăng nữa.
Kiên định tín niệm, nàng cầm bao da xuất môn, hạ một tầng lầu khứ án Phạm Ti Ti chuông cửa.
Niềm tin vững chắc, cô cầm ví da ra ngoài, xuống một tầng lầu nhấn chuông cửa phòng của Phạm Ti Ti.
"Xuân Phàm ~~" cửa chính rộng mở, một làn gió thơm đập vào mũi, tiểu mỹ nhân thân hình bốc lửa nhào tới. Xuân Phàm động tác nhanh nhẹn né sang bên, cũng không quản cô nàng nào đó xíu nữa là chụp ếch trên sàn, lướt qua cô đi thẳng vào nhà, ngồi xuống ghế trong căn bếp nối liền phòng khách.
"Cà phê đâu? Bữa sáng đâu?" Xuân Phàm vỗ bàn đói bụng mè nheo.
Phạm Ti Ti xinh đẹp đến quyến rũ kiều mị, là mẫu "người tình" tiêu chuẩn, giọng nói có thể khiến đàn ông mềm nhũn bủn rủn chân tay. Đáng tiếc lại vô hiệu đối với Nhạc Xuân Phàm.
"Hôm nay cậu làm nữ thổ phỉ à?" Gắt gỏng đóng cửa lại oán trách.
"Nếu không cho mình ăn uống, mình sẽ phi thẳng dao vào cậu!" Xuân Phàm đánh một cái ngáp rõ to. Cô cần hai ly cà phê đen, nếu không sẽ không có đủ sức chống chọi với áp lực làm việc trong ngày.
"Hình tượng! Hình tượng! Làm ơn chú ý một chút được không? Có muốn ngáp thì cũng phải che lại cái miệng nhỏ nhắn, ra vẻ lười cũng phải có phong cách..." Phạm Ti Ti vừa nói liên mồm vừa làm mẫu.
"Dao đâu? Cậu giấu dao đi đâu?"
"Rồi, rồi, rồi, cà phê tới đây." Người đẹp ngực tấn công mông phòng thủ, tất nhiên rất biết hưởng thụ cuộc sống, yêu quý tánh mạng. Một bình cà phê nóng hổi đặt trên bàn, không quên đính kèm tách cà phê xinh xinh, rồi lấy ra bánh mì caramel từ lò nướng: "Phục vụ đủ tốt chưa!"
"Cũng không tệ lắm. Ưu điểm lớn nhất của cậu là pha cà phê ngon."
"Này, ăn đồ của người ta, thì không được tiết kiệm cái miệng nghen." Phạm Ti Ti dùng ngón trỏ thon thả nâng cằm mình, ánh mắt mị hoặc, giọng ngọt như mật: "Nhìn mình nè, đẹp đến hại nước hại dân, toàn thân từ trên xuống dưới đều là tuyệt vời trên cả tuyệt vời. Pha cà phê chỉ là chút tài mọn thôi, OK?"