Chương 20: Báo Ứng (Kết Thúc)



"Hóa ra ký ức tuổi thơ của tôi..."

Sau khi xem tất cả những hình ảnh này, cuối cùng tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hồi đó, tôi bị ngã bất tỉnh nên mất trí nhớ, tôi không thể nhớ hết mọi chuyện xảy ra đêm hôm đó, huống chi là Triệu Nhã Thi, và cả bí mật mà chị Nhã Nam đã nói với tôi trước khi chết.

Tôi: “Xin lỗi chị Nhã Nam, hồi đó em…”

Triệu Nhã Nam mỉm cười: "Tiểu Lôi, chị không trách em, chị tin ông trời đã có sự an bài, quả nhiên, hôm nay cuối cùng chị cũng đợi được các em."

Tôi: "Nhưng chị Nhã Nam, không phải Trình Thiên Diệp đã phóng hỏa sao? Vậy tại sao ông ta cũng chết?"

Khóe miệng Triệu Nhã Nam giật giật: "Đúng vậy, vốn dĩ ông ta sẽ không chết. Nhưng để lấy lại chứng cứ, ông ta đã bí mật trở về làng vào đêm thứ hai sau vụ hỏa hoạn. Cũng chính vì vậy, ông trời đã cho chị và những dân làng chết oan ở đây một cơ hội để báo thù.”

Triệu Nhã Thi: "Chị đã gϊếŧ ông ta?"

Triệu Nhã Nam lắc đầu: "Chúng tôi không gϊếŧ ông ta, chính ông ta tự gϊếŧ mình. Đêm đó, khi ông ta nhìn thấy cái chết của chúng tôi đã sợ đến mất hồn vía, tự mình rơi xuống núi tử vong. Đây chính là ác giả ác báo!”

Mao Chỉ Hàm: "Vậy em hiểu rồi. Sau khi ch.ết, sự oán hận của Trình Thiên Diệp vẫn không tiêu tán. Ông ta đã tạo ra các quy tắc kỳ lạ trong lớp học. Ông ta muốn nhiều người phải ch.ết cùng với ông ta.”

Triệu Nhã Nam lắc đầu: "Không phải. Bởi vì ngôi làng bị đốt cháy, trở ngại đã không còn, tập đoàn Vương thị đã thành công trong việc giành được dự án này. Nhưng ngay cả khi chúng tôi ch.ết đi, chúng tôi cũng không muốn họ đạt được ý nguyện. Bọn họ đưa công nhân đến đều bị chúng tôi dọa sợ chạy mất, cho nên dự án bị đình trệ. Mặc dù Trình Thiên Diệp có ngăn cản, nhưng ông ta không phải là đối thủ của chúng tôi.”

Diệp Đồng: “Vậy tại sao ngôi trường này vẫn được xây dựng?”

Triệu Nhã Nam: "Sau đó, tập đoàn Vương thị tìm được một tên tà sư độc ác. Hắn là người có thuật pháp cao siêu, đã đưa ác linh đến đây để đối phó chúng tôi, đó chính là ma cà rồng và thây ma của Phương Tây mà mọi người đã gặp trong ký túc xá. Chúng mạnh hơn chúng tôi rất nhiều. Tên tà sư còn dùng bùa chú phong ấn chúng tôi để tập đoàn Vương thị có thể xây dựng trường học này. Nhưng sau khi tên tà sự bị bệnh qua đời, phong ấn tự động giải trừ, những ác linh hắn dùng để trấn áp chúng tôi trước đây cũng bắt đầu mất kiểm soát.”

Tôi: "Đó là lý do tại sao nó hình thành một nơi kỳ lạ sau trường học phải không?”

Triệu Nhã Nam khẽ gật đầu.

Tôi: "Những cương thi đó đâu rồi? Họ đối với bọn em không có ác ý, hơn nữa còn giúp bọn em trốn thoát. Đã xảy ra chuyện gì vậy chị?”

Triệu Nhã Nam: "Họ là tổ tiên của thôn chúng ta, được chôn cất ở đây đã hơn trăm năm, chính vì bọn chúng phá đi xây lại, cả thôn đều bị đào lên ba thước đất, mới làm kinh động đến họ. Cũng nhờ sự có mặt của nhóm tổ tiên này, chúng tôi mới có thể chống lại đám ác linh kia.”

Nghe xong câu chuyện, cuối cùng tôi cũng đã hiểu tất cả các quy tắc đều có sự tham gia của một số thế lực trong đó, những ác linh được tên tà sư phóng thích, bao gồm quản lý ký túc xá là ma cà rồng, người hướng dẫn là thây ma, tổ tiên của chúng tôi là cương thi, Trình Thiên Diệp, Nhã Nam- chị gái của Nhã Thi và những dân làng đã chết một cách oan uổng.

Lúc này, Triệu Nhã Nam đưa một chiếc hộp cho tôi và nói: “Tiểu Lôi, mở ra đi.”

“Có phải dùng chìa khóa màu đen để mở không?” Tôi hỏi.

Chị ấy khẽ gật đầu.

Tôi lấy chiếc chìa khóa màu đen tra vào ổ khóa, một tiếng cạch vang lên, chiếc hộp đã được mở ra.

Bên trong có một số bức ảnh cũ và một máy ghi âm.

Tôi: "Đây là. . . . . ."

"Tiểu Lôi, đây là bằng chứng phạm tội của Trình Thiên Diệp thông đồng với tập đoàn Vương thị để phóng hỏa. Trình Thiên Diệp tuy đã ch.ết, nhưng tập đoàn Vương thị vẫn còn, xin hãy đòi lại công bằng cho chị và những dân làng đã ch.ết oan uổng."

Tôi nhìn Triệu Nhã Thi, Diệp Đồng và Mao Chỉ Hàm đang đứng phía sau, họ đều đồng loạt gật đầu.

Tôi: "Chị Nhã Nam, chị yên tâm, chúng em nhất định sẽ báo thù cho chị!"

Triệu Nhã Nam: "Cảm ơn các em, bây giờ mọi người có thể trở về rồi. Hãy yên tâm, sau khi trở về thế giới hiện thực, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.”

Nghe lời này, Diệp Đồng, Mao Chỉ Hàm và tôi cùng ôm nhau, vui mừng đến rơi nước mắt, một tuần vừa qua thật sự không dễ dàng.

"Chị, em không muốn rời xa chị..." Lúc này, Triệu Nhã Thi ôm chặt chị mình.

Triệu Nhã Nam nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy, nói: "Em gái ngốc, chị gái của em đã ch.ết rồi. Lần này gặp được em chính là món quà mà ông trời đã ban cho chị. Em phải nhớ rằng, cho dù đêm có dài bao nhiêu, hãy luôn vững tin ngày mai mặt trời sẽ ló dạng. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, em phải sống như mặt trời, luôn luôn tỏa sáng. Em gái, chị rất yêu em.”

23.

Một luồng ánh sáng trắng nhấp nháy, sau đó vụt tắt.

Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trên giường trong phòng ký túc xá, xung quanh rất yên tĩnh.

“Vừa rồi mình nằm mơ sao?” Tôi tự nói với mình.

"Không, cậu nhìn kìa."

Lúc này, một giọng nói vang lên từ đầu giường của tôi, đó là Triệu Nhã Thi.

Khi nhìn xuống, tôi thấy mình đang cầm một chiếc hộp.

Tôi nhớ chị Nhã Nam đã giao lại chiếc hộp này cho tôi.

Tôi ngồi dậy và nói: "Các chị em, chúng ta không thể phụ lòng mong đợi của chị Nhã Nam, chúng ta phải đòi lại công lý cho chị ấy và những dân làng đã ch.ết oan uổng!"

Sau đó, bốn người chúng tôi đã giao chiếc hộp cho cảnh sát.

Dựa trên những bằng chứng chúng tôi cung cấp, cảnh sát bắt đầu điều tra Tập đoàn Vương thị.

Cuối cùng, không chỉ thành công bắt được kẻ chủ mưu thông đồng với Trình Thiên Diệp trong tập đoàn Vương thị, mà còn phát hiện ra những hành vi phạm pháp và tội ác khác của tập đoàn này.

Dựa vào tất cả các bằng chứng tìm được, những thành viên của tập đoàn Vương thị không thể thoát tội.

Tập đoàn Vương thị chính thức phá sản, mọi người la hét và muốn họ trả giá.

Tục ngữ nói, thiện ác đều có nhân quả báo ứng, nếu như báo ứng chưa đến, là bởi vì thời cơ chưa tới, một khi thời cơ tới, tất sẽ có báo ứng.