Vào một đêm nọ, một cuộc họp kín được tổ chức trong phòng của chúng tôi.
Tôi liệt kê tất cả các nội quy và nói: "Dựa trên sự thăm dò của tuần này, tôi thấy một số nội quy bề ngoài có vẻ là cảnh báo, nhưng thực tế chúng nhắc nhở chúng ta cách giải trò chơi."
Triệu Nhã Thi hỏi: "Là nội quy nào?"
Tôi: "Ví dụ như:
1. Mỗi tầng của tòa nhà giảng dạy đều có đánh số, nhất định phải đến đúng tầng theo đúng lịch trình.
2. Chỉ được ra khỏi lớp khi chuông vào lớp reo, trừ khi giáo viên cho phép lớp học kết thúc sớm. Hai cái này thuộc về lớp học.
3. Trong trường hợp cửa tự động của căn-tin bị hỏng, sinh viên không thể phá hỏng nó cho đến khi được sửa chữa
.4. Ở nhà vệ sinh công cộng, các chữ trên bảng nội quy không thể xóa được.
5. Không được lấy chìa khóa màu đen.
6. Cửa ký túc xá sẽ đóng trước 12 giờ đêm, không ai được ra vào, nếu không sinh viên sẽ bị đuổi học.
Trong số đó bao gồm: lớp học, căn-tin và nhà vệ sinh công cộng, chúng ta đã trốn thoát bằng cách dựa vào những nội quy này, và những nội quy còn lại chỉ ..."
Diệp Đồng: "chỉ còn lại hai quy tắc cuối cùng của nội quy ký túc xá!"
Tôi khẽ gật đầu.
Mao Chỉ Hàm: "Tôi nghĩ nội quy cuối cùng của ký túc xá có gì đó không ổn. Mấy nội quy khác không đề cập đến vấn đề đuổi học khi vi phạm quy tắc. Về cơ bản thì khi vi phạm quy tắc chúng ta sẽ ch.ết hoặc trở thành đồng phạm của những con ma đó, nhưng việc đuổi học này giống như một gợi ý.”
Triệu Nhã Thi: "Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng nội quy về chìa khóa màu đen được sử dụng để làm gì?"
Diệp Đồng: "Bình thường chìa khóa nên dùng để mở ổ khóa, nhưng ổ khóa này ở đâu?"
Tôi suy nghĩ và nói: "Có thể đó là hướng mà những cương thi đã nhảy đến không?”
"Cương thi? Hác Vận, ý cậu là gì?" Triệu Nhã Thi hỏi.
Tôi: “Các cậu còn nhớ buổi tối trước ngày khai giảng không? Chúng ta không chỉ gặp phải người hướng dẫn đến kiểm tra phòng mà còn gặp cương thi sau 12 giờ đêm. Nhưng lúc đó những cương thi này đột nhiên nhảy về phía cầu thang, dường như chúng đã thấy gì đó. Tiếp theo tôi nhìn qua cửa sổ và thấy họ đang nhảy về phía ngọn núi phái sau trường.”
Triệu Nhã Thi: "Nghe cậu nói cũng có vẻ đúng. Chỉ có hai nội quy cuối cùng của ký túc xá là liên quan đến 12 giờ đêm. Đây có thể là một lời nhắc nhở."
Tôi: "Nếu như tôi đoán không sai, đêm đó người hướng dẫn đã không bỏ đi, mà là trốn ở cầu thang, chờ cơ hội trả thù chúng ta, nhưng những cương thi kia đã tìm được cô ta, cho nên cương thi mới đột nhiên nhảy về hướng cầu thang."
Diệp Đồng: "Nếu nói như vậy, những cương thi kia không phải là ma tốt sao?"
Tôi: "Một tuần vừa qua, chúng ta chỉ thấy ma cà rồng, thây ma, ác linh hại người, còn cương thi hại người thì mọi người đã thấy bao giờ chưa?”
Ba người cùng nhau lắc đầu.
Mao Chỉ Hàm: "Theo trang phục của những cương thi đó, họ phải đến từ thời nhà Thanh, nghĩa là họ ở đây lâu nhất."
Tôi: "Ừ, vậy tôi đoán những cương thi này có thể đưa chúng ta đến nơi đang bị khóa đó."
Triệu Nhã Thi: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Tôi: “Sau 12 giờ đêm Cương thi mới xuất hiện, nhưng theo quy tắc của nội quy ký túc xá, chúng ta không thể rời khỏi ký túc xá sau 12 giờ đêm, nếu không sẽ vi phạm nội quy. Một khi vi phạm nội quy sẽ có ma quỷ đến để đối phó với chúng ta, các cậu nghĩ xem loại quỷ nào sẽ đến?”
Ba người họ suy nghĩ một chút, Triệu Nhã Thi nói trước: "Là ma cà rồng quản lý ký túc xá!"
Diệp Đồng: "Thây ma của người hướng dẫn!"
Mao Chỉ Hàm: "Còn có ma trong máy giặt và gương, cũng có ma trong nhà vệ sinh công cộng và nhà ăn, chúng cũng có thể xuất hiện để ngăn cản chúng ta."
Tôi gật đầu: "Vậy muốn ra ngoài, việc đầu tiên là phải thoát khỏi những chướng ngại vật trong ký túc xá."
Triệu Nhã Thi: "Này, Hác Vận, Chúng ta nên làm gì?"
Khóe miệng tôi nhếch lên: "Các cậu cảm thấy ma cà rồng và thây ma ai mạnh hơn? He he he. Nhưng để thực hiện kế hoạch này chúng ta phải phát huy khả năng của mình….”
Sau khi tôi nói ra kế hoạch, ba người họ lập tức vỗ tay tán thưởng.
Cuối cùng, để họ có đủ thời gian chuẩn bị, tôi quyết định chọn thời gian hành động vào cuối ngày.
Trong nháy mắt, thời gian dự định đã đến.
Sau 11 giờ đêm, tòa nhà ký túc xá tràn ngập tiếng hét chói tai.
Nhưng lúc này, chúng tôi không còn sợ hãi như xưa nữa, chúng tôi biết muốn thoát thân thì phải bình tĩnh hành động, làm theo kế hoạch.
Để đánh đại boss, trước tiên phải diệt trừ tiểu boss.
Máy giặt trong ký túc xá không được sử dụng sau 11 giờ đêm.
Không nên chải tóc trước gương sau 11 giờ đêm, nếu đã bắt đầu thì không được dừng lại trong vòng 15 phút.
“Các chị em đã sẵn sàng chưa?” Tôi hỏi.
"Sẵn sàng!" Ba người đồng thanh đáp.
"Hành động!"
Theo sự phân công từ trước, mỗi người chúng tôi đảm nhận các vị trí khác nhau.
Diệp Đồng phụ trách mở nắp máy giặt, Triệu Nhã Thi cho nước và quần áo vào, Mao Chỉ Hàm cầm gương, còn tôi chải tóc trước gương.
Bắt đầu hành động.
Diệp Đồng dùng một tay mở nắp máy giặt, sau đó Triệu Nhã Thi nhanh chóng vặn vòi nước và cho quần áo vào, tôi lập tức bước tới, lấy lược bắt đầu chải, cuối cùng Mao Chỉ Hàm đặt gương trước mặt tôi!
Vì chúng tôi đã tập trước rất nhiều lần nên để hoàn thành tất cả các động tác này chúng tôi chỉ cần thực hiện một lần.
Lúc này, máy giặt bắt đầu phát ra tiếng khóc của trẻ con. Sau đó, một con quái vật to lớn màu xanh lục chậm rãi bò ra khỏi l*иg máy giặt.
Mặc dù lần trước chúng tôi đã nhìn thấy nó nhưng lần này nhìn gần vẫn có cảm giác ghê tởm.
Tiếp theo, tôi dừng bàn tay đang chải tóc của mình.
Quả nhiên, một ánh sáng xanh lóe lên trong chiếc gương trước mặt tôi.
Tôi thấy trong gương xuất hiện một chiếc đầu lâu, trên tay hắn vẫn đang cầm một chiếc lược sắt nhọn hoắt.
"Cô phạm quy! Kẻ phạm quy nhất định phải bị trừng phạt!" Đầu lâu giơ lược sắt lên, chuẩn bị đâm tôi.
Cùng lúc đó, quái vật đầu to chuẩn bị tấn công Triệu Nhã Thi.
"321, ngồi xuống!"
Tôi hô lớn một tiếng, cả tôi và Triệu Nhã Thi lập tức ngồi xuống.
Cùng lúc đó, Mao Chỉ Hàm và Diệp Đồng kéo tôi và Triệu Nhã Thi trở lại phòng ký túc xá, nhanh chóng đóng cửa ban công lại, qua tấm kính trên cửa, tôi thấy bộ xương bay ra từ trong gương, và tên quái vật đầu to trong máy giặt cũng há cái miệng đầy máu cắn về phía trước.
"Aaaaa!"
Ngay lập tức có một tiếng hét lớn,
Quả nhiên, hai con quỷ này đang quấn lấy nhau trên không trung, thực lực cả cả hai đều ngang ngửa nhau. Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi còn tưởng mình đang xem Harry Potter.
Sau một vài hiệp đấu, cà hai con quỷ đều thua cuộc.
Cuối cùng, Mao Chỉ Hàm bước ra và bỏ hai con quỷ này vào hai chiếc túi vải nhỏ, sau đó cô ấy ném những chiếc túi vải vào bếp lửa đã chuẩn bị sẵn.
"Aaaaa!"
Có hai tiếng hét vang lên, hai con quỷ đã bị tiêu diệt.
Mao Chỉ Hàm: "Gi.ết nhiều bạn học của bọn tao như vậy, tụi bây xứng đáng vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Sau đó, bốn người chúng tôi đứng ngoài ban công, chắp tay và cúi đầu trước tòa nhà ký túc xá đối diện để an ủi những sinh viên đã ch.ết thảm.
Lúc này tôi nhìn đồng hồ, đúng như tôi suy đoán, còn nửa tiếng nữa sẽ đến 12 giờ đêm.
Tôi nói với Triệu Nhã Thi: "Nhã Thi, phần còn lại giao cho cậu."
Triệu Nhã Thi khóe miệng khẽ nhếch: "Yên tâm đi, cái gì không dám nhận chứ trang điểm tôi là giỏi nhất!”