Chương 15: Hợp Sức Diệt Nữ Quỷ



"Hác Vận!"

"Mao Chỉ Hàm!"

Là Diệp Đồng và Triệu Nhã Thi!

"Chúng tôi đang ở bên trong, giúp chúng với!" Tôi liều mạng hét lên.

"Hác Vận, lui ra, tôi đạp cửa!"

Lời vừa dứt, Diệp Đồng dùng chân đá một cước!

Mặc dù cánh cửa rung lắc dữ dội nhưng nó không hề bị hư hại.

"Bảng nội quy, bảng nội quy!” Lúc này tôi nghĩ đến bảng nội quy dán trước cửa, nhưng những con gián này làm tôi không thể tập trung suy nghĩ được.

"Bảng nội quy? Diệp Đồng, đừng đá nữa, ở đây có bảng nội quy!”Ngoài cửa vang lên tiếng của Triệu Nhã Thi.

Sau đó, hai người họ chăm chú nhìn vào ba nội quy.

1. Im lặng khi đi vệ sinh.

2. Trong nhà vệ sinh có ba phòng, một phòng không sử dụng được.

3. Chữ trên bảng thông báo không được tẩy xóa.

Diệp Đồng: "Hác Vận và Mao Chỉ Hàm chắc chắn đã vi phạm hai nội quy trên nên mới bị nhốt bên trong.”

Triệu Nhã Thi suy nghĩ một chút rồi nói: "Quy tắc thứ nhất rất rõ ràng, hai người Hác Vận không nên vi phạm nó. Quy tắc thứ hai đề cập một trong ba phòng không thể sử dụng mà không nói rõ phòng nào, đây là một cái bẫy. Có lẽ Mao Chỉ Hàm đã bị lừa khi cô ấy đi vệ sinh. Nhưng quy tắc thứ ba dùng để làm gì? Vi phạm nội quy sẽ bị nhốt lại bên trong, nếu không ai đến cứu họ sẽ ch.ết, nhưng…”

Triệu Nhã Thi cau mày.

Diệp Đồng: "Tôi cảm thấy quy tắc thứ ba đang nhắc nhở chúng ta điều gì đó."

"Nhắc nhở?”

Đột nhiên, Triệu Nhã Thi mở to hai mắt, lập tức dùng móng tay đâm vào những ngón tay của bàn tay kia.

"Nhã Thi, cậu đang làm gì vậy?" Diệp Đồng kêu lên.

Triệu Nhã Thi: "Tôi muốn cứu Hác Vận và Mao Chỉ Hàm!"

Triệu Nhã Thi viết lên bảng thông báo bằng ngón tay đang chảy máu.

Cô ấy đã thêm từ "nam sinh" và "không" vào hai quy tắc đầu tiên.

1. Nam sinh nên giữ im lặng khi đi vệ sinh.

2. Trong nhà vệ sinh có ba ngăn, không có ngăn nào không sử dụng được.

Kỳ diệu thay, ngay khi Triệu Nhã Thi viết xong, cánh cửa gỗ tự mở ra.

Mao Chỉ Hàm và tôi lập tức lao ra ngoài, nhưng cùng lúc đó đám nữ quỷ và gián cũng cùng nhau lao ra.

Những con gián chạy tán loạn, còn nữ quỷ vẫn muốn tấn công chúng tôi.

"Mọi người lui ra sau đi!"

Diệp Đồng lấy từ trong túi ra một ít lá bùa màu vàng, nhanh chóng dán lên tay và chân.

“Đó là bùa hộ mệnh trong ngăn kéo của tôi!” Mao Chỉ Hàm kêu lên.

Triệu Nhã Thi: "Chúng tôi lo lắng cho sự an toàn của hai người, cho nên chúng tôi đã mang tất cả những lá bùa của cậu đến đây."

Diệp Đồng hét lớn, vung tay đánh những nữ quỷ đó.

Phượng Nhãn quyền, Liễu Diệp chưởng, Phá Phái Thủ cộng với một hồi đấm đá của võ sĩ đạo Nhật Bản, kết hợp với lá bùa của Mao Chỉ Hàm.

Vài tiếng sau, khi đã đánh được mấy hiệp, những nữ quỷ đó đã bị Diệp Đồng đánh cho không còn sức đánh trả.

Thấy nguy cơ đã được giải quyết, tôi vội kéo đám người Diệp Đồng bỏ đi.

"Sao đi nhanh như vậy? Tôi còn chưa đánh đủ đâu!" Diệp Đồng nói.

Vẻ mặt tôi ngưng trọng: “Bây giờ gần 12 giờ rồi”.

Theo nội quy cuối cùng của ký túc xá, trước 12 giờ đêm cửa ký túc xá sẽ đóng lại, không ai có thể ra vào. Nếu vi phạm sẽ bị đuổi học.

Nghe vậy, Diệp Đồng chỉ còn cách bỏ qua nữ quỷ.

Trước khi bỏ đi, tôi nhìn lại nội quy cuối cùng trên cửa nhà vệ sinh công cộng, không hiểu sao tôi luôn cảm thấy có ai đó đã âm thầm giúp đỡ chúng tôi thoát khỏi đây.

Sau khi trở về phòng, cả bốn người đều mệt mỏi đến mức đổ gục xuống giường.

Sau một hồi im lặng, tôi nói: "Nhã Thi, Diệp Đồng, cảm ơn hai cậu tối nay đã cứu chúng tôi.”

Triệu Nhã Thi: "Chúng ta đều là chị em cùng chung hoạn nạn, không có gì phải cảm ơn. Nhưng, chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho những quy tắc này tùy ý sai khiến sao?”

Diệp Đồng: "Đúng! Thấy nhiều bạn học bị gϊếŧ như vậy, tôi không cam lòng!"

Mao Chỉ Hàm: "Xin lỗi mọi người, mặc dù tôi là hậu duệ của nhà họ Mao nhưng tôi thực sự rất sợ, tôi muốn rời khỏi ngôi trường này......"

Khi đang nói chuyện, Mao Chỉ Hàm bỗng bật khóc.

Thật ra tôi cũng muốn rời khỏi cái chốn ma quỷ này càng sớm càng tốt, trường đại học mà tôi từng tưởng tưởng là một nơi tốt đẹp biết bao nhiêu. Vậy mà bây giờ chỉ mới là ngày khai giảng đầu tiên, chúng tôi đã mấy lần thoát chết, tương lai chúng tôi phải sống như thế nào đây.

Tôi rất nhớ em trai, nhớ hai chú chó nhỏ Vượng Tài và Lai Phúc của mình, nghĩ đến đó nước mắt tôi lập tức trào ra.

Ký túc xá lại rơi vào im lặng.

Không! Lúc này, tôi không nên nản lòng, chị họ Quan Tâm khi đó đã có thể trốn thoát cùng bạn bè của chị ấy, thì tôi – Hác Vận cũng có thể làm được!

Tôi gạt nước mắt nói: “Chúng ta không thể ngồi yên được nữa, chúng ta phải phản công!”

Triệu Nhã Thi: "Phản công? Hác Vận, cậu có kế hoạch gì sao?"

Tôi: "Chị họ Quan Tâm của tôi khi học đại học cũng gặp phải tình huống kỳ lạ giống như chúng ta, nhưng cuối cùng chị ấy đã trốn thoát cùng với cả ký túc xá. Chị ấy nói, đừng bị những quy tắc đó hù dọa, bởi vì quy tắc nhất định sẽ có lỗ hỏng. Giống như những gì chúng ta gặp phải trong lớp học, căn-tin và cả nhà vệ sinh công cộng tối nay, chúng ta đã trốn thoát bằng cách dựa vào lỗ hỏng đó, vì vậy tiếp theo chúng ta phải ..."

"Tìm ra những lỗ hỏng trong những quy tắc đó!” Ba người bọn họ đồng thanh nói.

Tôi gật đầu: "Nhưng nóng vội sẽ không thành công, đề phòng quy tắc thay đổi, tôi đề nghị chúng ta quan sát thêm mấy ngày nữa, tính toán tất cả mọi thứ rồi mới ra quyết định nên làm gì tiếp theo.”

"Được, tất cả đều nghe cậu."

Cả ba người họ đều đồng ý.

Vì trí nhớ của tôi tốt hơn người thường nên tôi đã âm thầm viết ra tất cả các quy tắc để ba người họ học thuộc lòng.

Trong tuần tiếp theo, các quy tắc ở những nơi chúng tôi trải nghiệm, chẳng hạn như ký túc xá, lớp học, căn-tin và nhà vệ sinh công cộng, vẫn giống hệt như trước đây.

Sự khác biệt là sinh viên ngày càng ít đi, nhưng ma quỷ lại ngày càng nhiều hơn.

Sau khi tìm ra lỗ hỏng của các quy tắc, chúng tôi đã từng bước vượt qua một cách an toàn.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định bắt đầu phản công.