Thật ra con người luôn luôn hướng tới cái đẹp. Có thể nói là nhìn mặt mà đánh giá, nhất là trong xã hội phát triển này, định nghĩa về cái đẹp trở nên đa dạng, hoàn thiện và khắt khe hơn...
Chính vì lẽ đó, có thể là cùng một hành động, cùng một sự việc, nhưng nếu nhân vật trong đó là một người có nhan sắc vượt mức khá, mọi người sẽ chủ động đứng về phía người có nhan sắc cao hơn. Thử nghĩ xem, một cô gái bình thường, hoặc có thể nói là xấu xí, và một cô gái đáng yêu cùng làm nũng, bạn sẽ thiên vị ai??? Đáp án rõ ràng quá nhỉ? Cũng cùng ý nghĩa như vậy, nếu bạn phát hiện một người là gay, nhưng người đó quá "đẹp trai", bạn sẽ cảm thấy hai người đàn ông đẹp nhr cùng nhau, cũng là "cảnh đẹp ý vui". Ngược lại, bạn sẽ chỉ trích, chê bai rằng "xấu vậy mà làm gay",....
Tính hướng không do bản thân lựa chọn, chẳng may bạn được sinh ra với giới tính sinh học và tính hướng không phù hợp với nhau, đó cũng không hề là lỗi của bạn. Có lẽ, lỗi là ở nhan sắc của bạn không đủ để người ta bỏ qua cho cái khiếm khuyết của mình mà thôi.
Nhân vật chính trong câu chuyện này cũng không may mắn như thế, ngoại hình vừa không bắt mắt, giọng "chua" đặc trưng của miền trung cũng làm mọi người cảm thấy khó có thiện cảm. Là uke nhưng từ bé đến giờ chưa bao giờ nó nhận được một cái nhìn trìu mến của một thằng seme nào, (kể các uke). Còn những cái nhìn ngỡ ngàng đến kinh hoàng về cái nhan sắc “Khủng khϊếp” của nó thì thừa rồi. Không cần người khác nhìn và nhận xét, nó tự soi gương và tự đứng tim mấy lần. Cái mặt thì bành to, cái mũi thì tẹt xấu xí, đôi mắt nhỏ xíu đúng kiểu châu á, cái miệng thì chành bành… hic.
Ông trời thiệt là bất công khi “nặn” ra nó là gay mà không cho nó một chút gì gọi là “ đẹp “. Có lẽ vì cái mặt tiền đầy khuyết điểm này mà nó hầu như không có bạn nào chơi cùng. Bạn trai hả? Nhiều khi nó còn ko hiểu từ này nghĩa là gì. Với nó, đó là thứ gì đó rất xa xỉ mà nó không bao giờ có được. Nhìn bạn bè cùng trang lứa tuổi ai cũng có “kẻ đưa, người đón” trongkhi đó nó lúc nào cũng lủi thủi một thân, một mình. Nhiều lúc tủi thân quá nó ấm ức khóc một mình,, thế nhưng khóc mãi cũng chán, thành ra trái tim nó cũng hóa đá luôn.
Xã hội xa lánh nó, trót mang gương mặt “quỷ” thế nhưng gia đình ai cũng đón nhận nó. Đó như là một sự an ủi, một đặc ân duy nhất mà ông trời “bố thí” cho nó…
Tất nhiên, đây không phải là câu chuyện kể lể về một cuộc đời đầy đau thương của một “uke xấu”, đây chính là một câu chuyện lãng mạn đầy mơ mộng cũng như đầy hi vọng của kẻ trót mang kiếp gay xấu…