"Đúng là như vậy." Đào Tư Khả vịn vào lan can đi lên cầu thang, không quên quay đầu lại nói, "Em lên lầu lấy áo khoác."
Chương Đình Quân gật đầu, anh giơ tay nhặt chiếc gối rơi dưới sàn, vỗ nhẹ hai cái rồi đặt lại lên ghế sofa.
Trong lúc Đào Tư Khả lên lầu lấy áo khoác, Lương Thu Phảng gọi điện cho Chương Đình Quân, nói rằng anh ấy đã bao chọn hai rạp chiếu phim, hỏi Chương Đình Quân có tới không, Chương Đình Quân nói đang bận rồi tắt máy luôn.
Đào Tư Khả lấy một chiếc áo khoác len màu đen có khuy sừng màu nâu, áo khoác dài đến đầu gối, phối với một chiếc váy dệt kim cổ cao màu đỏ cũng dài đến đầu gối. Đen và đỏ là sự kết hợp màu sắc thận trọng và không dễ xảy ra sai sót.
Đào Tư Khả mở cửa ghế lái phụ, Chương Đình Quân đặt tay lên nóc xe bên ghế lái, nhìn cô hỏi: "Tư Khả, em chào thầy Đào chưa?"
"Em nói rồi ạ." Đào Tư Khả nhanh nhẹn trả lời. Cô cúi người ngồi vào ghế lái phụ một cách thành thục.
Chương Đình Quân cũng lên xe, anh đóng cửa xe lại, hỏi ý kiến
cô: "Chọn rạp chiếu gần đây nhé?"
"Được ạ." Đào Tư Khả vui vẻ đồng ý.
Sau khi xe chạy được một đoạn, Đào Tư Khả đột nhiên quay đầu liếc nhìn Chương Đình Quân, đôi môi tô son đỏ của cô cử động, nhưng lại do dự không dám nói. Một lúc sau, cô thu lại tầm mắt, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chương Đình Quân đều thấy hết mọi hành động nhỏ của cô, cho đến khi gặp đèn đỏ. Chương Đình Quân từ từ dừng xe lại, nghiêng đầu hỏi cô: "Tư Khả, em có chuyện muốn nói à?"
Đào Tư Khả ngơ ngác: "Anh nhận ra sao?"
"Đúng vậy." Anh mỉm cười nhìn cô, "Em muốn nói gì?"
"Em đọc được một vài tin đồn, liên quan đến anh và Lư Nhĩ Dương." Đào Tư Khả ấp úng, "Hai người chia tay rồi sao?"
"Tư Khả, không nhận ra em lại quan tâm đến chuyện tình cảm của anh vậy đấy?" Anh trêu chọc.
"Ồ, Tiểu Địch là fan hâm mộ của Lư Nhĩ Dương, vậy nên em mới biết chuyện này." Đào Tư Khả giải thích, song không nhịn được tính hóng chuyện, nói, "Vậy anh và cô Lư chia tay rồi sao?"
"Chia tay rồi." Chương Đình Quân gật đầu.
Đào Tư Khả nghịch nghịch chiếc cúc trên áo khoác, khẽ "Ồ" một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.
Chương Đình Quân đợi một lát, thấy cô không hỏi gì, anh dựa lưng vào ghế cười trêu cô: "Anh còn tưởng em sẽ hỏi tại sao lại chia tay?"
"Em hơi tò mò." Đào Tư Khả ngập ngừng, thành thật nói, "Có điều đây là chuyện riêng của anh, em mà hỏi nữa thì sẽ thành không biết điều, em có chừng mực lắm. Vả lại, bây giờ anh đang thất tình, với tư cách là bạn bè, em phải quan tâm tới cảm xúc của anh."
Anh phì cười: "Tư Khả, cảm ơn em đã quan tâm đến tâm trạng thất tình của anh." Tuy nhiên, Chương Đình Quân không hề hối hận khi kết thúc mối quan hệ này.
"Không có gì ạ." Đào Tư Khả nhướng khóe miệng, cất cao giọng.
Nửa tiếng sau, Chương Đình Quân lái xe vào hầm đậu xe của một quảng trường, hai người xuống xe, đi thang máy lên tầng năm rạp chiếu phim.
Chương Đình Quân dịu giọng hỏi cô: "Có muốn ăn bỏng ngô uống coca không?"
Đào Tư Khả gật đầu nói: "Có ạ, nhưng anh mua bỏng nhỏ thôi, em đoán chắc anh không ăn mấy thứ này?"
"Đúng là anh không ăn mấy thứ này." Chương Đình Quân gật đầu thừa nhận, sau đó nói: "Em ở đây đợi anh một lát."
"Coca thêm đá nhé." Cô nhớ ra gì đó, vội nói thêm.
Chương Đình Quân dừng bước nhìn cô, nhíu mày vẻ không đồng ý. Đào Tư Khả cố tình nói: "Anh không cho em mua hả?"
"Đâu có." Anh mỉm cười, bày tỏ quan điểm của mình, "Mặc dù anh thấy thời tiết hiện tại không thích hợp."
Chương Đình Quân mua một túi bỏng ngô nhỏ và coca, anh đưa coca cho Đào Tư Khả. Đào Tư Khả nghe thấy tiếng đá lắc trong cốc, cô cụp mắt nhìn, nhận lấy coca rồi nói cảm ơn, "Em còn tưởng anh sẽ không mua cơ."
"Tư Khả, anh chỉ không muốn trở thành trưởng bối cổ lỗ sĩ khiến người ta ghét như em nói thôi." Anh nghiêm túc nói, song trên mặt lại ẩn chưa ý cười.
Đào Tư Khả chạm ngón tay lên chiếc cốc giấy đựng coca, có cảm giác lạnh buốt. Cô nhét ống hút vào phần hình chữ thập trên nắp nhựa màu trắng, nhấp một ngụm coca rồi nói: "Vâng ạ."
Sau khi Chương Đình Quân đưa vé xem phim cho nhân viên ở lối vào rạp, hai người đi được vài bước, Chương Đình Quân dường như nhớ ra gì đó, anh cụp mắt nhìn cô, nói: "Tư Khả, hôm nay em có mang kính không?"
Đào Tư Khả một tay cầm coca, tay kia nâng mí mắt lên, nói: "Em đeo kính áp tròng rồi."
Điệu bộ này của cô có chút buồn cười, Chương Đình Quân hơi cúi đầu nhìn vào mắt cô, như thể đang thực sự phân biệt xem cô có đeo kính áp tròng hay không. Đồng tử của cô có màu nâu sẫm, giống như một quả cầu thủy tinh xinh đẹp, ấm áp và sáng ngời.
Coca trong tay Đào Tư Khả được bao bọc bởi một chiếc túi nhựa trong suốt. Những giọt nước trên cốc giấy lăn vào trong túi nhựa, Đào Tư Khả siết chặt ngón tay, túi nhựa phát ra tiếng sột soạt.
Đào Tư Khả bỏ ngón tay đang kéo mí mắt xuống, bấy giờ Chương Đình Quân mới thu lại ánh mắt, anh hất cằm, nói: "Vào thôi."
Đào Tư Khả cụp mắt, cắn ống hút, mơ hồ "Ồ" một tiếng, bước vào trong rạp chiếu trước anh.
Theo kinh nghiệm lần trước của Đào Tư Khả, khi Chương Đình Quân chọn chỗ ngồi, anh không chọn quá xa mà chọn vị trí chính giữa ở hàng thứ năm. Hai người ngồi trong bóng tối.
Trong rạp chiếu phim bật máy sưởi, Đào Tư Khả cảm thấy hơi nóng. Cô cởϊ áσ khoác và đắp chăn lên chân. Ở một góc khuất, những chiếc cúc áo cứng và sáng bóng trên áo khoác của Đào Tư Khả nép vào chiếc quần tây được ủi phẳng phiu của Chương Đình Quân.
Đào Tư Khả đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ lạ. Cô nghiêng mặt nhìn anh, môi vừa thốt ra một âm tiết ngắn thì bị giật mình vì khoảng cách quá gần giữa hai người, cô chợt im bặt.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên hai người họ gần nhau đến vậy. Khuôn mặt, lông mày và đôi mắt rõ ràng sắc bén của anh hiện ra trước mắt cô như thể chúng được phóng to hết cỡ. Đào Tư Khả phát hiện khi anh cụp mắt nhìn di động, nếp nhăn nơi mí mắt của anh trở nên rõ ràng hơn ở vùng da nhân trung gần môi trên, khiến khuôn mặt vốn dịu dàng dễ gần của anh trở nên xa cách đôi chút.
Chương Đình Quân dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cất di động đi, ngước mắt hỏi: "Sao thế?"?"
Đào Tư Khả lấy một miếng bỏng ngô cho vào miệng. Cô nhai bỏng ngô trong miệng, lắc đầu. Cô di chuyển ánh mắt về phía màn chiếu trước mặt, trên màn hình đang chiếu một quảng cáo KFC. Đào Tư Khả lẩm bẩm: "Đột
nhiên muốn ăn KFC quá."
Chương Đình Quân nghe vậy thì liếc nhìn cô với vẻ dịu dàng, nói: "Xem phim xong có thể đi mua."
Lúc này, có một cô gái đi tới, dừng lại trước mặt Đào Tư Khả, ánh mắt rơi trên khuôn mặt Đào Tư Khả, nở một nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, tôi muốn ngồi cạnh bạn trai của tôi. Chỗ của anh ấy ở bên cạnh bạn, bây giờ anh ấy đang đi vệ sinh, có thể làm phiền bạn đổi chỗ cho tôi không? Chỗ của tôi ở hàng thứ tư, tôi nghĩ anh ngồi bên cạnh bạn sẽ không để bụng đâu nhỉ?"
Cô gái nói xong, chân thành nhìn Đào Tư Khả, Đào Tư Khả cũng nở nụ cười ngọt ngào, ngây thơ nói: "Ồ, xin lỗi, tôi cũng muốn ngồi với bạn trai của mình. Anh ấy hẳn cũng sẽ để ý, tôi nghĩ anh ấy cũng muốn ngồi cùng bạn gái nhỏ của anh ấy, có phải không?"
Đào Tư Khả lặng lẽ nháy mắt với Chương Đình Quân, Chương Đình Quân mỉm cười khoan dung, cũng phối hợp với cô: "Đúng vậy, xin lỗi, tôi muốn ngồi cùng bạn gái nhỏ của tôi. Có lẽ bạn có thể tìm người khác để đổi chỗ."
Cô gái nhất thời ngượng ngập. Cười gượng nói: "Ra là vậy, xin lỗi đã làm phiền hai người."
Sau khi cô gái rời đi, Đào Tư Khả đặt một tay lên tay vịn, chống cằm, nhìn Chương Đình Quân, nói: "Em đoán cô ấy chẳng có bạn trai nào ngồi cạnh em cả, mục tiêu của cô ấy chính là anh."
Chương Đình Quân mỉm cười, đoán chừng anh cũng đoán được chút tâm tư của cô gái kia, Đào Tư Khả rụt cánh tay đang gác trên tay vịn lại, dựa lưng vào ghế, cắn ống hút, thấp giọng lẩm bẩm: "Hồng nhan họa thủy."
"Tư Khả, anh nghĩ từ này không nên dùng để miêu tả đàn ông." Giọng anh có vẻ bất lực.
"Dù sao cũng có nghĩa giống nhau." Cô thản nhiên đáp.
Một lúc sau, một cậu bé sáu tuổi ngồi xuống cạnh Đào Tư Khả. Đào Tư Khả giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay của Chương Đình Quân, để Chương Đình Quân nhìn cậu bé ngồi bên cạnh cô. Trên mặt lộ vài phần đắc ý: "Anh xem, em đoán đúng rồi chứ?"
Dáng vẻ đắc ý đó của cô khiến Chương Đình Quân vô cùng vui vẻ, anh cười khen cô: "Cô gái thông minh."
Đèn trần trong rạp tối dần, trên màn chiếu bắt đầu phát
Cloudburst.
Đầu phim chiếu cảnh một con phố ngập trong mưa, nước mưa bắn tung tóe trên đại lộ trải nhựa và tiếng bước chân vội vã của người đi bộ. Sau đó cảnh tượng thay đổi, Nghê Trân mặc váy hai dây màu đỏ, lấy một bao thuốc lá trên kệ trong cửa hàng tiện lợi...
Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, đã gần sáu giờ, mùa đông ngày ngắn đêm dài.
Đi thang máy xuống lầu. Thang máy được bao quanh bởi những bức tường bằng kính, có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài. Bầu trời tối đen, chỉ thấy một tia sét yếu ớt kéo dài xé toạc bầu trời như thể một cành cây đột ngột nhô ra.
Đào Tư Khả nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày nói: "Trời sắp mưa rồi."
Khi thang máy đến bãi đậu xe, hai người bước ra ngoài, Chương Đình Quân hỏi cô có muốn đi ăn KFC không, Đào Tư Khả lắc đầu: "Ban nãy ăn bỏng ngô nên bây giờ em không đói, anh đưa em về đi ạ, nếu không lát nữa trời mưa to, anh lái xe sẽ khó."
Khi xe ra khỏi hầm để xe, trời đã mưa nặng hạt, từng hạt mưa dồn dập rơi xuống nóc xe, có một loại ảo giác rằng thành phố sẽ chìm trong cơn mưa lớn này ngay lập tức.
Đào Tư Khả giơ tay bật nhạc trên xe lên. Tiếng nhạc du dương vang trong xe là bài
The Girl của Bertie Higgins.
...
Her green eyes would go greyĐôi mắt xanh của cô ấy tối sầm lạiWhen she ran out of things to sayKhi cô ấy không còn gì để nói...We'd lie and listen to the rainTa nằm nghe mưa rơiOn the tin roof and the window paneTrên giếng trời bằng kính của mái tôn...
I heard her young heart beatTôi nghe thấy nhịp đập của trái tim cô ấyLike a gypsy tambourineGiống tiếng trống lục lạc của dân gipxi.~Hết chương 23~