Sự thật chứng minh đây đích thực là một quán thịt nướng, có điều các món ăn họ kinh doanh vô cùng phong phú đa dạng. Chương Đình Quân cầm bình trà trên bàn lên rót một cốc đưa cho Đào Tư Khả, anh cười nói: "Nếu như em muốn ăn lẩu thì ở đây cũng có thể ăn được."
Đào Tư Khả cầm cốc trà bằng hai tay, nhấp một ngụm nhỏ, cô lắc đầu. Di động của cô đặt trên bàn, lúc này màn hình bật sáng, đi kèm là tiếng rung nhẹ. Cô buông cốc trà trong tay xuống, cầm di động lên xem.
Tiêu Tư Bạch gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có phải vẫn đang ở bệnh viện không? Đào Tư Khả liếc nhìn Chương Đình Quân ở phía đối diện, cô cụp mắt, trả lời:
Không ạ, em về nhà rồi. Nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, đặt từng đĩa đồ ăn mà họ gọi lên bàn, đa phần đều là thịt, chỉ có vài đĩa rau, nhân viên phục vụ lịch sự hỏi xem họ có cần anh ta nướng thịt cho không?
Chương Đình Quân lắc đầu: "Không cần, chúng tôi tự nướng. Cảm ơn."
Nghe vậy, Đào Tư Khả ngẩng đầu, có chút ngại ngùng nói: "Em nướng không giỏi lắm."
Anh nâng cốc uống một ngụm trà, ánh mắt rơi xuống gương mặt cô, anh cười khẽ, nét mặt dịu dàng: "Anh đâu có nói để em nướng, Tư Khả."
Đào Tư Khả "Ồ" một tiếng rồi lại cúi đầu trả lời tin nhắn của Tiêu Tư Bạch. Cô vừa nhấn nút gửi đi, bất chợt nghe thấy Chương Đình Quân hỏi: "Em đang nhắn tin với ai vậy?"
Đào Tư Khả mím môi, rời ánh mắt từ di động qua Chương Đình Quân, mắt hai người chạm nhau, bỗng dưng cô cảm thấy hơi xấu hổ, khẽ nói: "Tiêu Tư Bạch."
"Là đàn anh mà em yêu thầm đó à?" Chương Đình Quân hỏi rất tự nhiên.
Đào Tư Khả gật đầu, Chương Đình Quân "chẹp" một tiếng, thanh âm rất khẽ, anh nhướng mày, cười nói: "Tư Khả, em đang ăn cơm cùng anh. Cô bé à, có thể để anh có cảm giác được coi trọng không?"
Đào Tư Khả khẽ kêu lên, trong mắt hiện ra vẻ khó hiểu, cô không rõ ý trong lời anh nói là gì.
Chương Đình Quân giơ tay chỉ vào di động của cô: "Ăn cơm hẳn hoi, không nhắn tin nữa?"
"Ồ." Đào Tư Khả mím môi, ngoan ngoãn nói, "Em gửi nốt một tin cuối ạ."
Chương Đình Quân gắp mấy miếng thịt bò đặt lên vỉ nướng, có tiếng xì xèo khe khẽ vang lên, sau đó là mùi hương ngào ngạt của thịt. Đào Tư Khả ăn một miếng lê, cô cười nói: "Chỉ nhìn thịt được nướng thôi là đã rất có cảm giác chữa lành rồi, đồ ăn đúng là có thể chữa lành cảm xúc của con người."
Chương Đình Quân gắp vài miếng thịt bò đã nướng chín vào trong bát của cô, Đào Tư Khả gắp một miếng thịt bò nho nhỏ lên, song cô không cho vào miệng, vì hiện giờ nó còn quá nóng, cô không dám ăn. Cô cụp mắt, nhẹ nhàng thổi hơi nóng trên miếng thịt.
Giữa chừng, di động của Chương Đình Quân đổ chuông, anh không đi ra ngoài mà ở ngay tại chỗ nghe điện thoại: "Cháu đang ở bên ngoài ăn cơm, buổi tối sẽ về nhà."
Chương Đình Quân ngắt máy, anh trông thấy cô gái ở trước mặt nhìn mình với vẻ khá căng thẳng: "Có phải em làm phiền đến anh và bạn gái anh trò chuyện không?"
"Điện thoại của người nhà anh." Chương Đình Quân giải thích.
Đào Tư Khả chấm thịt bò vào bột ớt rồi đưa lên miệng, cô nhai rất kỹ, một lúc sau mới nói: "Thật ra em có một câu rất muốn hỏi anh."
"Là gì?" Anh nhìn cô, rót tiếp một cốc trà.
"Có bài báo nói rằng anh từng hẹn hò với một nữ minh tinh tuyến một, trong bữa tiệc đã tát nữ minh tinh đó một cái, bởi vì nữ minh tinh đó không nghe lời." Đào Tư Khả nói đến câu cuối thì giọng nhỏ dần đi, cô cũng nhìn anh, hỏi dò, "Anh không giận đấy chứ?"
Chương Đình Quân lắc đầu, anh nhìn cô với vẻ buồn cười: "Em nghĩ anh là loại người đấy à?"
Cô lắc đầu, nói thật lòng: "Không giống lắm, nhưng trên báo nói có sách mách có chứng, nếu không phải em quen anh, chắc chắn em cũng tin rồi."
"Không phải anh." Chương Đình Quân nói.
"Thôi được, em tin anh." Đào Tư Khả lại hỏi, "Vậy anh và Lư Nhĩ Dương sẽ kết hôn chứ?"
"Không bao giờ." Chương Đình Quân lắc đầu.
"Hả?" Đào Tư Chả chớp mắt, nét mặt khó hiểu, "Chị ấy không tốt ạ?"
"Không phải vấn đề này." Chương Đình Quân ngồi thẳng người, anh cười khẽ, "Anh không biết nên nói thế nào, anh không muốn dạy hư trẻ con, em biết chứ?"
"Anh Chương, ở độ tuổi này em đã có tam quan chuẩn chỉnh rồi, anh không cần lo lắng đâu ạ. Em không phải trẻ con." Ánh mắt cô sáng ngời, thúc giục anh, "Em muốn biết."
"Ừm." Chương Đình Quân trầm lặng giây lát, anh nói, "Nói chính xác thì bọn anh hẹn hò không đơn thuần như trong tưởng tượng của các em, ở bên nhau hầu hết là do nhu cầu của đôi bên, có thể là tài nguyên cũng có thể là những thứ khác."
"Em hiểu rồi." Hai tay Đào Tư Khả chống cằm, cô nhìn chằm chằm Chương Đình Quân, hơi nhíu mày, nói, "Bây giờ em cảm thấy Thẩm Tiểu Địch chắc là hiểu sai về anh rồi."
"Ý em là sao?" Anh bỏ di động xuống dưới bàn, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô.
"Thật ra anh không phải người tốt, anh chỉ đang diễn vai người tốt trước mặt em thôi." Đào Tư Khả nói, "Ít nhất là với Lư Nhĩ Dương, anh không phải người tốt."
"Vậy em có chặn anh không?" Anh nói đùa.
"Không ạ. Nhưng nếu một ngày nào đó anh không còn diễn vai người tốt trước mặt em nữa, chắc là em sẽ chặn anh." Cô nhíu mày, ngữ khí thoải mái, "Đợi tới ngày đó rồi tính."
Chương Đình Quân cười bất lực, anh nói: "Tư Khả, anh cảm thấy anh đã tự lấy đá đập vào chân mình, đây không giống chuyện ngu ngốc mà anh sẽ làm."
"Điều này chứng tỏ anh thật lòng quan tâm đến người bạn là em." Đào Tư Khả nói, "Nguyên tắc đầu tiên của tình bạn chẳng phải là chân thành sao?"
"Bạn nhỏ này, có phải em muốn nói với anh điều gì đó không?" Anh nói.
"Vâng." Đào Tư Khả mở to mắt, "Em nói với anh từ lâu rồi mà."
"Em nói gì? Anh không nhớ."
"Em không hề giấu anh chuyện em yêu thầm Tiêu Tư Bạch." Cô nói nghiêm túc, "Đúng không ạ?"
"Ừm, đúng là như thế." Anh cười cười, gắp thêm mấy miếng cánh bỏ lên vỉ nướng, nói: "Vậy bây giờ mối quan hệ của chúng ta đã tiến thêm một bước rồi hả?"
"Đúng vậy ạ, mỗi một lần chân thành đều khiến mối quan hệ của chúng ta tiến thêm một bậc nhỏ." Cô giơ tay tạo độ dài của bậc nhỏ này.
"Điều này có ý nghĩa gì, có phải sau khi ăn bữa cơm này xong, trên Wechat vẫn coi anh là người lạ không?" Anh trêu cô.
Đào Tư Khả biết anh đang nhắc đến chuyện cô nhờ anh lấy dùm ảnh có chữ ký, cô buông tay đang chống cằm xuống, nhấp một ngụm nước cam, "Ngày lễ sẽ nhận được lời chúc phúc của em?"
"Xem ra cũng không phải cuộc mua bán lỗ vốn nhỉ?" Anh cười nói.
"Em còn tưởng anh không quan tâm tới lời chúc phúc của em chứ." Đào Tư Khả nói.
Chương Đình Quân gắp một miếng thịt bò, song anh không chấm vào gia vị mà đưa thẳng lên miệng, anh nói: "Anh rất vui khi nhận được lời chúc phúc của em vào ngày lễ, dù sao thì bạn bè của anh bây giờ chẳng còn ai gửi cả."
"Thật ạ?" Cô không tin, "Kiểu gì cũng có người nịnh bợ anh mà?"
"Thật." Anh nói.
Hai người ăn xong bữa tối là gần bảy giờ.
Ánh đèn đường màu cam trong ngõ chiếu lên phiến đá, trời vừa đổ mưa, phiến đá vẫn còn ướt rượt, tia sáng trải dài trên đường giống như rượu Whisky Scotch màu vàng đất đổ lênh láng, đây là một buổi tối đầy dịu dàng và ẩm ướt.
Đào Tư Khả chắp hai tay sau lưng, cô nhìn anh, nói: "Anh Chương, cảm ơn anh đã mời em ăn thịt nướng."
"Không có gì." Chương Đình Quân nói.
"Bữa ăn tối nay hết bao nhiêu vậy ạ?" Cô hơi tò mò.
"Em vui là được, không cần biết cái này." Anh nói đại khái.
"Anh nói thế thì chắc chắn là đắt rồi." Cô đoán, "Giá tiền có bốn chữ số, đúng không ạ?"
"Em rất thông minh." Trong mắt anh ánh lên ý cười, thừa nhận suy đoán của cô.
"Đắt quá." Cô có chút rầu rĩ, "Đợi em có tiền sẽ mời lại anh."
"Được."
"Nhưng chắc phải đợi rất lâu đấy." Cô bổ sung thêm một câu.
"Thứ anh không thiếu nhất chính là kiễn nhẫn." Anh nhìn vào mắt cô, nói: "Anh đợi được, Tư Khả."
Hai người đi ra khỏi con ngõ, Chương Đình Quân lái xe đưa Đào Tư Khả về nhà, anh bật đèn trong xe lên, hỏi: "Có cần mua gì mang về cho mẹ em không?"
Đào Tư Khả xem điện thoại, lắc đầu: "Mẹ em đang giảm cân, không ăn tối."
~Hết chương 16~