DỊCH: Đào Phùng Lan Phương
Tiêu Tễ Phong không nghĩ khi anh đuổi theo sau sẽ nhìn thấy một cảnh như vậy, hét to gào rống khàn cả giọng.
Thịnh Hạ chỉ kịp nghe được một tiếng hét khàn khàn ầm ĩ ở phía sau, sau đó nhìn thấy một chiếc xe ô tô lao về phía cô với một tốc độ cực nhanh.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng, tay chân lạnh ngắt cứng đờ.
Cô biết mình phải né tránh, dù là chạy lên vỉa hè hoặc nấp vào chiếc xe gần đó, còn hơn là đứng bất động ở đây.
Nhưng, cô không nhấc chân lên được.
Dưới chân như mọc rễ, chặt đến mức cô không thể nhấc nổi.
“A!” Người đi đường nhìn thấy cảnh này, không khỏi hét lớn.
Thịnh Hạ cũng muốn hét lên, nhưng cô không phát ra được bất cứ thanh âm nào, rõ ràng đã bị doạ đến choáng váng.
Rầm—
Là tiếng cơ bắp, xương cốt va chạm vào xe.
Bộp!
Là tiếng người đập mạnh xuống đất.
“Đâm……Đâm người……”
“Cứu người! Mau cứu người!”
“Gọi 120! Mau gọi 120!”
“……”
Đây là một trong những con phố sầm uất, phồn hoa nhất Tứ Phương Thành, có lượng xe qua lại liên tục, vì vụ tai nạn mà đã bắt đầu gây ùn tắc giao thông.
Cảnh sát giao thông đang duy trì giao thông tại ngã tư đã nhanh chóng chạy đến và chỉ huy các phương tiện không được đỗ lại.
Người đi đường vây quanh hiện trường chật như nêm cối, có chụp ảnh, có quay video, có mặt lộ vẻ không đành lòng……
Nhưng không ai dám đến gần người nằm trên mặt đất, đang nắm chặt đôi mắt.
Trước mắt Thịnh Hạ toàn màu đỏ, màu đỏ chói mắt lấp đầy mắt cô, cô cảm thấy lạnh, sợ hãi, sự khủng hoảng xâm chiếm cả người cô.
Bên tai truyền đến tiếng vù vù ồn ào, cô loạng choạng đứng dậy, ý thức thất thường, bụng có chút đau, nhưng hiện tại cô không rảnh để quan tâm chuyện đó.
Cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Tễ Phong nằm trên mặt đất, nhìn vũng máu chói mắt dưới thân anh.
Cô ngồi xổm xuống, muốn lay anh tỉnh, nhưng cô sợ máu của anh lại chảy ra, cô lại càng sợ anh cứ như vậy chết đi.
Chết……
Thịnh Hạ ngồi liệt trên mặt đất, ánh mắt vô hồn, cầm tay anh, nước mắt “Lộp bộp” rơi xuống mu bàn tay của anh.
“Tiêu Tễ Phong……” Cánh môi run lẩy bẩy, tiếng nói nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.
Cô còn nhớ, lần cuối cô nhìn thấy máu, là ngày mà mẹ cô qua đời, trong phòng tắm toàn là máu, chất lỏng đặc sệt hoà lẫn với nước, như vô tận.
Tiếng xe cứu thương cắt ngang bầu trời Tứ Phương Thành, nhân viên y tế nâng người lên cáng với tốc độ nhanh nhất.
Thịnh Hạ đi theo lên xe cứu thương, khi cửa xe đóng lại, cô nhìn thấy Thịnh Viện Tuyết bị cảnh sát mang đi.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Thịnh Viện Tuyết nhìn cô với một sự căm hận sâu sắc.
Bên ngoài phòng cấp cứu, bác sĩ ngăn cô lại, kèm theo “Người nhà không được vào.” Cánh cửa đóng lại trước mặt Thịnh Hạ.
Nửa giờ sau cha mẹ Tiêu Tễ Phong chạy đến, mẹ Tiêu gào khóc, nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, khóc rống trên vai ba Tiêu.
Hốc mắt ba Tiêu cũng đỏ, Tiêu gia chỉ có một đứa con trai duy nhất, nếu thật sự xảy ra chuyện gì……
Tiêu gia cũng sụp đổ theo.
“Lại là cô, con trai tôi có phải do cô làm hại hay không?!” Mẹ Tiêu quay đầu nhìn Thịnh Hạ đứng một bên, như tìm thấy người đầu sỏ gây tội, nổi giận đùng đùng đi về phía cô.
Giây tiếp theo, bà ta không thèm phân trần đã giáng cho cô một cái tát, “Bốp” một tiếng trước cửa phòng cấp cứu yên tĩnh, thanh âm vang dội.
Thịnh Hạ vẫn không nhúc nhích đứng im tại chỗ, trên gò má in lại dấu tay, cô không né tránh, cũng không giải thích, chỉ yên lặng thừa nhận, “Thật xin lỗi.”
Câu xin lỗi, là cô thiếu Tiêu Tễ Phong.
Nếu ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc kia Tiêu Tễ Phong không đẩy cô ra, có lẽ người nằm trong kia chính là cô.
Cô chưa bao giờ đối mặt với tình cảm mà Tiêu Tễ Phong dành cho cô, một khắc khi nhìn thấy anh nằm ở đó cô đã vô cùng sốc.
Ngoài việc anh khiến cô sốc, nhiều hơn chính là……Sự áy náy và bàng hoàng.
Áy náy chính là, tình cảm sâu nặng của Tiêu Tễ Phong, cô không có cách nào đền đáp được.
Bàng hoàng chính là……Tại sao anh lại liều lĩnh không màng tất cả như vậy để xông ra cứu cô?
Một người như cô, từ nhỏ đã giống như một sự tồn tại dư thừa, chưa từng trải qua tình cảm gia đình, cũng chưa từng chìm đắm tronng tình yêu, từ khi sinh ra đã bị chán ghét.
Cô sinh ra vào giữa hè, thời tiết nắng đẹp tươi sáng, nhưng lúc nào cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Cô thích Duệ Dạ, dùng hết mọi cách để tiếp cận anh, lập mưu để gả cho anh, lý do đơn giản thuần khiết chỉ là…..
Anh là người đầu tiên ra mặt giúp đỡ cô, là người đầu tiên kéo cô ra phía sau bảo vệ.
Đó là lần đầu tiên cô biết được cảm giác được người khác che chở và bảo vệ là như thế nào.
Chấp niệm của cô đối với Duệ Dệ giống như một chú chim non lần đầu nhìn thấy chim mẹ, chỉ thoáng nhìn một ánh mắt, là mười năm mê luyến không hối hận.
“Thật xin lỗi? Xin lỗi có thể đưa con trai tôi lành lặn ra khỏi phòng cấp cứu không?!” Cảm xúc của mẹ Tiêu trở nên kích động, nhìn Thịnh Hạ như nhìn kẻ thù, “Nếu có chuyện gì xảy ra với Tễ Phong, tôi thành quỷ cũng không bỏ qua cho cô!”
Mẹ Tiêu liên tục đánh vào người cô, trút mọi uất ức và đau đớn trong lòng lên người cô.
Mà Thịnh Hạ, cô còn không né tránh, cứ để yên cho bà ta đánh.
Các bác sĩ và y tá ban nãy sợ lớn chuyện, nhanh chóng kéo người ra, khuyên nhủ: “Vị phu nhân này, trong bệnh viện có quy định không được gây náo loạn, các người vẫn nên bình tĩnh, có gì thì từ từ nói.”
Mẹ Tiêu nghe vậy, nước mắt nước mũi càng thêm mãnh liệt, đôi mắt đỏ rực như máu, “……Cô muốn tôi bình tĩnh như thế nào, người phụ nữ này!” Bà ta hung hăng chỉ vào Thịnh Hạ, “Người phụ nữ này, làm hại con trai tôi vào phòng cấp cứu còn chưa rõ sống chết, cô bảo tôi phải bình tĩnh như thế nào?!”
“Tôi đã nói với nó, không được dây dưa với người phụ nữ này, nhưng nó không nghe, nó giống như ăn phải bùa phải bả của cô……Cô cho nó uống loại bùa mê thuốc lú gì?!!!” Mẹ Tiêu vùng vẫy ra khỏi sự trói buộc của bác sĩ, vọt tới trước mặt Thịnh Hạ, kéo mạnh cánh tay cô, lạnh giọng chất vất, “Cô nói đi! Cô nói đi, cô cho nó uống loại bùa mê thuốc lú gì, ngay cả cha mẹ nói cũng không thèm nghe?!!!”
Từ lúc bắt đầu Thịnh Hạ đã chịu cú sốc không nhỏ, vừa trải qua một phen sống chết, lại vội vã chạy đến bệnh viện, biến cố cứ liên tiếp ập đến, cả người dường như có chút choáng váng.
Thân thể lại bị mẹ Tiêu lắc qua lắc lại, không khống chế được bắt đầu mất dần sức lực.
Cô cảm thấy mọi người trước mặt không ngừng xoay vòng, không ngừng chuyển động.
Cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo trước mắt đột nhiên tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm ngã xuống, tay cô theo bản năng đặt trên bụng.
“Máu……Sao lại có máu?” Y tá đứng bên cạnh nhìn dưới chân Thịnh Hạ chảy máu, hoảng hốt hô lên.
Bác sĩ vừa thấy, sắc mặt thay đổi, “Nhanh chóng đưa người đến phòng bệnh!”
Mẹ Tiêu nhìn các bác sĩ chân tay luống cuống, sự phẫn nộ trên mặt cứng đờ, “Này……Này……”
Ba Tiêu cũng nhíu nhíu mày, nhưng giờ không thừa sức đi quan tâm chuyện của Thịnh Hạ, một lòng đợi trước cửa phòng cấp cứu, nôn nóng chờ đợi kết quả.
……
“Bác sĩ Trương, đây là một thai phụ, tình hình hơi nguy hiểm, có cần liên hệ người nhà hay không?” Y tá dò hỏi.
Bác sĩ Trương do dự một lúc, sau đó nhìn về phía túi xách của Thịnh Hạ: “Đi gọi điện thoại đi.”
Cô y tá nhỏ lấy điện thoại của Thịnh Hạ, tìm trong danh bạ, trước tiên gọi cho số được lưu tên chồng, mãi vẫn không có người nghe, cô ấy gọi hai cuộc, đều là kết quả giống nhau.
Mà lúc này Duệ Dạ đang ở cục cảnh sát, điện thoại trong túi liên tục vang lên, anh trực tiếp ấn tắt máy mà không cần nhìn.
Một thân Âu phục trang trọng uy nghiêm may thủ công từ Ý, để lộ ra khí chất tự nhiên và cao quý, đôi mắt đen như hồ nước sâu làm người khác không thể nhìn thấu, anh xuất hiện trong cục cảnh sát trông có vẻ không phù hợp.
“Sao lại thế này?” Anh nhận được cuộc gọi cầu cứu từ Thịnh Viện Tuyết, lập tức xuất hiện ở cục cảnh sát.
Thịnh Viện Tuyết nhìn anh, không biết phải diễn tả chuyện xảy ra nửa giờ trước như thế nào, chỉ ra sức khóc, sau đó không ngừng nói xin lỗi với anh: “Thật xin lỗi……Anh Duệ, thật sự xin lỗi, em không phải cố ý, anh biết từ nhỏ em có chứng ngủ rũ*……Có thể lầ do áp lực gần đây nên có dấu hiệu phát tác, hôm nay……Hôm nay……”
(*)Chứng ngủ rũ (Narcolepsy) là một rối loạn giấc ngủ mãn tính, gây ra bởi sự mất cân bằng hóa học trong não, giấc ngủ có thể đến bất cứ lúc nào- Wikipedia.Lời nói còn chưa nói hết, Thịnh Viện Tuyết giống như đã chịu một cú sốc kinh khủng, gục xuống bàn khóc lên.
Duệ Dạ nghe cô ta kể lại chuyện một cách lộn xộn, không nghe rõ nguyên nhân, nhưng trái tim bắt đầu dâng lên cao, “Cảnh sát nói em đâm người?”
Thịnh Viện Tuyết khóc lóc gật đầu.
“……Người bị đâm là ai?” Ánh mắt Duệ Dạ thâm sâu dò hỏi.
“Em……Em không biết, còn chưa tỉnh táo đã bị cảnh sát lôi đi, lúc ấy em chỉ……Nghe được tiếng còi xe cứu thương……” Thịnh Viện Tuyết khóc sướt mướt, “Em không dám nói với gia đình, sợ……Bọn họ lo lắng.”
“Anh Duệ, anh giúp giúp em được không, em không phải cố ý, em……lúc ấy nhấn ga một chút ý thức cũng không có……Em không phải cố ý muốn đâm người……”
“Em không phải cố ý……” Cô ta lặp đi lặp lại rằng cô ta không có ý, ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Mày kiếm của Duệ Dạ nhăn lại, sau đó đi ra ngoài, lấy điện thoại ra.
Trong chớp mắt lấy điện thoại ra, anh nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Thịnh Hạ, chần chờ một lúc, sau lưng lại nghe thấy tiếng khóc của Thịnh Viện Tuyết, lựa chọn xem nhẹ, ngược lại bấm số gọi cho trợ lý.
“……Chuyện của Thịnh Viện Tuyết bên này cậu phụ trách xử lý, bệnh viện bên kia tìm xem người bị đâm thương thế ra sao……Tiền không thành vấn đề, chỉ cần bọn họ giữ miệng, cố gắng thoả mãn yêu cầu của họ……”
“Tôi sẽ bảo luật sư nộp tiền bảo lãnh đưa người ra ngoài, những chuyện còn lại……Cậu biết phải làm gì.”
Luật sư Duệ Dạ đưa đến chính là con át chủ bài, cố vấn pháp luật của Tập đoàn Duệ Thị, những vụ án qua tay anh ta hiếm có trường hợp thất bại.
Trải qua một giờ tranh cãi, nhìn vào những bệnh án do luật sư đưa ra, cảnh sát chỉ có thể lựa chọn tạm thời thả người.
Trong nháy mắt ra khỏi cục cảnh sát, Thịnh Viện Tuyết gục trên vai Duệ Dạ khóc “Ô ô”, không ngừng nói bản thân sợ hãi.
Duệ Dạ do dự một lúc, bàn tay to lớn chậm rãi dừng trên vai cô ta, “Đều qua rồi.”
Chỉ là ánh mắt anh có chút hoảng hốt, không biết vì sao trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của Thịnh Hạ, cô và Thịnh Viện Tuyết là hai loại phụ nữ hoàn toàn khác nhau.
Thịnh Viện Tuyết là một cô gái muốn được nâng niu trong lòng bàn tay, yếu ớt mỏng manh một khi không cẩn thận sẽ vỡ.
Còn Thịnh Hạ…….Cô thích tự mình gánh vác mọi thứ, trên bàn đàm phán hay trên thương trường, cô còn có thể so với cả đàn ông. Cô rất ít khi tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, một chuyện giống như Thịnh Viện Tuyết bây giờ đang gục trên vai anh khóc thút thít cũng chưa từng xảy ra.
“Anh Duệ?”
“Anh Duệ?”
Thịnh Viện Tuyết nước mắt lưng tròng nhìn anh, gọi mấy lần mới kéo được thần chí của anh về.
Duệ Dạ nhếch lên một nụ cười chế nhạp, anh gặp quỷ mới có thể nghĩ đến người phụ nữ đó.
Nhưng anh không biết……Người phụ nữ anh thấy chướng mắt, giờ phút này đang nằm trên giường bệnh bất lực khóc lóc như một đứa trẻ.
“Hiện tại cô có dấu hiệu sảy thai, nếu không chú ý, e rằng….” Bác sĩ còn chưa nói hết lời, nhưng ý nghĩa muốn truyền đạt đã rất rõ ràng.
Thịnh Hạ nghe xong chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ bình tĩnh.
Tuy nhiên, ngay vừa lúc cánh cửa phòng bệnh đóng lại, nước mắt bỗng tuôn rơi, lòng bàn tay gắt gao nắm chặt lấy tắm ga trải giường.
Sống sót sau đại nạn, có lẽ đây chính là cách giải thích cho cảnh ngộ bây giờ của cô.
Cô muốn gọi điện thoại cho Duệ Dạ, nhưng lại phát hiện vào thời điểm cô hôn mê, số của Duệ Dạ đã được gọi đi hai lần, cô ngồi ngẩn người trên giường bệnh.
Đại khái cô đoán được, y tá đã gọi điện cho người nhà, chỉ là……
Anh không tới, phải không?
……
“Sao lại ngồi dậy, nằm xuống đi, bác sĩ nói, tình huống của cậu hiện tại phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được lộn xộn.” Tô Giản Thù vừa từ bên ngoài về, nhìn thấy Thịnh Hạ chuẩn bị xuống giường, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Thịnh Hạ nghe được giọng nói của cô thì dừng một chút, “Cậu đến từ lúc nào vậy?”
Tô Giản Thù: “Y tá gọi điện thoại cho tớ, lúc đầu tôi còn tưởng điện thoại của cậu bị trộm, mắng chửi người ta thậm tệ.”
Khoé miệng Thịnh Hạ giật giật, đây là chuyện mà Tô đại tiểu thư sẽ làm ra được.
“Đang yên đang lành sao lại vào bệnh viện? Tớ nghe nói cậu đến đây bằng xe cứu thương?” Tô Giản Thù còn chưa hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, không tránh khỏi có chút nghi hoặc.
Thịnh Hạ dừng một lúc, đành kể lại câu chuyện một lần nữa cho cô ấy nghe.
Sau khi nghe xong, Tô Giản Thù đập “Bốp” cái bàn, đứng lên, “Cô ta cố ý gϊếŧ người! Tớ cho rằng cô ta chỉ dám giở những thủ đoạn nhỏ, đây là bị nuông chiều sinh hư, đây chính là tội mưu sát!”
“Không được, tớ phải gọi điện đến cục cảnh sát hỏi một chút, xem xem cô ta bị xử lý như thế nào.” Trong mắt Tô Giản Thù, gϊếŧ người không thành cũng tính là gϊếŧ người, huống chi bây giờ Tiêu Tễ Phong sống chết không rõ, nếu cô ta không phải ngồi tù, tội của cô ta cô cũng muốn phán ít nhất cũng mười hoặc hai mươi năm.
Nhưng cuộc điện thoại nói chuyện không bao lâu, Tô Giản Thù bị sự phẫn nộ chèn đến đau đầu, “Anh nói cái gì? Người được nộp tiền bảo lãnh rồi?”
“Người bị đâm vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu mà các người đã thả người đi? Các người làm việc kiểu gì vậy? Thịnh gia cho các người lợi ích gì?!”
Trong tiếng gầm nổi giận lôi đình của Tô Giản Thù, Thịnh Hạ đã biết được kết quả của Thịnh Viện Tuyết, lông mày hung hăng nhíu lại.
Một người có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ một thời gian ngắn đã có thể mang được người ra khỏi cục cảnh sát, trong đầu Thịnh Hạ hiện ra một người……
Là anh sao?
Sau khi cúp điện thoại, mặt Tô Giản Thù tức đến đỏ mặt, trong miệng lẩm bẩm mắng chửi, một lúc sau nói: “Không được, lần này nếu dễ dàng buông tha cô ta như vậy, người bị hại tiếp theo có thể là cậu.”
Cái tai hoạ ngầm này không thể để nó tồn tại.
Thịnh Hạ nắm lấy tay cô, “……Cậu biết, người nộp tiền bảo lãnh cho cô ta là ai không?”
Tô Giản Thù sửng sốt: “……Không phải người của Thịnh gia sao?” Đây gần như là suy nghĩ trong tiềm thức của cô.
Nhưng, Thịnh Hạ lại lắc đầu, “Thịnh Viện Tuyết bị đưa tới cục cảnh sát cùng lắm chỉ hai ba tiếng đồng hồ, một thời gian ngắn bảo lãnh cho hung thủ ra ngoài, đến Thịnh Kiến Quốc còn làm không được.”
Tô Giản Thù ngẩn người, “……Ý của cậu là…..” Lời đến bên miệng, Tô Giản Thù lại không biết nên nói như thế nào.
Nếu thật sự là anh ta, thì anh ta đặt Thịnh Hạ ở đâu?
“Có lẽ, là cậu suy nghĩ nhiều.” Tô Giản Thù nói, “Nói như thế nào……Cậu cũng là vợ anh ta. Ngay cả khi anh ta cưng chiều Thịnh Viện Tuyết, anh ta cũng sẽ không……bỏ mặc cậu để bảo lãnh cho cô ta chứ?”
Sẽ không sao?
Thịnh Hạ chua chát cong khoé miệng, nhưng vì sao cô lại có cảm giác như, người nộp tiền bảo lãnh, chính là anh chứ?
Tô Giản Thù nhìn khoé miệng cô nhợt nhạt ý cười, muốn an ủi vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì.
Sau một lúc lâu, “Nếu……Thật sự như cậu nghĩ, cậu định làm thế nào?”
Thịnh Hạ nhắm mắt lại, trong lòng một mảng lạnh lẽo, “……Không biết.”
Cô thật sự không biết.
Nếu người nộp tiền bảo lãnh cho Thịnh Viện Tuyết, thật sự là Duệ Dạ, ít ra anh cũng nên biết người Thịnh Viện Tuyết muốn đâm là ai…….Người muốn đâm là ai chứ…….
Nhưng nếu anh biết mọi thứ nhưng lại chọn bảo vệ Thịnh Viện Tuyết, thì cô…..
Cô nên làm gì?
Từ nhỏ ai cũng nói, Thịnh Hạ là một người có mục đích, nhưng lại không có người biết, thực ra cô là một đứa trẻ không có tâm hồn, tuổi thơ của cô tăm tối và ảm đạm, xung quanh cô không có chút ấm áp nào. Nếu cô không tự quyết định cho mình, nếu cô không ôm chặt chính mình, thì……Cô nên cầu xin ai giúp cô đây?
Trong hơn 20 năm qua, cô đã có vô số ý tưởng và quyết định cho bản thân, nhưng mỗi lần đối mặt với những chuyện liên quan đến Duệ Dạ, cô lại lưỡng lự, không thể tự quyết định được.
Buông tay? Nhưng đó là vầng sáng soi sáng cuộc đời cô, con người sao có thể để tuột mất đi ánh sáng của mình.
Kiên trì? Nhưng thể xác và tinh thần của cô đã mệt lắm rồi.
Thịnh Hạ đã từng cho rằng bất hạnh lớn nhất của cô là sinh ra trong một gia đình rách nát, chưa từng trải qua tình thương của mẹ, giờ đây cô đã dần nhận ra rằng tai hoạ lớn nhất trong cuộc đời mình chính là việc bản thân cô——đã đem lòng yêu ánh sáng rạng rỡ trên bầu trời.
Hi sinh bản thân, trả giá tất cả cũng không chạm đến được ấm áp.
“Tình huống của Tiêu Tễ Phong như thế nào?” Mặc dù bác sĩ kiến nghị Thịnh Hạ nên nằm trên giường dưỡng bệnh, nhưng cô vẫn muốn đến trước cửa phòng cấp cứu để đề phòng có chuyện xảy ra. Chưa kể ân cứu mạng của anh thì cô và anh cũng có mối quan hệ thân thiết.
“Tớ đỡ cậu, cẩn thận một chút.” Tô Giản Thù khuyên không được, đành phải đi cùng cô.
Thịnh Hạ cảm kích nhìn cô.
Tô Giản Thù búng một cái vào trán cô, “Với tớ còn khách khí cái gì?”
Khi hai người đến trước cửa phòng cấp cứu, vừa lúc Tiêu Tễ Phong bị đẩy ra, trên người cắm không biết bao nhiêu cái ống.
“Mạng sống tạm thời được cứu, cần một thời gian nữa mới có thể tỉnh lại……Hiện tại bệnh nhân cần phải theo dõi trong phòng ICU.” Bác sĩ tháo khẩu trang ra nói.
Trái tim ba Tiêu và mẹ Tiêu đang bị treo ngược, giờ mới hạ được xuống, không ngừng cảm ơn bác sĩ, “Cảm ơn……Thật sự cảm ơn.”
Thịnh Hạ nhìn chằm chằm Tiêu Tễ Phong nằm trên giường bệnh, đôi mắt đỏ lên.
Không sao…..Không sao…..Anh còn sống.
Thịnh Hạ muốn tới gần nhìn kỹ anh, nhưng lại bị mẹ Tiêu thấy, sắc mặt lạnh lùng ngăn lại: “Nơi này không chào đón cô.”
Thịnh Hạ nhìn rõ thù hận trong mắt bà ta, giọng nói khàn khàn, há miệng thở dốc, “……Tôi, chỉ muốn nhìn anh ấy……”
“Không cần! Cô còn thấy cô còn chưa đủ hại nó hay sao? Nó vì người phụ nữ như cô, cả đính hôn cũng bỏ, liên tiếp tranh chấp với chúng tôi, tất cả chỉ bởi vì cô!” Mẹ Tiêu phẫn nộ nói: “Nó vừa từ cửa tử trở về, vậy tiếp theo thì sao? Nó chỉ cần ở gần cô thì sẽ không có gì tốt, về sau tránh xa con trai tôi ra một chút!”
Vừa nói xong, vươn tay chuẩn bị đẩy Thịnh Hạ ra xa.
Tô Giản Thù nheo mắt, thân thể hiện tại của Thịnh Hạ không thể chịu được nếu bà ta đẩy, vì vậy cô nhanh chóng đi lên chắn trước mặt Thịnh Hạ.
Lại không nghĩ đến “Bộp” một tiếng, bàn tay bà ta đáng lẽ phải dừng trên mặt Thịnh Hạ, giờ đập lên người Tô Giản Thù.
Tô đại tiểu thư lớn đến tuổi này, chưa bao giờ đứng yên để bị người khác bắt nạt, nắm chặt tay mẹ Tiêu, “Nếu bà không phải trưởng bối, cái tát này tôi nhất định sẽ trả lại.”
Sắc mặt Tô Giản Thù bắt đầu khó coi, “Người gây hoạ không đi tìm, bà ở chỗ này bày đặt ra oai với Thịnh Hạ làm cái gì? Không phải bà nói Tiêu Tễ Phong từ chối đính hôn sao? Vậy thì bà có biết người đâm con trai bà thành như thế này là ai không?”
“Giản Thù……” Thịnh Hạ kéo kéo cánh tay của cô ấy, lắc lắc đầu.
Thịnh Hạ có thế một điều nhịn chín điều lành, nhưng Tô Giản Thù lại không làm được, việc này kiểu gì cô cũng phải làm cho ra nhẽ, nhìn mẹ Tiêu, gằn từng chữ một, “Người đâm Tiêu Tễ Phong, chính là Thịnh Viện Tuyết, là con dâu tương lai mà các người nâng niu, thế nào? Có phải không ngờ đến được đúng không?”
“Không……Không thể nào.” Nghiễm nhiên một chữ mẹ Tiêu cũng đều không tin, “Cô nói hươu nói vượn!”
“Tôi là loại người dám lấy chuyện này ra để lừa gạt sao? Nếu bà không tin thì gọi điện cho cục cảnh sát hỏi một chút, từ từ hỏi xem người gây hoạ có phải tên là—Thịnh, Viện, Tuyết hay không.” Tô Giản Thù nói.
Mẹ Tiêu: “Không……Không thể nào.”
“Tổng giám đốc Thịnh?” Trợ lý Tống nghe theo phân phó của Duệ Dạ tới xử lý hậu quả của vụ tai nạn xe, lại không ngờ có thể gặp Thịnh Hạ ở đây.
Mà Thịnh Hạ, ngay khi nhìn thấy trợ lý Tống xuất hiện, trái tim bắt đầu trùng xuống. Người khác có thể không biết, nhưng Thịnh Hạ lại rất rõ ràng, trong tập đoàn trợ lý Tống chỉ nghe theo chỉ đạo của một người, mà anh ta đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn phân nửa là bị Duệ Dạ sai bảo.
“Trợ lý Tống, bị ốm?” Con người là như vậy, đặc biệt là phụ nữ, trong lòng rõ ràng đã có đáp án, nhưng là chính tai chưa nghe được kết quả, trước sau vẫn là không cam lòng.
Trợ lý Tống cười cười: “Tới xử lý một số chuyện.”
Trợ lý Tống dừng một chút, đi lên hai bước, nhỏ giọng nói một câu: “Giám đốc Thịnh ở chỗ này có biết người bị tai nạn xe ở đường Tân Hoa được đưa vào đây ở chỗ nào không?”
Lời nói này……Không còn nghi ngờ gì nữa.
Sự thật đã bày ra trước mặt cô rất rõ ràng. Cô thậm chí không còn cách nào có thể lừa dối bản thân được nữa.
Thịnh Hạ sắc mặt tái nhợt, bàn tay vô thức chạm vào bụng, giọng nói rất nhẹ, giống như cẩn thận sẽ phiêu tán trong không khí, “Duệ Dạ bảo anh tới giải quyết hậu quả của Thịnh Viện Tuyết, đúng không?”
Trợ lý Tống không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, dù sao thì chuyện Thịnh Hạ và Duệ Dạ là vợ chồng đã bị khui ra, anh ta còn không ngu xuẩn đến mức đứng trước mặt phu nhân nói ông chủ đang ra mặt giải quyết hậu quả cho một người phụ nữ khác.
Mà ai tinh mắt cũng có thể nhìn ra, căn bản Duệ Dạ cũng không yêu thương người vợ này.
Nhưng chuyện này không phải chuyện mà một người cấp dưới như anh ta phải bận tâm. Trợ lý Tống chỉ cười ngượng ngùng, không trả lời.
“Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến, không phải bà muốn tìm người để tính sổ sao? Kìa, người giải quyết hậu quả đã tới.” Tô Giản Thù nắm chặt tay Thịnh Hạ, những lời trợ lý Tống nói cô đều nghe được, nhìn chằm chằm mẹ Tiêu.
Ba Tiêu và mẹ Tiêu cũng không quen trợ lý Tống, hồ nghi đánh giá hắn.
Mà trợ lý Tống cũng không biết đây là ba mẹ của Tiêu Tễ Phong, cười nói: “Sự việc lần này thực sự xin lỗi, chúng tôi sẵn sàng bồi thường tổn thất của gia đình, nơi này là 30 vạn hai bác cầm trước, hai bác có thể liên hệ với tôi nếu có vấn đề xảy ra. Đây là danh thϊếp của tôi.”
Nói xong trợ lý Tống đưa danh thϊếp ra.
Ba Tiêu nhìn thấy dòng chữ bắt mắt trên danh thϊếp: Trợ lý Chủ tịch Tập đoàn Duệ Thị. Đồng tử co chặt, “Người đâm là ai?”
Đối với thái độ của ba Tiêu, trợ lý Tống cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng loại chuyện này căn bản sẽ không giấu được lâu, hắn tới đây cũng không định giấu giếm. Mà Duệ Dạ đã dặn dò trước, anh ta cũng muốn xử lý chuyện này một cách êm đẹp.
“Là như thế này, người đâm là một cô gái thân thể bị bệnh, đây cũng là sự cố ngoài ý muốn, trong quá trình lái xe bệnh tình của cô gái này phát tác làm mất đi ý thức mới có thể gây ra thảm kịch thương tâm. Tôi cũng lấy làm tiếc vì những tổn thất mà gia đình gặp phải. Nhưng gia đình có thể yên tâm rằng chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Một cô gái?
Nghĩ đến những gì Tô Giản Thù vừa nói, mẹ Tiêu trợn trừng mắt không thể tin nổi: “Người đâm có phải Thịnh Viện Tuyết hay không?”
Trợ lý Tống ngây ra một lúc, chẳng lẽ……Đây là người quen?
Trợ lý Tống chuyển ánh mắt khó hiểu sang người Thịnh Hạ, hy vọng cô có thể cho mình câu trả lời.
Thịnh Hạ cũng không làm anh ta thất vọng, nhếch khoé miệng, “Hai vị trước mặt chính là ba mẹ của Tiêu Tễ Phong, người Thịnh Viện Tuyết đâm chính là…….Tiêu Tễ Phong, hoặc là nói……”
Cô cười chua xót, “Người Thịnh Viện Tuyết muốn đâm là tôi, nhưng Tiêu Tễ Phong vì cứu tôi, mới bị thương nặng.”
Ban đầu trợ lý Tống đã xác định chuyện này tương đối khó giải quyết, nhưng anh ta không nghĩ rằng tình huống hiện tại sẽ như thế này.
Chủ tịch Duệ sai anh ta đến đây giải quyết hậu quả, nhưng anh đã biết người Thịnh Viện Tuyết đâm là ai, người suýt chút nữa bị thương là ai sao?
Sự việc thay đổi hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của trợ lý Tống, không hề nghĩ tới sự việc sẽ liên quan đến Thịnh Hạ và Tiêu Tễ Phong, đây không phải là chuyện mà anh ta có thể giải quyết.
Thịnh Hạ quan sát sắc mặt trợ lý Tống bắt đầu thay đổi, lựa chọn làm ngơ, nhìn về phía phòng chăm sóc đặc biệt ICU, “……Người Thịnh Viện Tuyết đâm là ai, Duệ Dạ có biết không?”
Trợ lý Tống dừng một chút, suy nghĩ cẩn thận: “ Chủ tịch Duệ……Chắc không biết, nếu không cũng không để cho tôi đến.”
Thịnh Hạ không biết bản thân mình hỏi một câu này có ý nghĩa gì, mặc kệ anh có biết hay không, từ lúc anh sẵn sàng ra mặt giải quyết hậu quả cho Thịnh Viện Tuyết, cũng đủ nói lên tất cả.
Y tá lấy điện thoại của cô gọi cho anh, anh không nghe, có khi lúc ấy còn bận an ủi Thịnh Viện Tuyết đang “hoảng sợ” cũng nên?
Qua cuộc nói chuyện của Thịnh Hạ và trợ lý Tống, mẹ Tiêu đã biết được hung thủ là ai, lập tức đứng ngồi không yên, “Bây giờ tôi phải đến cục cảnh sát, tôi muốn đi hỏi một chút, vì sao Thịnh Viện Tuyết muốn đâm con trai của tôi, là bởi vì Tễ Phong không đính hôn với nó sao?!”
Ba Tiêu ngăn lại bà ta: “Bà bình tĩnh đi.”
Mẹ Tiêu: “Ông bảo tôi phải bình tĩnh như thế nào? Nằm trong phòng bệnh không phải con trai của ông có đúng không?”
Tô Giản Thù cười nhạo một tiếng: “Bây giờ bà đi cục cảnh sát cũng vô dụng thôi, một giờ trước, Thịnh Viện Tuyết đã được nộp tiền bảo lãnh rồi.”
Mẹ Tiêu: “Cô nói cái gì?”
Tô Giản Thù: “Nếu bà không tin, có thể hỏi vị trợ lý này, hỏi xem có phải Thịnh Viện Tuyết đã bình yên vô sự bước ra khỏi cục cảnh sát?”
Dưới sự ép buộc doạ người của mẹ Tiêu, trợ lý Tống chỉ có thể căng da đầu trả lời: “Thân thể của Thịnh tiểu thư…….Không tốt, đã được bệnh viện chứng minh tai nạn lần này thật sự không phải cô ấy cố ý, là vì đánh mất ý thức nên mới tạo thành tai nạn……”
Loại lời nói này nói qua loa lấy lệ còn có thể khiến người khác tin, nhưng mấy người ở đây, có ai là không hiểu Thịnh Viện Tuyết đâu?
Thịnh Hạ im lặng không nói gì.
Hành lang tràn ngập thanh âm phẫn nộ của mẹ Tiêu, “Thân thể không tốt? Bệnh viện chứng minh? Tôi thấy nó vẫn còn tốt, hai ngày trước vẫn còn bình thường. Bây giờ đâm con trai tôi, thân thể lại bắt đầu sinh bệnh?”
Tình huống bây giờ không dễ dàng để trợ lý Tống có thể ứng phó được nữa, mà hơn nữa Thịnh Hạ còn ở đây, anh ta đành tìm cái cớ rời đi, trở về hỏi ý kiến của Duệ Dạ.
Dù nói như thế nào, Thịnh Hạ cũng là vợ của Duệ Dạ, là bà chủ của anh ta.
…….
Đêm đó, trong văn phòng của Chủ tịch Tập đoàn Duệ Thị im lặng đến chết người.
“Người bị đâm là Tiêu Tễ Phong?” Duệ Dạ ngồi ở bàn làm việc, ngẩng đầu khỏi văn kiện, đặt bút trong tay xuống bàn, đôi mắt sâu thâm thuý.
Trợ lý Tống dùng những lời lẽ ngắn gọn nhất tường thuật lại những chuyện ở bệnh viện, bao gồm cả Thịnh Hạ.
Trợ lý Tống đứng báo cáo lại sự việc, hoàn toàn xem như mình là một cái loa phát thanh, không đặt bất cứ tình cảm cá nhân nào vào trong đó.
Duệ Dạ quan tâm Thịnh Viện Tuyết là chuyện mà không ai không biết, nhưng……Thịnh Hạ…….
Sau khi Duệ Dạ nghe xong, chính là sự trầm mặc kéo dài.
Một lúc lâu sau, Trợ lý Tống đang cho rằng anh sẽ không nói lời nào nữa thì anh lại đột nhiên mở miệng: “Cô ấy thế nào?”
Anh ta hay là cô ấy?
(Đại từ nhân xưng trong giao tiếp tiếng Trung, khi gọi anh ấy hoặc cô ấy chỉ dùng /tā/, còn trong văn viết sẽ phân rõ 他- tā: dùng để chỉ con trai, 她-tā: dùng để chỉ con gái. Trợ lý Tống nghe không hiểu nên tự hỏi Duệ Dạ đang nói Tiêu Tễ Phong hay là Thịnh Hạ, nhưng trong nguyên tác thì Duệ Dạ hỏi chính là Thịnh Hạ:3)Trợ lý Tống trong một khoảng thời gian ngắn cũng không biết người anh hỏi chính là ai, nhưng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, loại chuyện này cũng không đến mức phải hỏi lại, “Hiện tại tổng giám đốc Tiêu đã thoát khỏi nguy hiểm, nằm theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Tổng giám đốc Thịnh……Nhìn qua sắc mặt không tốt lắm.”
Chuyện Thịnh Hạ mang thai, ngoại trừ Tô Giản Thù thì không có ai biết.
Trợ lý Tống vừa ra khỏi văn phòng không lâu, Duệ Dạ lái xe đi Thịnh gia.
Nhìn thấy anh tới, Thịnh Kiến Quốc và Triệu Hiểu Tư rất vui vẻ, chào đón nồng hậu mời anh uống trà.
Nhưng hiển nhiên Duệ Dạ cũng không nhàn nhã như vậy, “Viện Tuyết đâu?”
Hai người nhìn nhau, Thịnh Kiến Quốc nhìn sắc mặt của Duệ Dạ, do dự nói: “Sau khi Viện Tuyết trở về bắt đầu thấy không khoẻ, từ nhỏ nó đã được nuông chiều, tự dưng xảy ra chuyện này, khó tránh cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng may có cháu giúp nó……”
“Người cô ấy đâm là ai, Chủ tịch Thịnh có biết không?” Duệ Dạ bỗng nhiên hỏi một câu.
Thịnh Kiến Quốc dừng một chút, làm ngơ: “……Chuyện này chúng ta cũng rất khổ sở, đều chuẩn bị tốt tâm lý rồi, ngày mai sẽ đến bệnh viện hỏi thăm Tễ Phong……Hy vọng nó có thể tha thứ cho Viện Tuyết.”
Ánh mắt Duệ Dạ sâu thẳm, “Cô ấy xuống, hay để tôi lên tìm?”
Bởi vì có quan hệ với Thịnh Viện Tuyết, Duệ Dạ vẫn rất luôn tôn kính Thịnh Kiến Quốc. Đây cũng là lần đầu tiên anh nói chuyện với ông ta như vậy. Thịnh Kiến Quốc cũng là lão già trà trộn trong thương trường. Nghe anh nói vậy bắt đầu nhận ra thái độ của Duệ Dạ có chút không thích hợp.
“……Chú bảo dì Triệu lên gọi người.” Thịnh Kiến Quốc nháy mắt ra hiệu với Triệu Hiểu Tư.
Triệu Hiểu Tư lên tầng, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Thịnh Viện Tuyết.
Ánh mắt Thịnh Viện Tuyết loé loé, “Hai phút sau con sẽ xuống.”
Sau khi Triệu Hiểu Tư rời đi, Thịnh Viện Tuyết gọi một cuộc điện thoại, “Tôi muốn một thứ, sáng mai đưa đến đây…….Chút tiền đấy tôi không để trong lòng……”
“Sau chuyện này, cầm tiền lập tức rời đi, đừng để tôi gặp lại ở Tứ Phương Thành……Vé máy bay không cần lo lắng……Ngày mai gặp mặt tôi sẽ đưa……”
“Nhớ kỹ, qua ngày mai, chúng ta không liên quan gì tới nhau, quản cái miệng cho tốt.”
“……”
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Viện Tuyết ngồi trước bàn trang điểm, làm cho chính mình trông nhợt nhạt hơn, thay đổi bộ quần áo rộng, ánh mắt vô hồn, nhìn qua thật giống như ốm nặng.
“Anh Duệ, đã trễ thế này, tìm em có chuyện gì……Khụ khụ……” Lời nói chưa hết, Thịnh Viện Tuyết đột nhiên ho khan, hơn nữa mặt còn tái nhợt, nhìn qua càng tăng thêm vài phần yếu đuối đáng thương.
Những lời Duệ Dạ đã chuẩn bị nói ra cứ như vậy nghẹn ở cổ họng khi nhìn thấy cô ta, “Ốm?”
Thịnh Viện Tuyết ái ngại liếc anh một cái, lộ ra một nụ cười khổ.
Triệu Hiểu Tư thuận miệng nói một câu: “Từ nhỏ Viện Tuyết đã nghe lời, tâm tư cũng mẫn cảm, xảy ra chuyện như vậy…….cũng không ngừng tự trách, nếu không phải chú dì ngăn cản, ban nãy đã chạy đến Tiêu gia quỳ xuống xin lỗi…..”
Những lời Triệu Hiểu Tư nói không biết Duệ Dạ có nghe vào không, chỉ nói với Thịnh Viện Tuyết: “Anh có chuyện muốn hỏi em.”
Thịnh Viện Tuyết nghe vậy, trông có vẻ rất hiểu chuyện: “Chúng ta ra ngoài nói.”
Triệu Hiểu Tu thấy hai người đi ra ngoài, có chút bất an nhìn Thịnh Kiến Quốc: “Liệu sẽ có chuyện gì xảy ra không?”
Thịnh Kiến Quốc ra hiệu cho bà ta đừng suy nghĩ nhiều, “Duệ Dạ luôn quan tâm đến Viện Tuyết, sẽ không có chuyện gì xảy ra.” Thịnh Kiến Quốc không hề lo lắng về điều này.
……
Khu vườn nhỏ Thịnh gia.
“Anh Duệ, sao lại nhìn em như vậy?”
Duệ Dạ nhìn người phụ nữ trước mặt mà không nói lời nào, trong lòng Thịnh Viện Tuyết bắt đầu khẩn trương.
“Tai nạn xe……Người em đâm chính là Tiêu Tễ Phong.” Trong đêm đen, đôi mắt của hắn tối đen như mực.
Thịnh Viện Tuyết không biết tại sao Duệ Dạ lại đột nhiên chạy đến nói chuyện này với cô ta, nhưng cô ta nhớ rõ trạng thái của mình bây giờ đang không biết người bị đâm là ai, cho nên, sau khi anh dứt lời, bắt đầu khϊếp sợ mở to hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được: “Anh nói……Cái gì?”
“Người em đâm, là ai cơ?” Cô ta lẩm bẩm lùi lại một bước, “Không……Không, không thể, sao có thể là Tễ Phong……”
“Tiêu Tễ Phong vì cứu Thịnh Hạ, mới bị xe của em đâm vào.” Ánh mắt Duệ Dạ sâu không thấy đáy.
Nếu chỉ có Tiêu Tễ Phong xảy ra tai nạn, Duệ Dạ sẽ không mảy may nghi ngờ, thậm chí anh sẵn sàng là người đầu tiên tin rằng đó chỉ là một vụ tai nạn thuần tuý ngoài ý muốn, nhưng chỉ có điều……Tiêu Tễ Phong vì cứu Thịnh Hạ nên mới bị thương, đây mới là điều khiến anh nghi ngờ.
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, bệnh tình của Thịnh Viện Tuyết bao năm qua chưa bao giờ phát tác một lần, đột ngột bùng phát, lại còn vừa khéo bùng phát thiếu chút nữa đâm vào Thịnh Hạ……
“Anh đang nghi ngờ em sao?” Thịnh Viện Tuyết quật cường ngẩng đầu, hốc mắt hồng hồng, nhưng lại không để nước mắt rơi xuống.
Nước mắt rưng rưng ở hốc mắt, làm người nhìn vào chỉ thấy oan ức đến cực điểm.
“Chúng ta đã quen nhau từ cấp hai, anh cảm thấy em sẽ cố ý lái xe đâm người sao?”
“Bởi vì Thịnh Hạ thiếu chút nữa bị thương, anh liền đến chất vấn em? Tiêu Tễ Phong thích Thịnh Hạ, ngay cả đến anh…..cũng bắt đầu yêu cô ta? Anh đã nói, anh sẽ không yêu một người phụ nữ mưu mô xảo quyệt tính kế anh, nhưng anh bây giờ……Đang vì cô ta mà ra mặt sao?”
“Anh đã quên cô ta tính kế anh như thế nào rồi có phải hay không? Cô ta có thể vì tiền, hạ dược bò lên giường của anh, anh vì một người phụ nữ như vậy tới chất vấn em, nghi ngờ em?”
Thịnh Viện Tuyết không ầm ĩ, không lớn tiếng. Vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng nhu nhược, nhưng mỗi câu nói ra lại rất rõ ràng đâm thẳng vào lòng Duệ Dạ.
Thịnh Hạ lập kế hoạch gả cho anh chính là một vết nhơ mà Duệ Dạ không bao giờ có thể vượt qua được, tất cả những ấn tượng tốt đẹp mà Thịnh Hạ để lại trong lòng anh đã bị anh xoá sạch.
Ánh mắt Duệ Dạ thâm trầm như đêm tối, lẳng lặng nhìn cô ta.
Thịnh Viện Tuyết lau nước mắt, đối mắt với anh, quật cường, không thẹn với lương tâm.
Trong mắt cô ta ánh lên tầng nước mắt, vẫn cứng rắn không để rơi xuống. Hình ảnh như vậy làm Duệ Dạ có chút hoảng hốt. Sở dĩ năm đó anh có ấn tượng tốt với cô ta, chính bởi vì hình ảnh tương tự này.
Năm đó bọn họ là bạn cùng trường, trường phân thành hai cấp, anh cấp ba, cô ta cấp hai.
Cô ta vì nói một câu với bạn cùng lớp, lập tức bị những nữ sinh tát vài cái, túm tóc ấn trên tường, bắt cô ta nói xin lỗi.
Nửa khuôn mặt sưng tấy, nhưng cô ta vẫn ngoan cố, vẫn quật cường không nói lời nào.
Trong mắt ánh lên tầng nước mắt, vẻ mặt quật cường, bướng bỉnh của cô ta khiến Duệ Dạ cảm thấy quen thuộc nên đã ra tay giúp cô ta.
Hai người không ai nói một lời nào, trầm mặc kéo dài, một lúc sau Thịnh Viện Tuyết mở miệng.
“Em biết, dù có nói thế nào, chuyện này em là người có lỗi, nếu anh có thời gian, ngày mai em muốn cùng anh đi bệnh viện thăm bọn họ.”
Sau khi Duệ Dạ đi, Triệu Hiểu Tư đi ra, nhìn con gái rơi lệ, có chút đau lòng: “Sao vậy, đây là? Duệ Dạ làm khó con?”
Thịnh Viện Tuyết lau lau nước mắt, không thèm để ý, “Con không khóc thì sao anh ấy có thể tin con.”
Cô ta biết, Duệ Dạ không muốn nhìn thấy cô ta khóc.
Anh đã từng thâm tình âu yếm nói với cô ta một câu: Đời này, đều muốn nhìn thấy em mỉm cười.
“Vậy……Tiêu Tễ Phong bên đó……chỉ sợ Tiêu gia không dễ bỏ qua như vậy.” Tiêu Tễ Phong là con trai độc nhất của Tiêu gia, xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ không dễ hoà giải.
Nhắc đến Tiêu Tễ Phong, sắc mặt Thịnh Viện Tuyết thay đổi.
Trong đầu cô ta lại hiện ra hình ảnh Tiêu Tễ Phong vì bảo vệ Thịnh Hạ, không màng tất cả xông lên. Cứ lặp đi lặp lại tra tấn thần kinh cô ta.
……
Sáng sớm hôm sau, trong tay Thịnh Viện Tuyết cầm theo thực phẩm bảo dưỡng da nhập khẩu từ nước ngoài ngồi lên xe Duệ Dạ.
“Anh Duệ, em chuẩn bị cho Tễ Phong và giám đốc Thịnh mỗi người một món quà, cái này rất phù hợp với phụ nữ, anh giúp em đưa cho chị ấy, em sợ…..em đưa, chị ấy sẽ không nhận.” Thịnh Viện Tuyết chậm rãi cúi đầu, “Em thiếu chút nữa đã làm tổn thương chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ không nhận.”
Duệ Dạ liếc nhìn, là sản phẩm chăm sóc da được nhập khẩu từ Đức, thuận tay đặt ra ghế sau, coi như là đồng ý.
Sau khi tới bệnh viện, Thịnh Viện Tuyết nhìn trong tay Duệ Dạ cầm theo sản phẩm dưỡng da, khoé miệng nhếch lên biên độ rất nhỏ, ánh mắt loé lên một tia tàn nhẫn.
Thịnh Hạ à, giờ ai cũng không cứu được cô.