Anh không tin.
Một chữ cũng không tin.
Đúng vậy, so với một người phụ nữ tính kế với anh, trong lòng anh tự nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng bạch nguyệt quang* của anh.
(*)Bạch nguyệt quang (白月光) là ánh trăng sáng, ám chỉ người con gái mình yêu sâu đậm nhưng không đến được với nhau."Tôi không biết vì sao cô lại có hiểu lầm sâu như vậy đối với tôi, nhưng tôi thực sự không có nghĩ muốn hại cô." Trịnh Viện Tuyết than nhẹ một hơi, rất bất đắc dĩ nói.
Xung quanh đã loạn thành một cục lớn, trừ bỏ nhân viên trong quán cà phê, thì toàn bộ khách đã rời đi, người hiểu chuyện thì nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất quan sát những gì đang xảy ra.
Ánh mắt Thịnh Hạ trong veo mang theo cô đơn lạnh lẽo, khoé môi lại cong lên, nhìn qua tựa như có ba phần ý cười: "Duệ Dạ, tốt xấu gì cũng quen biết nhiều năm, không cứu tôi sao?"
Đôi mắt lạnh lùng thâm thuý của Duệ Dạ đối diện nhìn cô, trở nên u ám hơn nhất nhiều.
Thịnh Viện Tuyết quan sát hai người, bàn tay đang buông thõng nắm chặt, sau đó ngẩng đầu lên nói với Triệu tổng đang cầm dao: "Giữ cô ấy làm con tin cũng không có ích lợi gì, tôi đổi với cô ấy, ngài thấy thế nào? Tôi là con gái duy nhất của Thịnh gia, từ nhỏ lớn lên cùng Anh Duệ, tình cảm so với một người cấp dưới sâu đậm hơn nhiều."
Con gái duy nhất của Thịnh gia, tình cảm sâu đậm? Trong lòng Thịnh Hạ buồn bã cười cười, Thịnh Viện Tuyết thật đúng luôn biết cách làm thế nào hướng đầu tim của cô đâm một con dao.
"Viện Tuyết." Duệ Dạ nắm chặt cánh tay của cô ta, không cho phép cô ta tiến lên.
Thịnh Viện Tuyết ngửa đầu nhìn anh, tươi cười ngây thơ đơn thuần: "Anh Duệ, tổng giám đốc Thịnh đã cứu em, lúc này em không thể đứng nhìn chị ấy gặp nguy hiểm, nếu anh thật sự hiểu em, thì đừng ngăn cản em."
Bàn tay Duệ Dạ nắm thật chặt cánh tay cô ta, con ngươi u ám dừng một chút, giây tiếp theo vẫn kéo Thịnh Viện Tuyết về phía sau lưng.
Được hắn che chắn ở phía trước, ý cười trong mắt Thịnh Viện Tuyết chợt loé qua, cô ta biết rõ, mặc kệ cô ta nói lời thâm sâu tình cảm như thế nào, Duệ Dạ cũng không bao giờ đẩy cô ta vào nguy hiểm.
Thịnh Hạ như một người ngoài cuộc đứng nhìn hai người diễn trò, buồn bã nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Chủ tịch Triệu, trường hợp bây giờ ông cũng thấy rồi, ông.....Bắt nhầm người, Chủ tịch Duệ sẽ không vì cứu tôi mà thoả hiệp với ông.....Tôi chỉ là một nhân viên bình thường của Duệ Thị mà thôi."
Chủ tịch Triệu nghe vậy, cũng cảm thấy bất lực, ông ta bắt Thịnh Hạ làm con tin chỉ là nhất thời xúc động thuận tay mà làm.
Nhưng hiện tại Duệ Dạ căn bản không có bất luận ý muốn thoả hiệp, Sự uy hϊếp của ông ta gần như sắp sụp đổ.
"Tổng giám đốc Thịnh, tuy rằng cô và anh Duệ không có chút tình cảm nào, nhưng hai người nếu đã kết hôn, anh ấy sẽ không mặc kệ cô, cô yên tâm......" Thịnh Viện Tuyết an ủi.
"Cô là vợ của Duệ Dạ? Cô dám lừa tôi?!" Chủ tịch Triệu bị chọc giận, nâng tay lên cao, chuẩn bị đâm vào người Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ giơ chân hung hăng đá lên, con dao rơi ra, khi cô tránh được lại vô tình bị nó làm cứa xước cánh tay.
Áo sơ mi bị cứa thủng một lỗ, máu lập tức chảy ra.
Trong tay Chủ tịch Triệu đã không còn con tin, cảnh sát không còn khó khăn, rất nhanh chóng khuất phục ông ta.
Tiêu Tễ Phong nhìn da thịt cánh tay cô bị cứa, bế cô lên, "Anh đưa em đi bệnh viện."
Nhưng vừa dứt lời, trên vai Tiêu Tễ Phong có thêm lực, Duệ Dạ chân dài bước tới, "Tôi đưa cô ấy đi."
Bốn mắt nhìn nhau, không khí tràn ngập mùi thuốc súng giữa hai người đàn ông ngang tài ngang sức.
"Tễ Phong, đưa em đi bệnh viện." Giọng nói của Thịnh hạ phá vỡ bầu không khí ngưng tự giữa hai người.