- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó!
- Chương 48
Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó!
Chương 48
Camellia là...bạn gái cũ của Khánh Sơn.-Bảo Nam ngập ngừng nói.
-Hả?!!!-Cả bọn cùng há hốc mồm,không ngoại trừ Khôi Nguyên và Gia Huy.
"Tảng đá như hắn/Lạnh lùng vô cảm như Khánh Sơn mà đã từng có bạn gái ư?"-Nó,Vân Anh và Kiều Linh cùng chung 1 ý nghĩ,khác mỗi cách xưng hô.
"Thằng điên này nói gì vậy?"-Còn đây là những gì Khôi Nguyên và Gia Huy đang thắc mắc trong đầu.Bạn gái?Khụ khụ,thằng bạn bất cần đời đó của các cậu thì làm sao có bạn gái được chứ?
-Ngày xưa,thằng Sơn và cô gái này rất "iu" nhau.Lúc nào cũng nghĩ về đối phương,xa 1 giây thôi là nhớ đến điên người.Ấy vậy mà cách đây 2 năm,cô gái ấy lại nhẫn tâm bỏ mặc thằng Sơn lúc nhà nó khủng hoảng để sang nước ngoài tìm cuộc sống mới.Thằng Sơn nó rất đau khổ,yêu quá nhiều rồi đau quá nhiều.Phải mất 1 năm,nó mới hồi phục tâm trạng lại bình thường.Cũng vì vết thương lòng ấy,ngày nay mới có 1 Khánh Sơn lạnh lùng,vô cảm đến thế!-Bảo Nam hòa tâm hồn mình vào câu chuyện,kể cho mọi người nghe bằng giọng đọc diễn cảm,cảm xúc dạt dào,lúc mơ màng lúc đau đớn,tựa như mình chính là người trong cuộc.Bảo Nam a!Nếu có danh hiệu nghệ sĩ diễn sâu nhất năm thì cả thế giới đồng lòng trao cho anh đó!
-Thật sao?-Vân Anh và Kiều Linh mắt chữ O mồm chữ A hỏi.Khôi Nguyên và Gia Huy thì đang trong tình trạng chết đứng lâm sàng.Còn nó,hoàn toàn bị đơ tự lúc nào.
-Trong hoàn cảnh này mà tôi dám nói dối ư?-Bảo Nam khẳng định chắc nịch.
-Mày...-Cậu và Gia Huy chưa kịp nói thêm từ thứ 5 thì đã nhận được cái nháy mắt kín đáo của Bảo Nam.
-Vậy đó,thông cảm cho nó nghen!-Anh chàng quay qua nó nói.Nhưng thực sự lúc này,nó chẳng nghe thấy gì hết.Giờ đây trong đầu toàn là Camellia và Khánh Sơn.2 cái tên đó có gì đặc biệt mà nó phải nghĩ nhiều thế chứ?Thật chẳng đáng!Còn nữa,hắn là cái thá gì,tại sao khi nghe nói hắn đã từng có bạn gái...nó lại khó chịu như vầy?
---------------
Ở một góc khuất cách nhà Khôi Nguyên không xa:
-Có vẻ anh sống rất tốt nhỉ,Khánh Sơn?
_______________
Ngày hôm sau...
Suốt từ hôm qua đến giờ,nó cứ thẫn thẫn thờ thờ rất khác mọi ngày.Không còn là Linh Chi hoạt bát,lém lỉnh,tinh nghịch nữa mà thay vào đó là 1 Linh Chi trầm lắng,ít nói,trong đầu cứ vướng bận 1 mối vòng vo.Phải,nó đã và đang suy nghĩ rất nhiều về 2 cái tên "Camellia","Khánh Sơn".Chẳng hiểu chúng có ma lực gì mà khiến nó tốn nhiều calo đến thế.Vì tò mò muốn biết bạn gái cũ của hắn là ai?Hay là 1 lí do nào khác nó chưa từng nghĩ đến và cũng không muốn thừa nhận?
-Linh Chi!-Giọng nói trong trẻo,nhẹ nhàng của Vân Anh vang lên lần 1,dường như chưa thể làm nó đoái hoài tới.
-...-Im lặng.
-Linh Chi!!!-Vặn volume to lên một chút,lúc này Vân Anh mới thành công trong việc giúp cô bạn thân định thần trở lại.
-H...Hả?-Nó giật mình nói lắp.
-Mày bị sao thế?Ốm à?Trông vẻ mặt chả vui vẻ gì,ai bắt nạt mày?À mà mày chả thèm bắt nạt người ta thì thôi chứ ai dám động đến lỗ chân lông của mày,...bla blap...-Từ một câu quan tâm hỏi han,Vân Anh mở rộng vấn đề vượt luôn khỏi tầm ao làng,qua thành phố,xuyên quốc gia,xuyên lục địa và ra cả mênh mông vũ trụ.Chẹp chẹp,cạn ngôn!
Nó bật cười trước độ so ciu của cô bạn,trấn an bằng 1 câu nói đùa:
-OK,tao fine!Mày liến thoắng thêm nữa là tao not fine đó mày!
-Được rồi,nghe mày nói vậy là tao biết con bạn khùng của tao đã bình thường trở lại.Thôi,cô giáo sắp vào lớp rồi,tám sau nha!
-Ừ,thượng lộ bình an!-Nó.(Từ chỗ chị đến chỗ Vân Anh unnie cách có vài bước chân thôi đó bà nội!)
Sau đó,Vân Anh nhanh chóng về ghế ngồi của mình,cùng lúc cô giáo dạy Văn(tiết đầu) vào lớp.
-Cả lớp...Nghiêm!!!-Lớp trưởng lớp 11A1 hô to dõng dác,các thành viên trong lớp tất thảy cùng đứng dậy chào.
-Các em ngồi xuống đi.Kiểm bài c...-Giáo sư Trần(Cô giáo dạy Văn) chưa kịp nói hết câu thì 1 giọng nói khác chen ngang vào:
-Cô có thể cho tôi vài phút để cập nhật tình hình mới trong lớp học được không?-Điệu bộ kiêu kì,"sang choảnh" này không phải của bà giáo chủ nhiệm thì còn ai vào đây?
-Được chứ,chị cứ tự nhiên.-Giáo sư Trần.
Lại gì nữa?Bà giáo già mà cất công lên tận đây chắc chắn có chuyện quan trọng.Nhưng chuyện đó là chuyện gì?Nhắc nhở học sinh học hành tử tế vì sắp thi học kì I?Bả chả rảnh làm việc này lần 2 đâu,đã nói từ tuần trước rồi.Hay nhà trường sắp mở lễ hội?Nhưng có ngày lễ nào sắp tới đâu!Noel?Ặc ặc,vô lí quá!Vậy chỉ còn có thể 1 lí do...
-Lớp ta có thêm 1 thành viên mới,đề nghị các em nhiệt liệt chào mừng.-Bà giáo già bỗng đổi giọng nhẹ nhàng.Kiểu này chắc cái bạn mới tới là cậu ấm cô chiêu nào rồi,chỉ có những người quyền lực bả mới tỏ thái độ tốt như vậy.Thế sao Linh Chi chẳng tiết lộ danh tính đi nhỉ?
-Học sinh mới?Sao mới gần hết học kì I mà cái lớp 11A1 này lắm người chuyển đến thế nhỉ?-Nam sinh 1.
-Ừ,tính luôn lần này thì tổng cả là 3 lần rồi.Nhưng những lần trước toàn trai xinh gái đẹp nên có thể trông chờ vào người mới tới.Ôi,biết đâu là 1 cô gái xinh như thiên thần chuyển vào lớp ta để giúp tao thoát khỏi kiếp FA nhỉ?-Nam sinh 2.
-Mơ hão vừa thôi ông ơi!Vừa xấu,vừa lùn,vừa học dốt như ông ma mới ngó ngàng.Chắc chắn người ấy là chàng hoàng tử trong mơ đến rước tôi về lâu đài rồi!-Nữ sinh 3.
-Cậu còn ảo tưởng hơn tôi.Không khéo hoàng tử của cậu rước cậu về làm lính canh ý!Cái loại mặt mộc dọa người nhìn thôi đã đủ chết khϊếp.Lúc nào cũng dùng cả tấn phấn để che đậy,đi tới đâu phấn bay tới đó.Ghê quá!-Nam sinh 2 mỉa mai.
-Cậu...-Nữ sinh 3.
...v...v...&...mây mây...
Những lời xì xầm,bàn tán không ngớt.Lớp học mà chả khác gì hội chợ quốc tế.Ồn ào đến nỗi bà giáo già cũng không thể làm gì được.Thế nhưng khi 1 cô gái có vẻ như thành viên mới của 11A1 bước vào thì tất cả chợt im ắng bất ngờ.
1s
2s
3s
"Bốp bốp bốp!!!!!Húuuu!!!!!"-Tiếng vỗ tay,reo hò phấn khích từ phía dưới lớp "khủng bố" đến mức cô Trần,bà giáo già và bạn nữ kia phải đưa tay lên bịt tai.Cũng phải,da trắng,mắt nâu,mũi cao,môi đỏ,cô bạn mới tới xinh như vậy sao không hào hứng cho được.
-Đủ rồi đủ rồi,các anh các chị có trật tự cho bạn giới thiệu không?-Bà giáo già dùng chất giọng phù thủy vốn có của mình để đàn áp làn sóng khủng khϊếp bên dưới.Quay sang học sinh mới bỗng nhẹ nhàng bất ngờ:-Mời em!
-Chào các bạn,mình là Khiết Ngọc Trà,các bạn có thể gọi mình là Camellia.Mong các bạn sẽ quan tâm và giúp đỡ mình thật nhiều.-Giọng nói nhẹ tựa sương,ngọt như rót mật vào tai của cô bạn học sinh mới tới khiến ai nấy đều mê mẩn.Và nó,hắn,Khôi Nguyên,Vân Anh,Gia Huy đột nhiên đồng loạt ngẩng đầu lên,còn hơn là phản ứng hóa học khi nghe đến từ "Camellia".Mỗi người 1 phong cách khác nhau nhưng đều có 1 đặc điểm chung là:hết sức ngạc nhiên.
-Em đợi 1 chút nữa nhé,bảo vệ đang khiêng bàn ghế lên cho em rồi!-Bà giáo nở nụ cười trìu mến với Camellia.
-Vâng.-Cô dịu dàng đáp lại.
Chừng vài phút sau,2 bác bảo vệ quen thuộc của Royal School đã lên đến lớp 11A1,trên tay đang khiêng 1 chiếc bàn đơn kèm ghế kê ở cuối lớp dãy giữa.(Đằng sau nó và hắn ạ!)Camellia đi tới đó ngồi,khi bước qua hắn,cô khẽ mỉm cười nhưng đáp lại là sự hững hờ,dửng dưng,lạnh buốt thẩm thấu từng thớ thịt và đương nhiên 1 cái liếc mắt thôi cũng không có.Xong việc,bà giáo già đi khỏi lớp.Tiết học với giáo sư Trần tiếp tục diễn ra.Mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày.Nhưng trong tụi nó và tụi hắn,cái gọi là bình thường ấy hình như giờ đây không tồn tại."Camellia,sao cô ấy lại đến đây?"
____________
Giờ ra chơi...
Khi tiếng trống trường vừa dứt,lớp 11A1 mang tiếng chăm ngoan bỗng hóa những evils bị phong ấn suốt 1000 năm mới được thả ra.Mới mấy phút trước còn là con ngoan trò giỏi chú ý nghe giảng mà mấy phút sau đã như lũ giặc giã được trò quậy phá.Tiếng hò hét,đập bàn phấn khích và tiếng mọi người vui đùa tuy "khủng" nhất trường nhưng ngược lại rất vui.Nếu có một ngày thiếu đi "lũ quỷ tuổi vị thành niên" đó thì không biết sẽ buồn thế nào.
-Linh Chi,Khánh Sơn,2 người có xuống canteen không?-Vân Anh bước tới bàn tụi nó,theo sau là Khôi Nguyên và Gia Huy.
-Ok con tê tê.-Nó cất sách xuống ngăn bàn rồi đứng dậy định đi.
-Camellia,em về từ hồi nào vậy?-Khôi Nguyên lên tiếng hỏi nhân vật phía sau bàn nó và hắn.
-Cách đây vài ngày thôi anh.-Camellia mỉm cười với cậu,1 nụ cười nghiêng nước nghiêng thành khiến ai cũng phải đổ rần rần.
-Sao không nói để tụi anh đi đón?Dạo này vẫn khỏe chứ?-Gia Huy.
-Cũng bình thường ạ.-Cô dịu dàng trả lời.
-Mà...Chân em đã hồi phục hoàn toàn rồi à?-Đến câu hỏi này,giọng cậu bỗng nhỏ dần.
-Vâng,nhưng bác sĩ nói cũng có thể một lúc nào đó bị biến chứng.-Camellia có vẻ buồn buồn.
Trong khi nó và Vân Anh chẳng hiểu cái mô tê gì thì tụi cậu như chết lặng,không ngoại trừ hắn.Biến chứng?Một lúc nào đó?Chẳng lẽ tại nạn ấy kinh khủng đến vậy sao?
-Chào 2 bạn,mình là Camellia,tụi mình làm bạn nhé!-Camellia đưa tay ra giữa nó và Vân Anh tỏ ý muốn làm quen.
-À...Ờ,tớ là Vân Anh.-Nói rồi Vân Anh đưa một tay của mình ra nắm nhẹ lấy tay Camellia.Một cái bắt tay mở đầu cho 1 tình bạn.
Rồi bàn tay ấy của Camellia lại hướng về nó.Lúc đầu nó còn chần chừ.Vì sao?Vì...*Nói nhỏ*Camellia là bạn gái cũ của Khánh Sơn😉😉😉*Nói bình thường*Nhưng sau đó,nó vẫn đáp lại rằng:
-Tớ là Linh Chi.Rất vui được gặ...-Đột nhiên,khi lời nói của nó đang còn dở dang,khoảng cách giữa tay nó và tay Camellia chỉ có thể tính bằng milimet,hắn bỗng gắt lên làm cả đám giật mình:
-Linh Chi,không được giao du với người lạ!
-Ơ hay,có ai mới gặp đã quen ngay đâu!Trước hết phải bắt tay làm bạn cái đã!-Nó nói rồi tiếp tục công việc đang bỏ dỡ vì hắn.Tay nó chuẩn bị chạm vào tay Camellia đang chờ ở giữa không trung.Tuy nhiên,1 lần nữa,kẻ phá đám lại chính là hắn.
-Linh Chi,đi mua cho tôi 1 chai nước khoáng!
-Anh là bố tôi hay sao mà có quyền sai khiến?-Nó cau có khó chịu với hắn.
-Nếu không đi,tôi sẽ cho cả thế giới biết cô là vợ chư...-Lần này,đến lượt nó là người ngăn cản những gì hắn sắp sửa nói ra.Một cô gái ghé sát bịt miệng 1 chàng trai,2 ánh mắt "đắm đuối" giao nhau,khung cảnh ám muội này đương nhiên sẽ rất thu hút sự chú ý của những người xung quanh."Sẽ cho cả thế giới biết cô là vợ chưa cưới của tôi?"Hắn điên chắc,chuyện này mà cũng định mang ra nói được thì thần kinh cấp độ mãn tính rồi!
-Giờ mua,giờ mua!tôi nói cho anh biết,đừng bao giờ nhắc lại chuyện này và cũng đừng hòng dùng nó để dọa nạt tôi thêm bất kì lần nào nữa!-Ừm,nói thế nào nhỉ?Cảnh cáo,đó là 1 lời cảnh của nó dành cho hắn.Sau đó,nó giậm tay giậm chân đi xuống canteen,nếu nói những bước đi hùng hồn của nó có thể làm sập đất thì cũng chẳng quá.
Nó đi rồi,Vân Anh cũng đi theo.Vân Anh đi rồi,Gia Huy chẳng có lí gì để ở lại.Còn Khôi Nguyên,hắn bảo nó đi mua nước là có ý muốn cả đám ra ngoài,vậy anh còn mặt dày ở lại?No no no,anh không phải người như vậy!
Tụi nó đi hết rồi,hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo có thể gϊếŧ người càn quét khắp những kẻ hiếu kì đang xúm lại xung quanh.Lập tức lớp 11A1 trống trơn,chỉ còn mỗi hắn và Camellia.Cô tươi cười chủ động bắt chuyện:
-Khánh Sơn,2 năm qua anh vẫn sống tốt chứ?
-...-Hắn chẳng hé môi lấy nửa lời,thậm chí còn không thèm quay xuống đối diện với Camellia.
-Em thì...Ưm,1 năm đầu không ổn lắm.Suốt ngày nằm 1 chỗ,đi lại phải dùng tới xe lăn,rất bất tiện.Nhiều lúc nhìn những đứa trẻ vui đùa chạy nhảy,những chú chim nhỏ có thể sải cánh bay liệng trên không trung,nhìn mình,1 đứa con gái bị bại liệt cả 2 chân không thể làm gì được,suốt ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi,làm phiền người khác,em thấy mình vô dụng quá!Em đã rất đau khổ,rất ghét bản thân mình,đã khóc rất nhiều,tại sao mình phải như vậy chứ?Nhưng khi em nghĩ tới anh,nghĩ đến cái ngày định mệnh ấy em có thể thay anh chịu đau đớn,em lại gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má.Đáng lắm,để anh không bị bại liệt một chỗ như em thì đáng lắm.Em rất vui,rất hạnh phúc khi có thể đánh đổi cả tính mạng vì anh.Vì anh,em bất chấp tất cả...-Mắt Camellia đã ươn ướt từ lúc nào,cô nhìn hắn bằng ánh mắt chan chứa đầy tình yêu.Dù là nhìn từ phía sau,hắn vẫn lạnh lùng,vô cảm như vậy.Nhưng ai biết đâu,khi nghe những dòng tự sự của Camellia,hắn thấy có lỗi như thế nào?
-Năm tiếp theo,em và bố mẹ đã rất hạnh phúc,bác sĩ bảo,chân em có thể hồi phục được.Sau 1 cuộc phẫu thuật kéo dài 5 tiếng,em từ từ mở mắt và nhìn thấy gương mặt hiền hậu của mẹ đang mỉm cười nhìn em,bà vừa cười vừa khóc.Em cũng không kìm nổi sung sướиɠ mà ôm chầm lấy bà.Những ngày tập luyện tiếp theo,thật không thể tưởng tượng nổi em đang ở địa ngục hay trần gian.Cứ tập được 2,3 bước,chân em như tê cứng,cơn đau dồn nén xuống từng bước đi.Mỗi bước đi,em cảm giác như đang giẫm phải hàng nghìn mũi kim vậy!Nhưng em vẫn cố gắng,vẫn tập luyện để 1 ngày không xa có thể chạy nhảy tự do như những người bình thường,để bố mẹ không còn phải lo lắng,để...sớm được về gặp anh.Và anh biết không?Cái khoảnh khắc em có thể chập chững bước đi bao nhiêu bước tùy ý,em đã không kìm chế mà hét toáng lên,em nhanh chóng chạy đến chỗ mẹ nhưng bị ngã.Em đã khóc,khóc không phải vì cú ngã,khóc không phải vì không thể chạy,mà khóc vì quá hạnh phúc.Lúc đó,em đã ước,giá như anh có ở đó,giá như anh có thể nhìn thấy em đi lại bình thường,giá như anh có thể chia sẻ niềm vui cùng em,cùng khóc với em,cùng cười với em.Khánh Sơn,trong suốt 2 năm qua,anh đã khi nào nghĩ về em?-Giờ đây,những giọt nước mặn chát lăn từ khóe mắt Camellia đã không thể đếm xuể.Nhưng cô không khóc vì buồn tủi hay đau đớn,cô khóc vì hạnh phúc khi kể lại kì tích cô đã đạt được.
-...-Hắn vẫn giữ im lặng,vẫn không quay đầu xuống nhìn Camellia.
-Còn em,em rất nhớ...-Thấy hắn tiếp tục không phản ứng,Camellia định nói tiếp.Nhưng hắn bỗng từ từ quay người lại,đôi mắt bạc lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt cô.Cô cười tươi như vớ được vàng,miệng chuẩn bị mấp máy chợt hắn nhanh hơn nói trước:
-Chúng ta...ngay từ đầu đã chẳng là gì của nhau...
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Nói Nhỏ Cho Nghe Nè, Tui Thik Cậu Thiệt Đó!
- Chương 48