Năm đó, Đế Quân đưa tới trước mặt y một thiếu nữ, nói rằng người này từ giờ sẽ làm việc cùng y, Xiao nghe xong có hơi bất mãn, vì y vốn dĩ đã quen hành động một mình nên bây giờ phải làm việc chung với người khác khiến y khó chịu cũng phải. Nhưng lệnh của Đế Quân là trên hết, vì vậy Xiao không muốn ý kiến, đành gật đầu đồng ý.
Cô gái đó là Yingyu, một người xuất thân từ bên ngoài Liyue, ban đầu mới gặp y, cô có chút trầm mặc và ít nói, nhưng rồi sau mấy ngày, cô lại quen với tính cách thật mà bày trò trêu chọc y, Xiao ban đầu thấy hơi phiền, nên mỗi lần cô tính trêu chọc y thì y liên biến mất, để cô chạy đồn chạy đáo tìm mình.
Nhưng ngoài những điểm phiền phức đó, thì Yingyu lại rất giỏi, cô hầu như giỏi về toàn diện cái gì cũng làm được, nên mỗi lần đi diệt ma vật cùng nhau Yingyu chưa bao giờ gây rắc rối cho y, nên thiện cảm của Xiao với Yingyu cũng tăng lên vài phần.
“Nè Xiao, tôi thấy anh lúc nào cũng ít nói ít cười, bộ có tâm sự sao?”
“Không có”
“Thế anh cười một cái được không?”
“Sao tôi phải làm vậy?”
“Chỉ là… Từ lúc quen anh tới giờ cũng lâu lắm rồi, chưa lần nào tôi thấy anh cười cả nên rất tò mò…”
“…”
Xiao không nói gì, Yingyu cũng im lặng, có lẽ thuyết phục y thất bại rồi… Xiao nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của cô thì thở dài, xoa đầu cô một cái rồi nói.
“Tôi cười không đẹp như cô nghĩ đâu”
“Nhưng tôi thật sự muốn thấy”
“Thế cứ chờ đi, sau này có cơ hội sẽ thấy”
“Thật sao!”
“Ừm”
Thật ra, Xiao cũng chỉ hứa vậy để cô vui lên, chứ y cũng không biết bản thân còn có thể cười vì điều gì, chứng kiến quá nhiều sự mất mát khiến y đã gần như vô cảm với thế gian, liệu điều gì còn có thể làm y cười được. Nhưng Xiao nào biết, bản thân sau này sẽ vì thiếu nữ trước mắt mà động lòng.
Quan hệ của cả hai sau đó cũng thân thiết lên không ít, Yingyu như một đệ tử luôn đi cạnh Xiao, cố gắng bày trò trêu chọc để thấy biểu cảm khác của y… Nhưng không lần nào cô thành công cả, khoảng thời gian ở cạnh Xiao sức mạnh của cô cũng tăng lên không ít vì được Xiao huấn luyện, khả năng chiến đấu cũng tăng vọt, giờ đây nếu đánh, cả hai có khi ngang cơ nhau. Mọi chuyện cứ yên bình trôi qua, cho đến một ngày Yingyu đột nhiên không tìm thấy Xiao nữa, cô chạy khắp nơi tìm y, bình thường, Xiao có đi đâu sẽ báo trước với cô thế nhưng lần này y đột nhiên biến mất khi cô lo lắng, nhưng tìm mãi chẳng thấy, Yingyu đành đi hỏi Đế Quân.
“Nham vương, ngài biết Xiao ở đâu không?”
“Ta biết, mấy ngày trước cậu ấy nói tới Vực Đá Sâu điều tra, sao vậy, cậu ấy nói cô?”
“Phải, vì vậy tôi đang lo lắng, không biết anh ấy có bị làm sao không”
“Sẽ ổn thôi, có nhà lữ hành ở đó, họ sẽ hỗ trợ nhau, cô đừng lo nữa”
Yingyu không phải không biết thực lực của nhà lữ hành, nhưng Vực Đá Sâu từng xảy ra chiến tranh, tàn dư có thể còn xót lại, hơn nữa, mấy ngày trước Xiao đỡ cho cô trong lúc diệt ma vật nên đã bị thương, vì vậy hiện giờ cô rất lo lắng cho y. Zhongli cũng nhìn ra cô đang lo lắng cho y, nên đã trấn an cô, họ đi cũng mấy ngày rồi, chắc cũng sắp về nên nói cô nên ở lại đây thì hơn.
“Nhưng lỡ như…”
“Yingyu, cô biết hàng ma đại thánh không phải người dễ chết, đừng lo, cậu ấy sẽ an toàn thôi”
“… Tôi vẫn rất lo, Nham vương, tôi phải tới đó một chuyến”
“Yingyu!!”
Chưa để Zhongli ngăn cản, Yingyu đã chạy đi về hướng của Vực Đá Sâu, lúc đến nơi, Yingyu nhìn thấy Xiao đang chiến đấu với ảo ảnh của vị dạ xoa đã mất, tình thế bất lợi cộng với vết thương mấy ngày trước khiến y đã gần như kiệt sức, Yingyu thấy một tia sét từ phía sau phóng tới chỗ y thì liền hốt hoảng.
“XIAO!!!”
Nghe thấy tên mình, Xiao quay lại thì thấy Yingyu đã đỡ cho mình một đòn… Nhưng đòn vừa rồi rất mạnh, dù là ảo ảnh đi chăng nữa thì sức mạnh còn lưu lại nơi này là sức mạnh của một dạ xoa nên không thể xem nhẹ, có lẽ vừa rồi ảo ảnh đó đã tính kết liễu y nên mới ra đòn mạnh thế…
“Yingyu!”
Cô được Xiao đỡ lấy, cơ thể bị điện làm cho tê liệt, khiến đầu óc cô trống rỗng, nhưng lúc thấy y không sao, cô liền thở phào một tiếng rồi ngất đi, Xiao thấy thế thì tức giận, dùng cấm thuật xé tan ảo ảnh này. Sau đó Xiao đưa cô về chỗ mọi người, Yanfei cũng tìm được la bàn huyền ảo nên tất cả đã có thể trở về.
Mấy ngày sau, khi Yingyu tỉnh lại đã thấy bản thân nằm ở nhà trọ Vọng Thư, cơ thể đã bớt ê ẩm hơn nhưng chung quy là vẫn còn đau, lúc cô ngồi dậy thì phát hiện bàn tay mình đang bị ai đó nắm lấy, nhìn qua mới thấy… Là Xiao, y gục bên cạnh giường, tay vẫn cầm chặt tay cô như sợ cô sẽ đi mất.
“Cậu tỉnh rồi sao?”
Nghe thấy giọng nói, Yingyu ngước lên thì thấy nhà lữ hành, cô ấy đi vào trên tay là một khay đồ ăn.
“Xiao đã rất lo cho cậu, mấy ngày nay đều ở đây chăm sóc không đi đâu cả”
“Thật sao?”
“Phải, lúc được mặt đất rồi cậu ấy vội vã đi tìm Zhongli tiên sinh giúp đỡ, bọn tôi cũng lo cho cậu lắm”
“Làm phiền các cậu lo lắng rồi”
“Đừng khách sáo, bạn bè mà, thôi tôi còn ủy thác, lúc sau quay lại thăm cậu nhé”
Lumine vẫy tay rời đi, lúc thiếu nữ tóc vàng vừa rời khỏi thì Xiao cũng tỉnh, y nhìn thấy cô tỉnh dậy thì lo lắng hỏi.
“Yingyu! Cô không sao chứ? Còn thấy đau không?”
“Có, nhưng một chút thôi, làm phiền anh mấy hôm nay rồi”
“Không có gì… Thật tốt quá rồi…”
“…!?”
“Sao vậy?”
“À không có, chỉ là… Anh cười rất đẹp”
Xiao có chút ngẩn người, y không nhận ra vừa rồi mình đã cười… Có lẽ là vì cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô đã an toàn chăng.
“Từ giờ đừng chạy lung tung nữa, cô vừa rồi làm tôi lo đấy”
“Haha, xin lỗi nhé, nhưng tôi lo cho anh thôi, bị thương rồi còn tới chỗ nguy hiểm, hơn nữa đi biệt tích như thế ai mà không lo cho được”
“Được rồi, từ giờ tôi sẽ nói với cô nếu có đi đâu”
“Hứa rồi đấy nhé”
“Ừm”
Sau vụ lần đó, nhà lữ hành và mọi người thấy Yingyu ít vào cảng Liyue mà hay ở chỗ nhà trọ Vọng Thư.
“Dạo này Yingyu hay ở nhà trọ Vọng Thư nhỉ”
“Chuyện thường thôi mà”
“Hả? Tại sao?”
“Thì… Người yêu ở cạnh nhau là chuyện thường mà Paimon”
Paimon nghe vậy liền hiểu ý, còn Lumine cười khúc khích, thôi thì, chuyện tình của tiên nhân cũng không nên bàn luận, dẫu sao họ cũng thành đôi rồi, hi vọng sẽ có một cái kết đẹp.