Ba người đi theo các hướng khác nhau và tản ra xung quanh mê cung.
"Thưa các quý ông và quý bà, vòng thi cuối cùng sắp bắt đầu! Bây giờ... hãy nghe tiếng còi của tôi!" Bagman hét lên, "Ba...Hai...một-"
Một tiếng còi ngắn và sắc lẻm vang lên, ba chiến binh lao như tên bắn vào mê cung.
Do bị hàng rào che khuất, mọi người bên ngoài mê cung duỗi dài cổ cũng không thể nhìn thấy chi tiết của trò chơi, sân trường náo nhiệt bởi những âm thanh nghị luận.
Ludo Bagman tiến tới tiếp cận Harry ở bên cạnh. "Quý ngài Potter, cậu là một anh hùng, tại sao cậu không nghĩ đến việc tham gia giải đấu?" Anh ta lấy bình nước ra và nhấp một ngụm, "Cậu phải biết rằng tiến về phía trước và theo đuổi vinh dự là tín ngưỡng của mọi Gryffindor.. "
Harry cứ mặc kệ anh ta, nhưng cậu cũng không rời khỏi anh ta một bước, có lẽ phải dựa vào anh ta mới có thể đến được chỗ Draco.
"Potter, cậu có muốn xem toàn cảnh trò chơi của Malfoy tiên sinh không? Tất cả chi tiết của hành trình?"
Đôi mắt màu lục bảo lập tức lóe lên một tia sáng, "Ngài có thể cho tôi thấy hết ư? "
" Đi theo tôi. "Ludo Bagman dẫn Harry đi đến một góc vắng người. Sau đó nhân lúc Harry không chú ý, nắm chặt cổ cậu. Cả hai biến mất tại chỗ trong tích tắc. Một màn hình cực lớn bất ngờ được dựng lên trước khán đài, giống như một tấm chiếu. Nhưng nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy bức tường màu đen.
"Đây là gì?"
"Đúng vậy?"
Một cuộc bàn tán xôn xao diễn ra trên hàng ghế khán giả.
"Mọi người, đây là toàn cảnh trò chơi. Một chút phép thuật được đặt trên chiếc cúp cho phép chúng ta nhìn thấy khoảnh khắc cuối cùng."
Cụ Dumbledore đứng dậy vỗ tay giải thích.
"Tuyệt."
"Không nghĩ đến còn có thể như vậy!"
Cậu thiếu niên tóc bạch kim trên màn hình dần đến gần, sau đó hắn vươn tay, màn hình nhất thời chuyển sang màu đen.
Khán đài ngay lập tức xuất hiện một cuộc náo động lớn. Đây là chuyện gì?
"Chiếc cúp là một cái khóa cảng!" ai đó thốt lên. Khán giả trên khán đài nghi ngờ nhìn Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật đương nhiệm.
"Ludo đâu?" Fudge gầm lên. Ánh mắt của mọi người đảo quanh khán đài - Ludo Bagman đã biến mất, và đi cùng với anh ta là cứu thế chủ.
Cảnh vật trong màn hình thay đổi ngay lập tức.
Bây giờ trên màn hình có một nghĩa trang u tối. Có thể thấy đường viền màu đen của một nhà thờ đằng sau cây thủy tùng cao chót vót ở bên phải. Bên trái là ngọn đồi với ngôi nhà cổ kính nằm trên sườn đồi.
Sau đó, thứ xuất hiện trước mặt họ là——
Ludo Bagman bất ngờ xuất hiện trên màn hình với cái tay nắm chặt cổ Harry.
"Harry—"
"Đó là Harry—"
"Sao thế!"
"Merlin!"
......
Có một trận náo động trên sân. Mọi người nhìn Ludo Bagman, người đang hắc hóa ngay lập tức trong sự kinh ngạc và ánh mắt nghi ngờ của Fudge. Đùa sao, một quan chức cấp cao của ông đã đặt một chiếc cúp giả và còn bắt Harry Potter làm con tin!!!
Tiếp tục hướng mắt về phía màn hình. Trên màn hình lúc này xuất hiện một cái vạc đá rất lớn.
Ludo Bagman sử dụng phép thuật để tạo ra một sợi dây trói chặt Harry vào bia mộ. Harry trông có vẻ nghe lời, không hề vùng vẫy, mọi người la ó loạn xạ.
"Chuyện gì đang xảy ra với cứu thế chủ vậy?"
"Ý tôi là, không làm gì cả, chỉ để vậy thôi á hả?!"
"Cậu nói gì vậy?Biết không, Harry cậu ấy mới 14 tuổi, kia là một phù thủy hắc ám đó! "
Có thể nghe thấy lờ mờ một số cuộc cãi vã, mọi người đều phẫn nộ. Cụ Dumbledore trông có vẻ bình tĩnh, theo bản năng nắm chặt tay vịn ghế.
"Harry, xin lỗi, truyền hình trực tiếp, ta bắt buộc phải làm."
Ở nơi họ không thể thấy không thấy, Harry đang cọ xát sợi dây từng chút một với một lưỡi kiếm nhỏ bằng bạc giữa các ngón tay.
Ludo Bagman, người tưởng rằng mình đã trói chặt Harry cúi người và quỳ xuống, "Thưa chủ nhân, có một vị khách khác ở đây. Đó là người yêu nhỏ của cậu Potter. Có vẻ như cậu ta đã ngất đi."
"Rồng nhỏ!" Lucius gần như mất kiên nhẫn đứng lên, nhưng lại bị Snape kìm chặt. "Bình tĩnh đi."
Lucius sắc mặt có chút tái nhợt, ông nắm chặt cánh tay Severus, nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Dạ?" Có gì đó trong vòng tay người đàn ông kia dường như đang chật vật di chuyển.
"Hãy đánh thức cậu ta dậy trước, ta muốn họ tận mắt chứng kiến ta đã hồi sinh như thế nào. Còn cậu bé quý giá của chúng ta sẽ được tận mắt chứng kiến tình yêu nhỏ bé của cậu ấy đã bị ta tra tấn và gϊếŧ chết như thế nào." Thứ tròn tròn đó rơi xuống, mảnh vải bọc thứ đó bị bung ra, lộ ra thứ xấu xí không có mi, nhầy nhụa cùng với âm thanh khàn khàn. Một con rắn lớn chui qua bãi cỏ, Ludo Bagman bước tới, kéo Draco lên, đũa phép của anh ta kề vào cổ hắn.
Đám đông ở cuối màn hình im lặng trong giây lát. Họ có lẽ đã đoán ra danh tính của thứ xấu xí - gã đàn ông bí ẩn, người đã để lại cho họ một bóng ma tâm lý đáng sợ hơn mười năm. Cho đến tận bây giờ, ít người dám gọi gã bằng tên của mình. Tuy rằng hắn hiện tại bộ dáng bất phàm như vậy, nhưng cũng không có một ai dám khinh thường hắn, trong sân một mảng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi, có thể nhìn thấy cả hơi thở.
Hoạt động khủng bố vẫn tiếp tục.
Người đàn ông trung niên cầm cục thịt xấu xí thả vào cái vạc. Chất lỏng trong vạc sủi bọt dày đặc, thứ này chìm xuống sau một âm thanh sùng sục của hơi nước như đang thiêu đốt làn da.
"Cầu cho hắn chết đuối luôn đi, cầu cho hắn chết đuối luôn đi!" Đây là lời cầu nguyện chung của vô số người.
Người đàn ông trung niên giơ đũa phép lên và chĩa về phía bầu trời đêm: "Xương của người cha, hiến dâng một cách miễn cưỡng, có thể tái sinh chủ nhân!" Ngôi mộ dưới chân Harry hé mở, trong nháy mắt một đống tro cốt theo tiếng gọi bay lên không trung, rơi nhẹ vào vạc. Chất lỏng bắt đầu sôi và kêu xèo xèo, và sau một lúc, chất lỏng chuyển sang màu xanh lam sặc sỡ.
Người đàn ông lại rút một con dao găm bạc từ chiếc áo choàng của mình. "Thịt của bề tôi, tự nguyện hiến dâng, có thể tái sinh chủ nhân." Anh ta duỗi tay phải ra, sau đó nắm chặt con dao găm trong tay trái, và vung nó về phía tay phải. Bàn tay anh ta bị đứt lìa rơi vào trong vạc, lọ thuốc lập tức chuyển sang màu đỏ rực, phát ra ánh sáng màu hồng lấp lánh.
"Máu của kẻ thù... bị ép chảy ra... chúa tể hắc ám sẽ lại sống dậy,một lần nữa...." Người đàn ông đi về phía Harry, Draco không thể giả vờ hôn mê được nữa, lợi dụng thời điểm các Tử thần Thực tử đang nhìn chằm chằm vào cái vạc, hắn lùi lại, tránh khỏi tầm ngắm của cây đũa phép, dùng tay trái nắm lấy cánh tay của người đàn ông, vật người đó xuống đất bằng những kỹ năng chiến đấu tuyệt vời của hắn. Sau đó, khiến người đàn ông choáng váng bằng một bùa chú. Rồi hắn lao lên chặn một Tử thần Thực tử khác, mũi đao cắt qua cánh tay hắn, lưu lại một vết thương sâu, người nọ cũng bị hắn ném đi trên mặt đất
"Dray!" Harry kêu lên, cậu không ngờ Draco lại xông tới một cách nóng nảy như vậy, kết quả là chính hắn cũng bị thương. Harry thoát khỏi sợi dây lỏng lẻo và kéo Draco tới, "Anh có bị thương ở đâu không vậy?"
Draco ôm chặt Harry vào lòng. "Đáng ghét, em diễn kịch thật sự vui vẻ phải không?"
"Draco, chúng ta đã hứa... nhân tiện, anh đang bị thương!"
Harry đẩy Draco ra một cách nhẹ nhàng và nhìn thấy có một số vết thương dữ tợn, vết thương không sâu nhưng chúng đặc biệt khó coi trên cánh tay trắng nõn của hắn. Harry vẫy đũa phép, "Hồi phục."
Vết thương lành ngay lập tức, nhưng vẫn còn một ít máu.
Họ không để ý đến Tử thần Thực tử phía sau, có thể họ biết nhưng lại cố tình phớt lờ. Tử Thần Thực Tử đã từ từ bò lên, thấy một giọt máu đọng trên đầu ngón tay, liền thả vào trong vạc.
Những tia lửa trắng như kim cương bắn tung tóe khắp nơi.
Đột nhiên, tia lửa trong chiếc vạc phụt tắt. Một làn khói trắng bốc lên, từ từ xuất hiện bóng dáng một người đàn ông, cao gầy như một bộ xương khô.
"Đưa quần áo cho ta." Người đàn ông trung niên nắm lấy chiếc áo choàng đen trên mặt đất như một con rối, hắn đứng dậy và dùng tay dâng nó lên cho chủ nhân.
Người đàn ông cao gầy bước ra khỏi vạc, đôi mắt đỏ rực nhìn hai người con trai đang ôm nhau đầy chế nhạo và trào phúng.
"Harry Potter—" Cái giọng khàn khàn của gã vang lên "Ngươi quả thực rất may mắn, lúc nào cũng có người nguyện ý đứng phía trước bảo vệ cho ngươi." Đầu ngón tay tái nhợt mân mê cây đũa phép,hắn vung tay tạo ra âm thanh lạnh lùng mà tàn nhẫn.
Harry bình tĩnh nhìn gã, trên mặt không có chút hoảng sợ: "Voldemort, ngươi không hiểu."
Nhìn thấy đồng tử của người kia lập tức thắt lại, Harry tiếp tục: "Ngươi hiện tại chính là một kẻ đáng thương, chính tay ngươi đã vứt bỏ người ngươi từng yêu và từng coi là tín ngưỡng", cậu đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, "Chỉ để sống như này liệu có đáng không?"
"Người không ra người, quỷ không ra quỷ." Draco chế nhạo "Một kẻ điên vẫn muốn khôi phục lại vinh quang cho Salazar Slytherin?!Đúng là hủy hoại danh dự của Slytherin mà! ".
Voldemort liếc mắt nhìn cậu cười nửa miệng, "Ồ, lá gan của các ngươi càng ngày càng lớn."
Gã ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đen như mực.
"Hôm nay tại đây hẳn sẽ có một cuộc đi săn thú vị"
Voldemort cúi xuống "Carlo, đem cánh tay trái của ngươi ra đây"
"Vâng thưa chủ nhân." Carlo xắn ống tay áo dính máu lên đến khuỷu tay. Voldemort ấn ngón trỏ nhợt nhạt lên cánh tay nhuốm máu ấy.
"Thêm một lần nữa tái sinh, có bao nhiêu người có can đảm để trở về?"Gã thì thầm, đôi mắt đỏ thẫm nhìn lên bầu trời đầy sao."Rồi lại có bao nhiêu tên ngu xuẩn mà không trở lại"
Chẳng mấy chốc, không khí bỗng tràn ngập tiếng sột soạt từ những chiếc áo choàng. Giữa những ngôi mộ, đằng sau những cây linh sam, ở mọi nơi đều có phù thủy xuất hiện. Những người còn lại trên khán đài kinh hãi nhìn vào chỗ ngồi trống không xung quanh họ, Merlin đã chúc phúc cho họ, họ vẫn còn sống.
Những người xuất hiện trong nghĩa trang đều mang trên mình trang phục tiêu chuẩn của Tử thần Thực tử, với mũ trùm đầu và khăn che mặt. Từng người một bước họ đến...Voldemort đứng đó trong im lặng và chờ đợi. Một Tử thần Thực tử khuỵu gối, bò đến trước mặt và hôn lên gấu áo choàng đen của gã
"Chủ nhân.................. Chủ nhân.................." người đó thì thào.
Những Tử thần Thực tử phía sau gã tạo thành một vòng tròn im lặng,
"Hoan nghênh các ngươi, những bề tôi trung thành của ta," khuôn mặt rắn rết của Voldemort lúc này rất bình tĩnh, "Mười ba năm... Đã mười ba năm kể từ cuộc gặp gỡ vui vẻ cuối cùng của chúng ta. Nhưng các người vẫn như ngày hôm qua. Hồi đáp lời kêu gọi của ta như cũ... Chính là nói, chúng ta vẫn cứ đoàn kết dưới dấu hiệu hắc ám, phải không "
Gã ngước khuôn mặt gớm ghiếc của mình lên, mở hai khe hở giống như lỗ mũi ra và thở nhẹ.
"Ta có thể cảm nhận được sự áy náy, không khí tràn ngập một cỗ áy náy thú vị." Không ít người co rúm lại.
"Ta tự nói với chính mình," Voldemort nhẹ giọng nói, "Bọn họ nhất định là nghĩ rằng ta không được, nghĩ rằng ta đã chết. Bọn họ nói mình là phe trung lập, nói chính mình vô tội, không biết gì hết, là do trúng bùa chú. Ta tự hỏi lại bản thân mình, nhưng vì cái gì chúng biết ta sẽ không trở lại? Chúng không biết rằng ta đã thực hiện các biện pháp để ngăn chặn cái chết từ rất lâu rồi sao? Chúng không thấy ta chứng minh tiềm năng của mình vô số lần khi ta mạnh hơn bất kỳ người nào sao?
"Có lẽ chúng tin rằng có một sức mạnh lớn hơn có thể đánh bại Voldemort... Có lẽ bây giờ chúng đã trung thành với một ai đó khác... Là lão già ngu ngốc bảo vệ đám máu bùn và Muggle đó, Albus Dumbledore?
"Điều đó làm ta thất vọng.... Ta thừa nhận là ta rất thất vọng..."
Đám người đang tụm lại thành vòng tròn lập tức quỳ xuống dưới chân Voldemort, từ đầu đến chân đều phát run.
"Chủ nhân, tha thứ cho chúng tôi! Thứ lỗi cho chúng tôi!"
Voldemort chế nhạo và giơ đũa phép lên.
"Avada kedavra!"
Voldemort đi về phía một người trong số họ.
" Lucius, kẻ bề tôi giảo hoạt của ta, "gã dừng lại trước mặt ông, thấp giọng nói," Ta nghe nói rằng ngươi đã không chối bỏ những hành động trong quá khứ. Mặc dù ngươi luôn cố gắng ra vẻ đạo mạo trước toàn thể mọi người. Ta đã tin tưởng rằng ngươi vẫn sẽ nguyện đi đầu trong việc tra tấn Muggles? Nhưng ngươi chưa bao giờ tìm ta. Còn cậu con trai nhỏ của ngươi— "Gã ta nhìn cậu thiếu niên tóc bạch kim đang đứng bên cạnh Harry với một nụ cười khinh thường," hắn đã phản bội ta. "
" Vâng, thưa chủ nhân của tôi, tôi sẽ trừng phạt hắn. "Lucius siết chặt đũa phép và kính cẩn lùi lại ba bước, như thể ông không thể tin vào sự thật này, nhưng ngay sau đó, một tia sáng xanh phun ra từ cây đũa phép trong tay ông -"Avada kedavra. "
Đồng tử đỏ thẫm của Voldemort mở to ngay lập tức, gã nhanh chóng tránh được bùa chú màu xanh lá cây, hét lên với giọng lạnh lùng," Lucius! "
"Không sai, như ngươi chứng kiến, ta phản bội." Mũ trùm đầu tuột xuống, để lộ mái tóc bạch kim dài ngang vai và khuôn mặt điển trai của Lucius. "Con trai ta nói đúng, ngươi đã làm hoen ố vinh quang thiêng liêng của Slytherin."
"Lucius, ngươi sẽ phải trả giá cho sự phản bội của mình! "Cái miệng nhấp nhô của Voldemort cho thấy sự tức giận đang dâng trào của hắn, cây đũa phép của hắn rớt xuống kêu một cái "cong". "Con trai ngươi thế nào?" "
" Avada kedavra. "
" Repello Inimicum. "
Lá chắn mạnh mẽ ngay lập tức chặn phép thuật đang bay đến.
" Potter giao cho ta, còn các ngươi, hãy xử lí Lucius, đây là cơ hội chuộc lỗi của các ngươi. "
Voldemort tự phụ cho rằng Lucius đã phản bội gã vì con trai ông, còn về những người khác—
Tuy nhiên, ngoài dự đoán chính là các Tử thần Thực tử chia thành hai phe ngay lập tức.
Crabbe, Goyle, Nott và Snape, những người đáng lẽ không nên ở đây đứng về phía Lucius, mắt Voldemort nheo lại, "Tốt lắm, các ngươi-đều thật giỏi"
Xung quanh rơi vào một mảng tĩnh mịch. Dù sức mạnh vẫn không đồng đều nhưng tình hình đã tốt hơn trước rất nhiều.
Không biết ai đã ném ra bùa chú đầu tiên. Và rồi, cuộc chiến chính thức bắt đầu.
Cả hai bên bắt đầu hỗn chiến.
Harry và Draco đã mất lớp ngụy trang từ lâu trong tình trạng sức mạnh bộc phát. Mái tóc dài màu vàng nhạt của Draco xõa ra, đôi đồng tử bạc của cậu ấy ánh lên ánh sáng lãnh khốc. Harry cũng trở lại trạng thái như lúc mới thức tỉnh, mái tóc bạch kim tung bay, mái tóc chỉ thuộc về người có huyết mạch của độc giác thú tung xõa.
"Nhìn kìa, vương tử của chúng ta là tinh linh!"
"Huyết mạch của Potter rốt cuộc là gì, thế nào lại là tóc bạch kim, aaaaaa!"
Harry đối đầu trực tiếp với Voldemort. Draco, Lucius và những người khác đối đầu với những Tử thần Thực tử khác. Hàng tá câu thần chú ngổn ngang, không khí tràn ngập đủ loại thần chú. Draco vốn có sức mạnh vượt bậc, một chọi ba, không hề thua kém một chút nào, nhưng Tử Thần Thực Tử vẫn có ưu thế về số lượng, bọn họ đang có dấu hiệu suy tàn. Vào lúc này, một vài bóng người xuất hiện trong bóng tối, "Harry—"
Đó là giọng của Sirius.
"Giúp Draco và những người khác đi, cha nơi này không có việc gì."
Các thành viên mới của Hội Phượng hoàng cũng tham gia trận hỗn chiến.
Tại đây, cuộc chiến giữa Harry và Voldemort cũng bày ra một khung cảnh mà chưa ai từng thấy. Phép thuật của hai người họ gặp nhau giữa không trung, và sau đó một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra - một chùm ánh sáng vàng chói lóa kéo dài từ giữa cuộc chạm trán, kết nối với đũa phép của Harry và Voldemort. Ánh sáng vàng bắt đầu lan rộng, không ai trong hai người họ có thể động đũa phép của mình.
Harry đã mong đợi điều này, và bây giờ là thời điểm hoàn hảo.
Cậu lấy một cây đũa phép khác ra khỏi túi áo và nhẹ nhàng vẫy nó, nhưng trước khi cậu có thể hoàn thành câu thần chú, một ánh sáng màu xanh lục vụt qua. Harry ngạc nhiên nhìn lại, không có gì nhưng cậu có thể cảm nhận được.
Ở phía bên kia, vẻ mặt Voldemort vô cùng kinh ngạc, gã hoàn toàn không ngờ lại xảy ra tình huống này, khi gã cố gắng phá vỡ kết nối thì một luồng sáng màu xanh lục chiếu vào l*иg ngực gã.Trước khi bất tỉnh, gã liền nhớ lại lời tiên tri năm đó.
""Kẻ có quyền năng đánh bại Chúa tể Hắc ám đang xuất hiện... con của những người đã ba lần thách thức hắn, sinh ra khi tháng thứ bảy tàn đi... và Chúa tể Hắc ám sẽ khiến kẻ ấy là đối thủ ngang cơ, nhưng kẻ ấy lại có những quyền phép mà Chúa tể Hắc ám không biết được... và hai người ấy, kẻ này sẽ chết về tay kẻ kia, bởi vì người này không thể sống khi kẻ kia tồn tại... kẻ có quyền năng đánh bại Chúa tể Hắc ám sẽ được sinh ra khi tháng bảy tàn đi...""*
*bản dịch đoạn này được mình lấy từ page Harry Potter (VN)
Vậy ra, kết cục của gã sẽ là cái dạng này sao.
Đúng lúc này, ánh sáng vàng liên kết Harry và Voldemort đột nhiên biến mất. Những vòng cung ánh sáng tỏa ra tứ phía, một bóng người mơ hồ từ trong cơ thể Voldemort thoát ly.Harry kinh ngạc quay đầu lại, đắm chìm trong ánh sáng vàng rõ ràng là một người..là hai người —Hẳn là khoác áo choàng tàng hình. Ánh sáng vàng tan biến vào không trung, Harry cảm giác được bóng người nơi đó biến mất, trước khi biến mất dường như nghe thấy một tiếng yếu ớt vọng lại. Harry trong lòng cũng mơ hồ đoán được. Sau đó, các Tử thần Thực tử đột ngột dường như bị choáng một lúc, và sau đó mọi thứ đều biến mất. Bỏ lại một vài Tử thần Thực tử sừng sờ trên cánh đồng. Lúc này, trong toàn bộ nghĩa trang chỉ còn lại mình Voldemort, người đã bị trúng bùa chú vẫn còn vẻ mặt kinh ngạc.
Giờ phút này, thân thể hắn mới đổ rập xuống đất, khô khốc mà ốm yếu như bị ai vắt khô.
Trước màn hình bỗng vang lên một trận hò reo vang dội, "Harry! Harry!"
Draco đi đến bên cạnh Harry, liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, dò hỏi rằng cậu có muốn đem gã trở về không?
"Giao cho cha Sirius và mọi người đi." Draco gật gật đầu. Hai người đi đến chạm vào chiếc cúp, trong nháy mắt liền biến mất.
Cho đến khi bình tĩnh trở lại, họ đã quay trở lại rìa mê cung, ở đây có thể nhìn thấy những khán đài xung quanh và những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Đám đông khi nhìn thấy họ lập tức reo hò cùng vỗ tay vang dội. Rất nhiều người lao xuống khán đài, sân trường nô nức toàn người là người, mọi người đều hướng cậu chạy tới. Tất cả đều muốn có sờ sờ cứu thể chủ của họ, vì cũng chính nhờ cậu hắc ám mới chân chính biến mất.
Cụ Dumbledore đứng trước mặt cậu,
"Hắn chết rồi," Harry hào hứng nói, "Hắn đã thực sự chết rồi." Cụ Dumbledore vỗ vai cậu, "Con làm tốt lắm. "
Khuôn mặt phấn khích của Cornelius Fudge cũng xuất hiện trước mặt họ, vẫy tay như một kẻ mất trí đã trúng số độc đắc.
Harry thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không còn là thời hậu chiến mà cậu phải tốn nhiều công sức và tinh lực nữa.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy màn hình trong suốt trên cánh đồng, Harry đã thốt lên: "Hiệu trưởng, thầy đang phát sóng trực tiếp!"
"Điều này là vì lợi ích của chính con, Harry. "
Harry im lặng một lúc, rồi nhún vai thờ ơ, cứ như vậy đi.
Ngày hôm sau, nhật báo tiên tri dùng toàn bộ trang báo tin tức này nhưng cũng chỉ có ít ỏi mấy chữ.
"He came back, he died."
_____________________________
End